Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhật Kí Của Thuyền Trưởng

Phiên bản Dịch · 1580 chữ

Xuyên qua năm thứ 8, ngày 14 tháng 6, trời quang.

"Gần đây, bên tai tôi lại xuất hiện những tiếng xì xào mơ hồ, cái thứ tiếng chẳng ra tiếng đó, nó hỗn độn và tăm tối, cái nơi rác rưởi này đúng là không dành cho người ở mà."

Đại phó của tôi, lão John bảo tôi có thể sử dụng phương pháp của ông ấy. Đi tìm những cô nàng môi hồng thơm ngát ở khách sạn Red Lips thử xem sao.

Tôi thừa nhận rằng mình có động lòng, nhưng cuối cùng tôi vẫn kìm lại. Tôi không thể lãng phí những đồng tiền mình vất vả kiếm được ở đó, để về được nhà tôi cũng không thể buông thả bản thân dù chỉ một phút.

Loài người là một loài sinh sống trên mặt đất, mà loài người có thể xuất hiện ở dưới đáy biển. Chứng tỏ rằng ở đây có đường trở lại trên mặt đất, tôi nhất định sẽ tìm thấy nó!

Đêm qua tôi lại mơ thấy người nhà của mình. Tôi nhớ họ lắm, nhưng (nếu không nhanh lên thì) tôi sắp không nhớ rõ họ trông như thế nào nữa rồi…"

Sự chao đảo của con tàu Lão Thử đã làm gián đoạn ngòi bút của Charles Reed.

Ngọn đèn dầu cũ kỹ đặt cạnh cuốn nhật ký soi rõ khuôn mặt chủ nhân của nó, con ngươi đen và mái tóc đen, là một khuôn mặt bình thường của người châu Á, nhưng khuôn mặt anh lại trắng bệch gần như trong suốt, giống như ma cà rồng trong phim vậy.

Theo cách nhìn của người hiện đại, Charles trông vẫn khá đẹp trai, nhưng lúc này nét mặt của anh rất nặng nề và mệt mỏi, lộ rõ sự hốc hác tiều tụy.

Sau một hồi chăm chú lắng nghe tiếng sóng biển ngoài cửa sổ, Charles thấy không có gì bất thường bèn cầm bút lên viết tiếp.

"Không có mấy người nhân viên phục vụ đặc biệt kia thì viết nhật ký cũng có thể giúp tôi cải thiện thính lực. Dạo này tôi có thể ngủ 5 tiếng mỗi đêm, đã lâu rồi tôi không ngủ ngon đến thế.

Tất nhiên, để không dẫm vào vết xe đổ của những vị tiền bối đi trước, tôi đã cố tình viết nhật ký bằng thứ ngôn ngữ mà chỉ tôi mới hiểu - tiếng Trung."

"XẸTTTTT"

Bên ngoài cửa sổ phát ra một âm chói tai như thanh kim loại bị ma sát, nghe như có thứ gì đó đang cào cấu đáy thuyền với những chiếc móng tay sắc nhọn.

“Bặc”

Cuốn nhật kí bị gấp lại. Charles cau mày, đi về phía cửa sổ bên mạn tàu.

Anh ló đầu ra bên ngoài cửa sổ, bên ngoài cửa sổ vẫn giống như những gì anh đã thấy tám năm về trước, một bầu trời mờ mịt không ánh sáng cùng mặt biển xanh thẫm kéo dài tạo thành một bức màn che đen tối.

Ở 'ngoài kia' khi bóng đêm cai trị mọi thứ, không ai biết sẽ có quái vật nào ẩn mình trong bóng tối, nhăm nhe lao ra ngoài khiến nơi nơi đầy quỷ dị.

Nhưng ở Địa Hải này, trên bầu trời không trăng, không sao, bóng tối mới là nhân vật chính ở đây, và bóng tối chỉ chứng minh rằng mọi thứ vẫn bình thường.

Nhìn thấy không gian bình thường bên ngoài cửa sổ, lông mày của Charles càng nhíu chặt hơn.

Charles mở chiếc bàn cạnh giường ra, bên trong có hàng trăm viên đạn sắc vàng, lăn qua lại trái phải theo từng đợt sóng.

Rút khẩu súng lục quanh thắt lưng và nạp những viên đạn quen thuộc, anh nhấc chân lên và đi về phía khoang lái tàu.

"Thuyền trưởng, sao hôm nay lên sớm vậy? Còn chưa đến giờ đổi ca của ngài đâu."

Trong khoang lái là một ông lão mập mạp với bộ râu quai nón, trên chiếc ghế bên trái là một chàng thiếu niên chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi đang say giấc nồng. Bộ đồ thủy thủ đang mặc trên thân lộ ra thân phận của chàng thiếu niên, khuôn mặt của hai người giống như người Đông Âu, cũng giống như Charles, trên mặt họ cũng trắng cắt không có giọt máu.

“Đại phó, sao Lão Thử có gập ghềnh vậy, đường thuyền vẫn bình thường chứ?”

Charles hỏi lão John - đại phó của thuyền.

Nói xong, anh bước đến đạp lên chân ghế khiến cậu chàng tỉnh giấc.

Thiếu niên thấy thuyền trưởng của mình đi tới, vội lấy tay sờ nước miếng nơi khóe miệng, luống cuống đứng dậy khỏi ghế.

"Haha, có lẽ mấy thứ dưới nước ngửi thấy mùi thịt của chúng ta. Ngài cũng biết dưới lòng biển còn có những thứ ghê tởm hơn cả cá mà. Ngài cứ yên tâm đi, Lão Thử là một con tàu sắt, chúng không đụng hỏng được nó đâu."

Người đàn ông mập mạp lùi lại một bước và trao quyền chỉ huy cho thuyền trưởng của mình.

Dù nghe đại phó nói như thế nhưng Charles vẫn không thể buông lỏng cảnh giác.

Ở cái nơi xa lạ này, con người không phải là người đứng đầu chuỗi thức ăn. Điều căn bản để sống và tồn tại lâu dài là phải thận trọng.

Charles đưa tay ấn một nút trên bàn thiết bị cũ kĩ.

Đèn pha trước mặt anh sáng lên, mắt anh liếc qua liếc lại tấm kính trong veo trên biển.

Giữa mặt biển và khoang lái là một boong tàu đầy hàng hóa, toàn bộ con tàu xem ra không lớn, chiều dài thân tàu hơn 30 mét.

"Con đường đến đảo San Hô có rất nhiều tàu qua lại. Những vật kia không dưng tự đâm đầu rước nhục được, có chuyện lạ."

Charles giữ lấy bánh lái bị cầm đến bóng loáng, đôi lông mày díu chặt lại.

Lão John sửng sốt: "Chẳng lẽ chúng ta đi chệch hướng sao? Không thể nào, ngài nhìn cột mốc vẫn còn ở phía xa kia kìa."

Ông chỉ vào điểm sáng yếu ớt phía xa nói.

Trên mặt biển mênh mông không có sao trời xác định phương hướng, thì ngoại trừ la bàn để dẫn đường, còn lại chỉ có thể nhờ vào cột mốc, có cột mốc chứng tỏ tuyến đường này là tuyến đường an toàn do tàu thăm dò đã khám phá.

Cũng ngay lúc này, đôi mắt đang nhìn ra biển của Charles đột nhiên co lại, anh nước bọt một cách khó khăn.

“Vậy thì… ông đã nhìn vào đèn tín hiệu đó bao lâu rồi?”

“Tầm vài phút rồi. Tôi đảm bảo mình chưa dời mắt khỏi nó một giây nào."

Nói dứt câu, thanh âm của lão John từ từ nhỏ xuống, kèm theo đó là một sự kinh hãi xuất hiện trên gương mặt phì nộn của ông.

Đi thuyền lâu như vậy, mà vẫn chưa vượt qua được cột mốc này, hiển nhiên cột mốc cũng đang chuyển động cùng tốc độ với con tàu hơi nước, thứ đó có vấn đề!

Charles như được lên dây cót, điên cuồng quay bánh lái bằng cả hai tay, trực tiếp kéo bánh lái sang trái hết cỡ.

Với tiếng kim loại cót két, chiếc thuyền hơi nước bên dưới họ bắt đầu quay đầu, may mắn thay, chiếc thuyền quay vòng nhanh chóng, khoảng cách giữa Lão Thử và chiếc cột mốc kì quái kia đã được kéo dài.

Charles chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì cậu chàng bên cạnh đã chỉ tay vào ô cửa kính phía sau, đôi mắt nhìn chằm chằm như thấy quỷ.

"Thuyền ... Thuyền trưởng! Thứ đó đang tiến đến gần chúng ta! Nhanh quá!! Nó đuổi kịp rồi!"

"Má!"

Charles hét lớn vào một cái ống bên cạnh: "Máy 2! Mở lò hơi đến mức tối đa! Thứ gì đó đang đuổi theo chúng ta!!"

"Rõ, thuyền trưởng!"

Một giọng nói chất phác phát ra từ ống sắt.

Khói đen tiếp tục bốc lên từ ống khói của con tàu và tốc độ của con tàu hơi nước bắt đầu leo thang.

"Nó vẫn đang đến gần !! Nhanh quá! Nó sắp đuổi kịp chúng ta rồi! Chúa ơi! Con quái vật gì vậy!"

Giọng cậu chàng cao lên vài độ vì sợ hãi tột độ, cơ thể cậu rung lên như một cái sàng, như thể sắp bị sốc.

"Dip! Nhắm mắt lại!!"

Charles với tinh thần căng thẳng tột độ đạp thẳng lên chân chàng trai khiến cậu ngã rạp xuống.

Lão John bên cạnh dùng tay ấn đầu cậu xuống sàn, mặt đỏ bừng quát mắng: "Không nhìn, không nghe, không nghĩ tới!! Đội trưởng sẽ đưa chúng ta về."

Ngay khi vừa dứt lời, một thanh âm "Rầm" lớn vang lên, cabin rung chuyển dữ dội, hai người trên mặt đất lăn thành một quả bóng, Charles giữ chặt bánh lái để không bị văng ra ngoài.

“Thuyền trưởng, nó đụng rồi!”

Mặt Charles tái đi, má căng chặt lên vì nghiến răng.

Anh đặt miệng bên cạnh đường ống và gầm lên: "Máy 2!! Tăng áp trong ba mươi giây !!"

"Thuyền trưởng! Không được! Con thuyền này cũ quá rồi!! Sẽ nổ đấy!"

Bạn đang đọc Quỷ Bí Địa Hải của Hồ Vỹ Đích Bút
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chanchan88555
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 61

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.