Chương 20: Phòng thí nghiệm số ba
“Vậy thì mau đi với tôi. Sau khi tìm được bảo bối cho chú thì chúng ta có thể về nhà rồi! Mau mau mau!” Lilli nhảy khỏi tay Charles và chạy về phí miệng hang, một lượng lớn chuột màu nâu theo sát phía sau cô bé.
Sau khi từ trong hang chạy ra, Lilli nhanh chóng đưa Charles và những người khác băng qua những tảng đá nham thạch.
Thi thoảng ở phía xa sẽ xuất hiện ánh sáng đỏ của vô số con đỉa bay ngang qua, vào những lúc như thế chuột bạch Lily sẽ cử một con chuột qua đó thu hút sự chú ý của lũ quái vật.
Sau khi trốn đông trốn tây nửa giờ, những tảng nham thạch đã bắt đầu lơ lỏng, một bức tường đá bằng phẳng đột nhiên xuất hiện trước mặt Charles. Vì trời quá tối, Charles không thể nhìn thấy tình hình bên trên nên không thể đoán được đó là một ngọn núi hay là một bức tường khổng lồ.
Cả nhóm đi dọc theo chân tường vài phút, một cánh cổng sắt tràn đầy hơi thở công nghệ bất ngờ hiện ra trước mặt.
Không đợi Charles đặt câu hỏi, đàn chuột đã nhanh chóng xếp chồng lên nhau, “chuột đầu” kéo mạnh tay nắm cửa, “lạch cạch” một tiếng, cửa đã được mở.
Khi Charles bước vào cánh cửa cùng đàn chuột, anh lập tức bị chấn động. Trong đó thế mà lại có một hành lang rộng rãi thẳng tắp. Dù nó bị bao phủ bởi một lớp bụi dày kín, mà khung cảnh xung quanh lại là một mớ hỗn độn, phong cách đơn giản của cảnh vật xung quanh khiến anh cảm thấy rằng mình trong thoáng chốc đã trở về trong một bệnh viện ở thế giới kia.
“Cái phong cách kiến trúc này không phải do những người bên ngoài kia xây dựng.” Charles lập tức đưa ra phán đoán sơ bộ trong đầu.
"Lily, em có chắc là cái thứ đó ở đây không?"
Charles không nghĩ tòa kiến trúc này lại là kiệt tác của loài đám động vật bay trên trời, anh luôn cảm thấy nhiệm vụ của chuột không đơn giản như Lilli nói.
Chuột bạch không trả lời, nhìn xung quanh một hồi, cô lao vào một căn phòng và lôi ra một tờ giấy lớn.
Charles dùng tay sờ, anh phát hiện ra rằng nó có kết cấu rất cứng, hơi giống nhựa. Trên này được vẽ một bản đồ đơn giản, đánh dấu các khu vực khác nhau, phòng giám sát, phòng chờ, nhà ăn, v.v.
Lily trực tiếp nhảy lên trên bản đồ, giẫm lên góc phía đông, sau đó nhảy sang phía tây giẫm lên một ký hiệu cấm. "Chúng ta ở đây, đồ ở đây, mau đi lấy thôi!"
Nhìn bản đồ, trong lòng Charles lờ mờ đã có được suy đoán, nhưng bây giờ không phải là lúc nghĩ tới những chuyện này, nơi này có vẻ không an toàn, tốt hơn là nên tìm đồ cần tìm rồi rời đi càng sớm càng tốt.
“Xoạch~!” Đột nhiên một bóng người xuất hiện ở cuối hành lang, khiến người đứng đầu tiên là Dip sợ hãi la lên một tiếng.
Charles nhanh chóng nhấn đầu súng của Dip xuống. "Không sao, chỉ là một người chết thôi."
Đám người vây lại, ánh sáng của ngọn đuốc chiếu vào bóng thi thể khô héo quỳ trên mặt đất, miệng há hốc, hai tay mở ra như đang gào thét điều gì đó.
Charles nhìn thấy một số chi tiết từ cái xác. Trên ngực phải bộ đồ nhìn khá giống âu phục, thi thể có treo một tấm thẻ kim loại.
Anh ngồi xổm xuống và dùng tay cầm nó lên để xem xét. "Tiến sĩ Dort, Phó chủ nhiệm Phòng thí nghiệm thứ ba."
Charles nheo mắt nghĩ đến điều gì đó, ngay lập tức lấy tờ giấy để trong mặt nạ hề ra.
“Cấp bậc giam giữ: Ngăn chặn vật thể cấp 3, hiện đang được cất giữ trong Phòng thí nghiệm số 3.”
Hóa ra đây là phòng thí nghiệm số 3. Chiếc mặt nạ này đã bị một con chuột trộm ra từ đây. Ai đã tạo ra phòng thí nghiệm số 3? Bọn họ là ai? Một nghi vấn được giải quyết thì càng có nhiều nghi vấn khác xuất hiện.
Lily bám vào ống quần của Charles, thúc giục họ nhanh chóng đi về phía trước, "Đi nhanh thôi. Chúng ta giúp xong là có thể về nhà rồi!"
Vốn dĩ Charles cho rằng trên đường ắt sẽ có không ít nguy hiểm, nhưng chuột bạch Lily không nói dối, ngoại trừ cảnh vật xung quanh lộn xộn và thi thoảng sẽ xuất hiện thi thể thì thật sự không có gì nguy hiểm cả.
Họ từ từ tiếp cận điểm đích.
"Nhìn đi, chúng ta tới rồi này! Nó ở đây." Lily dừng lại ở một cánh cửa sắt, đứng trên cửa rồi nhảy xuống phía dưới. "Có một hình vuông nhỏ ở cửa. Anh ấn tay vào đó, cửa sẽ mở!"
Nhìn những đồ vật quen thuộc trên cánh cửa, trong lòng Charles có một loại dự cảm bất thường xuất hiện.
Anh đè tay lên trên cửa. Đương nhiên, cửa không mở, điện còn không có, vân tay cũng không khớp, sao có thể mở được, đây chỉ đơn giản là một cánh cửa được mở khóa bằng vân tay mà thôi!!
“Ơ? Sao nó không mở ra vậy? Rõ ràng chú đã nói là chỉ cần có tay của con người đè lên là mở được mà!” Lilli nghiêng đầu đầy nghi hoặc.
Chuột dù thông minh đến đâu thì cũng chỉ là chuột thôi, trước đây chắc cũng từng thấy có người mở cửa bằng vân tay nên tưởng chỉ cần có bàn tay người ấn lên là có thể mở được cửa, nhưng không phải trường hợp nào cũng làm vậy được.
Charles dùng tay gõ vào thì thấy cửa không dày lắm, liền lấy thuốc nổ châm ngòi ném vào cửa rồi lùi ra xa.
“Bùm!!” Một tiếng nổ chói tai vang lên, cánh cửa bị nổ tung.
Khi Charles bước qua cái lỗ, anh thấy một cái bình rượu màu đen được đặt ở giữa bàn.
"Chính là cái này! Vậy là chúng ta có thể trở về nhà rồi!" Khuôn mặt đầy lông của Lilli tràn đầy sự vui mừng.
Charles không dám ở lại lâu, cầm cái bình lao ra ngoài, tiếng nổ vừa rồi hơi lớn, anh sợ có thứ gì đó sẽ bị âm thanh thu hút.
Nhưng mà nghĩ cái gì thì nó tới cái đó. Ngay khi nhóm người của Charles vừa mới đi được nửa đường, từ góc ngoặt phía trước bay tới một con đỉa, thân thể cồng kềnh của nó vừa vặn chặn ngang con đường.
“Gràooo!!” Con đỉa điên cuồng lao về phía đám đông.
Thấy tránh không thoát, Charles ngay lập tức nâng súng lên”Bắn đi!!!”
Viên đạn trúng lên thân nó, liên tục phát ra tiếng đập vào da, lực va chạm đẩy nó về phía sau.
Gào thét một tiếng, thân hình vặn vẹo, phát ra ánh sáng đỏ, mờ dần rồi biến mất.
"Đừng có dừng lại! Tất cả hướng về phía trước mà bắn! Nó biết tàng hình đó, bắn hết đạn ra đi!"
Viên đạn bắn vào bức tường ở phía xa với tốc độ cao, khiến nó bị thủng mấy lỗ.
Khi tiếng súng dừng lại, Charles đang định nói rời đi nhanh, thì cái đầu khổng lồ của con đỉa đột nhiên xuất hiện trước mặt anh, cái miệng với hàm răng sắc nhọn chỉ cách đầu anh chưa đầy 10 cm.
Cái miệng với những chiếc răng sắc nhọn của con đỉa xoay tròn rồi mở ra, bao phủ đầu Charles như những giọt máu.
Nhìn thấy mình sắp bị con đỉa nuốt chửng, đột nhiên Charles cảm thấy có một lực rất lớn từ eo truyền đến, kéo anh rút lui.
Charles nhìn xuống, rồi nhận ra rằng Dip đã đẩy anh ra và cứu anh một mạng.
Những tiếng súng lại vang lên, con đỉa gầm lên liên tiếp, rồi cơ thể nó lại vặn vẹo và biến mất.
Charles nhanh chóng đứng dậy, lấy mặt nạ ra, đắp lên mặt không chút suy nghĩ, trong lúc khủng hoảng, anh không thể nghĩ được nhiều như vậy.
Tay trái của anh hướng về phía chân mình, con dao đen hiện ra trên tay, Charles sau chiếc mặt nạ nở một nụ cười đầy phấn khích.
Anh có thể cảm nhận được khoảnh khắc khi chiếc mặt nạ được đeo lên, khả năng phản ứng sức mạnh của anh đã được tăng lên rất nhiều, mọi thứ xung quanh như lập tức bừng sáng.
"Alo anh em ơi, đừng bắn nữa, con kia không ăn đạn, hôm nay ông chủ của các người sẽ làm cho mấy người xem một đoạn!"
Con dao đen sắc bén bay lên bay xuống với dư ảnh trên từng ngón tay của Charles.
Đăng bởi | chanchan88555 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 8 |