Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Yêu cầu của Elizabeth

Phiên bản Dịch · 1720 chữ

Dường như Charles không hiểu ý tứ trong lời nói của cô, rất tự nhiên ngồi xuống

"Tiểu thư Elizabeth, có chuyện gì không?"

"Nghe anh nói cần loại thuốc này, tôi thấy anh cần gấp nên mới mang tới cho anh." Elizabeth từ phía sau lấy ra một hộp nhỏ.

"Cảm ơn, chỗ này hết bao nhiêu tiền?"

Elizabeth dùng hai tay trực tiếp đem cái hộp nhét vào trong lòng Charles.

" Khách khí như vậy làm gì, không đáng bao nhiêu cả."

Nói xong, Elizabeth đi vào trong nhà, nhìn không gian phòng ở có vẻ mang hơi hướng âm u, quay người nói với Charles "Tình yêu này, bình thường không có ai ở cùng anh sao? Một mình anh thật cô đơn."

Không đợi Charles trả lời, Elizabeth đã đem cửa phòng đóng lại, đi đến bên giường ngồi xuống. Thấy được hành động này của cô, trong lòng Charles có chút hồi hộp, bỏ qua từng đôi mắt phía dưới gầm giường, anh ho nhẹ một cái đi đến bên cạnh bàn để hộp thuốc trên tay xuống.

"Cô vẫn nên nói giá cả đi, tôi không thích thiếu nợ người khác."

Khóe miệng Elizabeth hơi nhếch lên, trên mặt nổi lên một tia ửng đỏ, dục vọng trong mắt vô cùng sống động.

"Nếu đã như vậy, anh cho tôi cái kia đi."

"Cái ... Cái gì?"

Charles chưa kịp lên tiếng, Elizabeth đã giơ cây trượng ngắn bằng gỗ trong tay phẩy một cái về phía ngọn đèn dầu trên mặt bàn, ngọn đèn trực tiếp bị dập tắt, bóng tối nhanh chóng bao phủ cả căn phòng.

Một giây sau, Charles ngửi được mùi thơm nhẹ nhàng theo gió bay đến, một thứ mềm mại cũng theo đó tiến tới.

"Thả lỏng, tình yêu, anh phải học cách thư giãn, ở trên biển anh đã phải kìm nén rồi."

Hô hấp của Charles hơi dồn dập, trước khi anh kịp lên tiếng, thứ mềm mại trong bóng tối đã dán lên môi anh. Mặc dù không hiểu biết rõ loại chuyện này, nhưng nếu Charles không có phản ứng, vậy thì không phải đàn ông, một dòng nhiệt nóng bỏng từ trong người Charles bốc lên, anh nhanh chóng hôn đáp lại. Cho đến khi người ta cảm thấy khó thở, đôi môi mềm mại ấy mới chịu rời đi, bên tai truyền đến tiếng thở gấp nóng bỏng.

Ngay tại thời điểm Charles gần như không khống chế nổi dục vọng của mình nữa, dưới gầm giường bắt đầu vọng đến tiếng chuột kêu, trong nháy mắt anh giống như bị hắt một chậu nước lạnh vào người, trực tiếp lạnh đến thấu tim. Còn chưa nói nếu để chuyện này tiếp tục tiếp diễn, trong phòng còn có rất nhiều bóng đèn nha.

Tay trái Charles vừa nhấc, các xúc tua trong suốt nhanh chóng cuốn lấy Elizabeth, đem cô đẩy ra.

" Tiểu thư Elizabeth, thật có lỗi, hôm nay tôi không tiện."

Trong bóng tối trên mặt cô có chút khó coi, trong tình huống này còn kiên quyết cự tuyệt khiến cô bắt đầu hoài nghi mị lực của mình. m thanh mang theo sự lạnh nhạt truyền đến: "Charles, có phải anh có chút quá đáng hay không, tôi còn không thấy bất tiện thì anh bất tiện cái gì?"

Charles hít sâu một hơi, mở cửa phòng ra, chỉ về phía ngoài hành lang. " Thật có lỗi, hôm nay tôi thật sự không tiện."

" Ở hiệp hội lần nào tôi cũng giúp anh, vậy mà việc trả ơn tôi, một chút anh cũng không hiểu được. Thật đúng là vô tình." Elizabeth sửa sang lại quần áo bị xộc xệch, gương mặt bình thản bước về phía hành lang.

Mỹ nữ cao lớn rời đi để lại câu nói sau cùng: "Không phải anh cũng giống Tổng đốc đều thích đàn ông chứ?"

Charles cười khổ, vất vả lắm mới kết giao bạn bè được giờ lại muốn trở thành người qua đường, mặc dù người bạn này có động cơ không trong sáng.

Hiện tại Lilly còn đang ở trong phòng đấy, mặc dù cô bé là một con chuột, nhưng thực chất cô bé là một cô gái nhỏ mới có 11 tuổi a. Trong căn phòng tối, Charles lục tìm một cây nến rồi thắp nó lên, suy nghĩ một lát rồi nói với Lilly: "Lilly, thật ra lúc nãy, anh vừa mới —— "

Thanh âm dưới gầm giường vang lên." Em biết hai người đang làm gì, ba của em là bác sĩ, ông ấy đã nói cho em biết những chuyện này. Tiên sinh Charles, có phải em đã làm ảnh hưởng tới hai người?"

"Này..."

Sáng sớm ngày hôm sau, Lilly nằm co thành một cục trên gối, mở mắt vừa định chào buổi sáng với Charles, nhưng thấy trên giường không có ai.

"Đi đâu rồi, tiên sinh Charles ở phòng tắm sao?"

Một con chuột bé theo khe hở cửa chui ra lại nhanh chóng chui trở về, đối với Lilly đang nằm trên gối kêu chi chi hai tiếng.

"Tiên sinh Charles sớm như vậy đã ra ngoài sao? Anh ấy thật bận." Lilly ở trên gối duỗi duỗi cái lưng mỏi rồi ngồi dậy.

Cô bé nghiêng đầu nghĩ ngợi, nói với những con chuột dưới giường: "Chúng ta cùng nhau ra ngoài chơi có được không?"

Nghe phía dưới kịch liệt hưởng ứng, trên khuôn mặt lông lá của Lilly lộ vẻ tươi cười, từ trên giường thả người nhảy xuống. Bỏ qua những tiếng thét chói tai, Lilly mang theo bầy chuột ở bên trong đảo tức tốc phi nước đại trên đường cái.

Một phụ nữ mặc váy che miệng thét lên, chó hoang sủa loạn, bà lão quơ cây chổi trong tay, lái xe khẩn cấp thắng xe, từ góc nhìn của những con chuột tất cả mọi thứ đều rất lớn lại tràn đầy mới lạ.

Tuy nhiên, khi thấy những ánh mắt mang theo địch ý từ bốn ngày càng nhiều lên, Lilly vội vàng mang theo những con chuột chạy vào hẻm nhỏ bên cạnh.

Hẻm nhỏ vắng vẻ không có nhiều người như trên đường cái, Lilly dẫn theo những con chuột chậm rãi đi dạo.

"Oa, cậu nhìn kìa bánh mì thật lớn a, tớ có thể nằm ngủ ở trên đấy luôn, quay lại, không được phép đi! Đó là bánh mì của người khác!"

"Thịt cũng không được, các cậu như vậy sẽ gây rắc rối cho Charles tiên sinh!"

Ngay lúc Lilly đang đưa mắt đi dạo quanh đường phố, cô bé chợt thấy phía xa có người mình quen, đó là người to con làm việc trong cabin của khoang thuyền. Lilly vừa định đi tới chào hỏi, lại thấy James người lúc nào cũng dính dầu giờ đây mặc một thân âu phục thẳng tắp, trong tay còn cầm bó hoa tươi vô cùng đắt đỏ. Gã lộ rõ vẻ khẩn trương, âu phục phía sau đều bị mồ hôi làm ướt.

"Đi, chúng ta bí mật đi theo anh ấy, xem anh ấy muốn làm gì."

James ở trong ngõ hẻm rẽ phía đông rồi rẽ phía tây, cuối cùng đi đến trước một tiệm bánh mì. Khi nhìn thấy cô gái thanh tú mặc váy từ bên trong đi ra, James móc từ trong ngực ra một cái hộp nhỏ, quỳ một chân xuống đất, những khách hàng trong tiệm cũng chú ý tới nhao nhao vỗ tay.

"Oa! Cầu hôn nha!" Lilly hưng phấn kêu lên.

Khi thấy cô gái chảy nước mắt gật đầu đồng ý, cùng với James ôm nhau. Trên mặt Lilly lộ ra nụ cười ngọt ngào. "Thật tốt."

Nhìn bọn họ đi vào trong tiệm, Lilly tiếp tục đi về phía trước, ngay lúc này, bụng cô bé phát ra tiếng ục ục.

"Tiên sinh Charles nói, tớ là thuyền viên của anh ấy, vậy anh ấy cũng phải trả lương cho tớ đúng không, nói như vậy, tớ có thể mua đồ ăn cho mọi người nha."

Những con chuột từ bốn phía kêu chi chi phụ họa.

Nhìn xung quanh bốn phía một lát, cô bé để ý tới phía xa có một tháp đồng hồ lớn, Lilly nói với con chuột bên cạnh mình: "Mọi người, nơi này cách nhà tớ không xa, chúng ta đi gặp mẹ, sau đó quay lại nhà Charles tiên sinh để ăn."

Lilly nói xong mang theo những con chuột chạy như điên, lần này cô bé đã có kinh nghiệm, chuyên chọn những nơi hẻo lánh để đi, cuối cùng cũng không hù dọa đến những người khác.

Lilly mang theo những con chuột đi vào biệt thự trước mặt, những con chuột thuần thục xếp chồng lên nhau như một vị La Hán, đưa chuột bạch đến phía trước một cánh cửa sổ.

Lilly dựa vào tấm thuỷ tinh, ngốc nghếch nhìn cả gia đình đang ngồi ăn cơm trên bàn.

"Ba ba, hôm nay ba tan làm sớm vậy sao?"

Nhìn mọi người ở trong phòng cười cười nói nói, đôi mắt Lilly bắt đầu ngấn lệ.

Cô bé đứng bên cửa sổ nhìn bữa cơm trưa đã kết thúc, cho đến khi thấy mẹ ra ngoài vứt rác, lúc này Lilly mới vội vã trốn đi.

Lưu luyến nhìn theo mẹ trở vào trong phòng, Lilly nhảy vào trong thùng rác, tìm đồ ăn thừa vừa mới bị ném vào. Cô bé nhặt lên một cái xương cá bắt đầu liếm láp thịt cá còn sót lại phía trên, những con chuột màu nâu xông đến, chỗ đồ ăn thừa trong nháy mắt đã được dọn sạch sẽ.

Ngay lúc này, Lilly nghe được bên ngoài vọng đến tiếng hoan hô của đứa bé gái.

"Cảm ơn quà sinh nhật của ba mẹ! Con yêu hai người! "

Chuột bạch đứng ở bên trong đống rác, nhìn về phía những con chuột đang run rẩy cầm xương cá trong tay. Nước mắt cô bé theo hai bên má chảy xuống.

"Các cậu xem, tớ nói không sai chứ, canh cá ngọt mẹ tớ làm ăn thật ngon."

Bạn đang đọc Quỷ Bí Địa Hải của Hồ Vỹ Đích Bút
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chanchan88555
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.