Người Họa Sĩ Mù
Nghe thấy giọng nói của Lilly trên vai, Charles nhìn về phía tay cô chỉ. Phía trước cách con đường cái mấy chục mét là một quảng trường, tiếng người bên trong ồn ào, có không ít quán ven đường giống như quán nướng.
"Đây xem như là con phố đi bộ của Địa Hải phải không?" Charles đi tới mua cho Lilly mua một túi hàu hầm sữa, rồi Charles đi vào quảng trường náo nhiệt.
Hình như nơi này là một khu chợ địa phương, bán đủ loại đồ ăn ngon, các loại biểu diễn nhiều vô kể, Lilly nhìn sắp hoa cả mắt rồi.
Trong lúc Charles bất tri bất giác đi dạo dọc bên quảng trường, có một người mù đeo kính râm mặt mũi trông rất dữ tợn xuất hiện ở phía trước, da thịt trên mặt hắn ta dính chặt vào nhau, nhìn giống như bị bỏng, ở giữa đám nam thanh nữ tú, gương mặt kinh khủng đó nhìn cực kỳ không ăn khớp.
Dưới chân người mù còn đặt một tấm biển. Vẽ tranh sơn dầu, 100 echo một bức.
Nhìn chiếc áo choàng rách rưới không chịu nổi đang khoác trên người hắn ta, Charles đoán được việc làm ăn của hắn chẳng ra sao, có điều cũng đúng, ai lại tìm một người mù để vẽ tranh.
Người mù sợ hãi rụt rè ngồi xổm ở bên cạnh bàn vẽ của mình, ở trong khung cảnh náo nhiệt xung quanh đáng thương không nói nên lời.
Chính vào lúc này, có ba thanh niên sánh vai nhau đi qua bên cạnh đá một cước vào bàn vẽ, nhìn người mù ngồi xổm trên mặt đất nhặt đồ, ba người phát ra tiếng cười to suồng sã.
Sau khi Charles nhìn thấy toàn bộ người xung quanh đều chẳng thèm chú ý đến một màn này, ngay cả nhìn cũng chẳng thèm nhìn một cái, lông mày anh thoáng nhíu lại."Người trên đảo này chẳng những kỳ lạ, hơn nữa còn rất là lạnh lùng."
Lilly lương thiện nhìn không vừa mắt, dẫn theo con chuột đi lên, thu dọn giấy vẽ giúp người mù.
Cảm nhận được có người đang giúp mình, người mù bị hủy dung này lập tức nghẹn ngào khóc rống lên."Vì sao! Vì sao hết lần này đến lần khác tôi cứ luôn bất hạnh như thế này !!"
Charles đi qua, sau khi suy nghĩ một lát bèn nói với người mù: "Đừng khóc nữa, vẽ cho tôi một bức tranh đi."
Thấy có việc làm ăn, người mù chẳng còn thương tâm nữa, sụt sịt mũi vội vàng đứng dậy.
"Thưa ngài, mời ngài ngồi ở đây." Hắn ta loạng quạng lấy ra một chiếc ghế xếp từ phía sau bàn vẽ.
Nhìn người mù thành thạo hòa phẩm màu, trong lòng Charles có chút tò mò, một người mù ngay cả nhìn cũng không nhìn thấy, hắn ta vẽ thế nào đây?
Chính vào lúc Charles đang suy nghĩ vấn đề này, người mù xoay hướng bảng pha màu, hai tay sờ soạng lên mặt Charles.
"Sờ xương vẽ tranh?" Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện trong đầu Charles, người mù đã cầm bút lên bắt đầu vẽ.
Điều này đã khơi gợi lên hứng thú của Charles, anh rất muốn biết kỹ thuật vẽ của người mù này như thế nào.
Mấy phút đồng hồ sau, người mù đặt bút vẽ trong tay xuống, cầm tác phẩm trên bàn vẽ lên, vô cùng cung kính đưa đến trước mặt Charles.
"Rầm!" Charles căng thẳng đá lăn ghế xếp, vội vàng lùi về sau ba bước, tay phải vô thức sờ về phía bao súng bên hông.
Trên bức tranh sơn dầu kia không phải Charles mà là Ana sinh động như thật!
Tiếng ghế xếp đổ xuống đất lập tức thu hút sự chú ý của người họa sĩ mù, trên mặt mang theo vẻ hoảng hốt lập tức mò mẫm về phía bên này.
"Thưa ngài, tôi vẽ không giống sao? Ngài đừng đi mà, tôi đã ba ngày chưa ăn uống rồi, ít nhiều gì cũng cho tôi chút ít tiền hãy thương hại tôi đi."
Charles nét mặt phức tạp nhận lấy tranh, lấy ra mấy tờ tiền giấy giá trăm đồng echo đặt vào tay hắn ta.
Cảm nhận được cảm giác trong tay, trên gương mặt hoảng hốt của người mù lập tức lộ ra vẻ vui mừng khôn xiết, khom mình một cái thật sâu về phía Charles . “Thưa ngài, tạ ơn sự thương hại của ngài đối với kẻ đáng thương này, mong Tổ mẫu chúc phúc cho ngài.”
"Anh biết thuật đọc tâm?" Charles cầm tranh hỏi.
"Không có không có, chỉ là sau khi mắt tôi mù đã có thêm một chút năng lực vô dụng mà thôi." Người mù khiêm tốn lui sang bên cạnh, trên mặt mang theo vẻ nịnh nọt.
Ngón tay của Charles chậm rãi lướt qua khuôn mặt Ana, những ký ức hư cấu hiện lên trong đầu.
"Cao Chí Minh, em thích anh, em có thể làm bạn gái của anh không?"
"Cao Chí Minh, đừng chơi game nữa, chơi với em vui hơn game nhiều."
"Không sao, chẳng phải là xuyên vào lòng đất thôi sao, có gì to tát đâu, có em ở bên anh, chúng ta nhất định sẽ ra ngoài được!!"
Biểu cảm của Charles có chút méo mó, hai tay nổi gân xanh của anh nắm lấy bức vẽ muốn dùng sức vò nát nó.
Lilly nhảy lên vai Charles, "Anh Charles, chị gái này là ai vậy, thật là xinh đẹp."
Trong lúc một người một chuột nói chuyện với nhau, người mù hếch cằm lên, dùng mũi không ngừng ngửi cái gì đó.
Cuối cùng Charles vẫn không hạ quyết tâm vò nát bức tranh, chậm rãi cuộn tranh lại nhét vào trong lòng, nói với biểu cảm có chút phiền muộn: "Đi thôi, Lilly, chúng ta đi về."
Người mù phía sau vừa muốn giơ tay gọi lại, nhưng lại giống như đang kiêng dè chút gì đó, cuối cùng không nói gì hết.
Trên đường quay về, Lilly cảm nhận được rất rõ ràng Charles có chút không tập trung, chuột bạch lập tức đoán ra là có liên quan đến bức tranh chân dung.
"Lẽ nào giống diễn biến trong kịch nói, chị gái kia và anh Charles từng trải qua một mối tình kinh thiên động địa, sau đó chị ấy lại vô tình vứt bỏ anh hả Charles??"
Chờ sau khi Charles về đến quán trọ, lại có ba lá thư xin thôi việc được đặt ở cửa, lần này người rời đi là hai vị thủy thủ và cả phụ bếp.
Cộng thêm những người chết, toàn bộ thuyền viên của Độc Giác Kình đã sắp không còn được một nửa.
"Đám người này không khỏi có chút quá gấp gáp rồi, vừa an toàn đã lập tức từ chức, vì sao không chờ về đến đảo San Hô rồi nói tiếp." Charles có chút cáu kỉnh đẩy cửa đi vào.
Thắp sáng ngọn đèn dầu, sau khi Charles lấy bức tranh trong lòng ra nhìn chằm chằm hồi lâu, kẹp bức tranh của cô vào trong cuốn nhật ký đi biển.
Lấy bút máy cài trên ngực ra, Charles bắt đầu viết nhật ký đi biển, nhưng còn chưa viết được mấy chữ, lại có một lá thư được nhét vào qua khe cửa.
"Muốn rời thuyền thì nói thẳng trước mặt tôi!"
Sau đó bên ngoài cửa lại không có động tĩnh, Charles sắc mặt khó coi đi đến, mở lá thư ra xem thử.
Khi thấy trên đó viết là Dip, nét mặt của anh lập tức trở nên nghiêm túc. "Lilly, theo anh ra ngoài."
Lilly một lần nữa nhảy lên vai Charles, đám chuột màu nâu giống như thảm trải sàn theo sát phía sau.
"Anh Charles, vì sao chúng ta lại phải ra ngoài?"
"Tình hình có chút bất thường, thằng nhóc Dip kia gặp nguy hiểm."
"Hả?" Lilly mở to mắt.
Charles mở thư ra đưa tới trước mặt cô. "Cái này tuyệt đối không thể do cậu ta viết, thằng nhóc đó là một đứa trẻ mồ côi, cậu ta ngay cả từ đơn cũng phân biệt chưa được đầy đủ, làm sao có thể biết viết thư từ chức! Thứ này là do kẻ khác giả mạo!"
Charles phản ứng kịp, lúc này cũng phát hiện thư từ chức trước đó không hợp lý.
Nếu như các thuyền viên không muốn làm nữa thì đã trực tiếp rời đi hơn nữa những người có quan hệ tốt một chút giống như lão John cũng chỉ chào tạm biệt ở trước mặt mọi người, số người biết viết thư từ chức rất ít.
Hơn nữa những chữ viết bay bổng đẹp đẽ kia hoàn toàn không giống chữ do người to lớn thô kệch kiếm sống trên biển viết.
Đi lên phố, nhìn dân đảo xung quanh, lúc này Charles nhìn đâu cũng cảm thấy có chút bất thường, anh nói với Lilly trên vai: "Kêu đàn chuột của em tản ra hết đi, gọi hết những người có thể tìm được trên Độc Giác Kình qua đây."
"Vâng!" Lilly chít chít hai tiếng, trong nháy mắt đàn chuột như tấm thảm màu nâu dưới đất đã tản đi.
Đăng bởi | chanchan88555 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 9 |