Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bác sĩ trên tàu

Phiên bản Dịch · 1541 chữ

“Tôi đồng ý thỏa thuận.”

Charles nói với bác sĩ khâu vết thương.

Tay bác sĩ dừng lại, khóe miệng đầy sẹo của ông ta nhếch lên, lộ ra một nụ cười đáng sợ.

"Thật sao? Vậy thì thật tốt, tôi nhất định sẽ đưa cho cậu loại thuốc tốt nhất, giúp đại não của cậu khỏe mạnh trở lại."

“Nhưng điều kiện giao dịch phải được thay đổi một chút. Tôi có thể giúp ông một tay ..."Gương đen", nhưng ông phải là bác sĩ trên tàu của tôi."

Nếu nói trận chiến lúc trước anh học được gì, thì đó chính là có một bác sĩ trên tàu, nếu trong trận chiến lần trước trên tàu có một bác sĩ tàu tay nghề cao thì thương vong chắc chắn sẽ giảm đi đáng kể.

Bác sĩ cúi đầu, lại một lần nữa lạch cạch sửa vết thương: "Cậu cũng không phải là người đầu tiên muốn tìm tôi làm bác sĩ trên tàu. Con tàu của họ to hơn cậu, thực lực cũng lớn hơn cậu, tại sao tôi phải chọn cậu chứ?"

“Bởi vì tôi có thứ mà ông muốn có, ông coi trọng gương đen như vậy, chắc hẳn không chỉ riêng muốn vật này, mà còn muốn biết nguồn gốc của thứ này? Trùng hợp là những thứ này tôi đều biết, chỉ cần ông trở thành bác sĩ trên tàu của tôi, tôi có thể nói cho ông tất cả mọi thứ đằng sau nó, điều kiện tiên quyết là ông tin những gì tôi nói. "

Sau khi cố định vết thương, bác sĩ lui lại và nhìn Charles một cách kỹ càng tỉ mỉ, như thể đang cố gắng từ trên khuôn mặt của anh xem anh đang nghĩ gì. "Cho tôi xem lại chiếc gương đen."

Charles ném điện thoại qua. Nhìn bác sĩ đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve màn hình đen kịt, trên mặt ông ta đột nhiên lộ ra vẻ dịu dàng không hợp với khuôn mặt của mình.

Nhìn ông ta như vậy, Charles thực sự muốn biết ông ta đang nhớ lại những gì: “Lẽ nào ông ta cũng đã từng có điện thoại?"

“Rắc!” Bác sĩ dùng bàn tay sắt đập mạnh vào thành giường “Hai năm, tôi sẽ ở trên thuyền của cậu hai năm. Cậu hãy nói tất cả cho tôi.

“Thỏa thuận, thứ đó bây giờ là sẽ là của ông. Đợi ông lên tàu thì cứ tuỳ ý đến hỏi tôi."

Chỉ cần ông ta trở thành bác sĩ trên tàu Độc Giác Kình, điều này có thể đảm bảo rằng ông ta sẽ không đưa điện thoại di động của mình cho người khác, hơn nữa 2 năm là đủ để Charles hiểu tính cách của bác sĩ và lên kế hoạch cho bước tiếp theo.

“nglui mglw ... nafh ..."

Tiếng nỉ non bên tai Charles vang lên, anh nhìn bác sĩ trước mặt nhanh chóng biến dạng quái vật, lần này còn nghiêm trọng hơn, lúc này anh cảm thấy ý thức của mình giống như quần áo bị ném vào máy giặt không ngừng lăn lộn, bất cứ lúc nào cũng có thể tan rã.

Đôi tay Charles run rẩy chạm vào gel trong bộ quần áo bên cạnh, vừa lấy nó ra, anh đã bị xúc tu của con quái vật dị dạng trước mặt hất văng ra, nó cuốn lấy một cốc thuốc rồi đưa tới.

Nhìn con quái vật không ngừng biến hóa trước mặt, Charles biết đó là bác sĩ, tay run run cầm lấy cốc thuốc, ngẩng đầu lên uống cạn.

Con quái vật rời đi, một lát sau, nó đưa tới càng nhiều thuốc nước, không chỉ là thuốc nước mà còn nhiều loại thuốc bôi khác.

Tất cả các loại hương vị kỳ lạ lần lượt rửa sạch vị giác của Charles, anh gần như mất đi vị giác của mình.

“Bác sĩ! Còn phải bao lâu nữa?" Charles lấy tay che đầu, thống khổ hướng về phía quái vật dị dạng trước mặt hét lên, liều thuốc không có hiệu lực ngay lập tức.

Sáu cái miệng của cá mút đá mở ra nói gì đó, nhưng tai của Charles đã bị chặn lại bởi tiếng nỉ non, hoàn toàn không thể nghe thấy những âm thanh khác.

Lúc này, mọi thứ bị biến dạng bắt đầu thu nhỏ lại, khuôn mặt xấu xí của Rusto Herman lại xuất hiện trước mặt Charles.

“Đã chữa xong chưa?"

Vẻ mặt bác sĩ có chút bồn chồn bất an, cứ dùng tay sắt gãi gãi mái tóc bạc trắng một nửa, gàu bay tung tóe: “Không thể nào! Muối im lặng làm sao lại không có hiệu quả chứ!!"

Nhìn bộ dạng của ông ta, Charles đã có câu trả lời, có vẻ như chứng ảo giác này của mình không dễ chữa như vậy.

Rasto đột nhiên lao đến trước mặt Charles đầy lo lắng, nhìn chằm chằm vào mắt anh.

Charles vô thức muốn tránh, nhưng bác sĩ ôm chặt đầu anh: “Đừng lo lắng!"

Sau vài giây, bác sĩ buông tay và hỏi một cách vội vàng và đầy lo lắng: “Có phải cậu đã nhìn thấy điều gì bất thường trên biển không?"

“Thần Minh? Tôi đã thấy nó hai lần, một lần cách đây tám năm, và một lần cách đây không lâu."

Câu trả lời này dường như đã khiến Rusto kích động, thân thể của ông ta run lên, dùng đôi chân thép của mình nện xuống sàn một cách kịch liệt: “Tôi đã biết mà, tôi nên sớm đoán ra, thuốc của tôi không có vấn đề! Thuốc của tôi tuyệt đối không có vấn đề!!"

“Bệnh này có liên quan đến Thần Minh sao?"

“Thần Minh?"

Bác sĩ cười lạnh: "Tôi không biết đó có phải là Thần Minh vớ vẩn gì đó hay không, tôi chỉ biết, chỉ cần dính dáng tới chúng nó thì cuối cùng đều tương đối bi thảm.”

“Có thể chữa khỏi bệnh này không?"

“Nó không phải là một căn bệnh, cậu hiểu không? Đó là một lời nguyền! Thứ chó chết! Nhìn một cái liền có thể lấy mạng, còn Thần Minh! Hừ!"

Khuôn mặt xấu xí của vị bác sĩ lại hiện ra, đôi mắt run rẩy của ông ta nhìn chằm chằm vào Charles.

“Tôi có thể ức chế triệu chứng này, nhưng chỉ trong một thời gian. Muốn sống sót thì phải tự mình tìm cách giải lời nguyền. Tôi không giỏi chuyện đó."

Nghĩ đến cuộc đấu giá nửa tháng sau, trong lòng Charles đã có phán đoán: “Vậy ông giúp tôi ức chế trước đi, tôi giải quyết một số chuyện riêng trước."

Việc tìm kiếm mặt đất đã đến thời điểm quan trọng, anh không muốn bị phân tâm bởi những thứ khác vào lúc này, chỉ cần anh có thể trở lại mặt đất, tất cả sẽ dễ bàn hơn.

Bác sĩ tóm lấy một con nhện biển to bằng nắm đấm từ chai ở dưới giường, đi đến bàn bắt đầu pha chế thuốc: “Nói trước nhé thuyền trưởng, nếu cậu chết trước trong thời gian hai năm, vậy cũng coi như tôi đã hoàn thành lời hứa."

“Được, chỉ cần ông đừng vì sớm hoàn thành nhiệm vụ mà hạ độc tôi trước."

“Hạ độc !? Cậu đây là một sự sỉ nhục lớn đối với bác sĩ !!"

Trong mười ngày tiếp theo, Charles tiếp tục nếm thử đủ loại độc dược kỳ lạ do ông lão điều chế.

Tuy rằng các loại hương vị rất khó ngửi, nhưng tinh thần của Charles hiển nhiên đã tốt hơn rất nhiều, ngay cả khi tiếng nỉ non xuất hiện, nó cũng chỉ to bằng muỗi kêu, và ảo giác thì càng không xuất hiện nữa.

Hơn nữa nhờ vào Hắc Nhận Gia Trì làm tăng khả năng hồi phục, chỉ trong mười mấy ngày, vết thương của Charles đã gần như bình phục, thân thể cũng trở lại như xưa.

“Thuyền trưởng, anh có chắc người đó là bác sĩ trên tàu của chúng ta không? Hôm trước tôi đã lén nhìn thấy ông ta thêm thuốc súng vào viên thuốc mà anh đã uống.”

Thuyền phó số hai Krona lo lắng hỏi.

Charles đang viết nhật ký tay dừng lại, ngay sau đó tiếp tục viết: “Làm tốt công việc của cậu, các thành viên phi hành đoàn thế nào?"

“Vẫn ổn, bọn họ biết danh hiệu nơi này, cũng không dám đi lại lung tung,thuyền trưởng, chúng ta còn phải ở chỗ này bao lâu?"

“Sẽ không lâu nữa đâu.”

Ngay khi Charles nói xong, một con dơi xông vào cửa và biến thành Aude Rick: “Thuyền trưởng, buổi đấu giá Sodoma sắp bắt đầu rồi!"

Charles mặc áo khoác thuyền trưởng của mình và đi ra khỏi phòng của thuyền trưởng.

Dưới sự dẫn dắt của Aude Rick, Charles nhanh chóng đến một chiếc thuyền gỗ, chiếc thuyền gỗ nằm ngang, nơi vốn dĩ để guồng nước đã bị khoét thành một cái cửa, đây hiện là địa điểm tổ chức cuộc đấu giá Sodom.

Bạn đang đọc Quỷ Bí Địa Hải của Hồ Vỹ Đích Bút
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chanchan88555
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.