Ta Thừa Nhận Ta Vừa Mới Nói Chuyện Hơi To Tiếng
Người dịch: Whistle
Sau đó, Hứa Đạo bắt đầu dùng kim chỉ khâu vết thương lại, dù sao hắn cũng là võ giả Bát Phẩm, lúc này vận châm như bay, đầu tiên là khâu vết thương trên nội tạng lại, sau đó mới khâu vết thương ngoài trên ngực từng lớp từng lớp một.
Toàn bộ quá trình trôi chảy như nước, khiến cho đám hán tử đứng xem bên cạnh kinh ngạc không thôi.
- Mẹ kiếp, đây là đang coi đại ca như vải mà khâu à!
Tên ban nãy lên tiếng nhỏ giọng lẩm bẩm.
- Đừng có lên tiếng, ảnh hưởng đến đại phu cứu người, cẩn thận ta đánh chết ngươi!
Người đồng liêu bên cạnh trực tiếp huých khuỷu tay vào người gã ta.
Sau khi khâu vết thương xong, Hứa Đạo nắm lấy những cây kim bạc vừa rồi dùng để phong bế huyết mạch.
Người ngoài nghề chỉ cho rằng những gì hắn vừa làm chính là đang cứu người, kỳ thật việc cứu chữa chân chính bây giờ mới bắt đầu.
Vận chuyển Dưỡng Sinh Công, luồng khí kình đặc thù của Hứa Đạo theo kim bạc tiến vào trong cơ thể người bị thương, bắt đầu chậm rãi chữa trị nội tạng.
Vết thương trí mạng nhất chính là vết thương trên nội tạng, còn vết thương ngoài, hắn lười quản.
Chỉ là một lát sau, trong lòng hắn bỗng nhiên giật mình.
- Đây là thứ gì?
Hắn cảm nhận được một luồng khí tức kỳ lạ, quỷ dị và chết chóc, quấn quanh vết thương trên nội tạng của người này. Chính là luồng khí tức này đang ngăn cản vết thương trên nội tạng khôi phục, lẽ ra với nhục thân của võ giả Cửu Phẩm, tuy rằng không thể khôi phục vết thương trong nháy mắt, nhưng cũng không đến mức thảm hại như vậy.
Sinh mệnh lực cường đại của võ giả sẽ khiến cho võ giả sau khi bị thương có thể khôi phục với tốc độ nhanh hơn người thường gấp mấy lần, nhưng vết thương của người trước mắt lại chỉ có dấu hiệu xấu đi.
Xem ra đây mới là món chính!
Thế nhưng, ngay khi hắn cảm nhận được luồng khí tức này, luồng khí tức kia lại giống như đột nhiên sống lại, sau đó men theo kim bạc phản công ngược lại, còn chưa kịp để hắn phản ứng, liền xông vào trong cơ thể Hứa Đạo.
Trong lòng Hứa Đạo vừa kinh ngạc vừa tức giận, đang định phản ứng lại, nhưng sau đó lại cố nén cơn giận này xuống, bởi vì hắn phát hiện cây thanh đồng vốn dĩ không hề có phản ứng gì với thế giới bên ngoài, lúc này vậy mà lại run lên một cái, tuy rằng rất nhanh sau đó liền khôi phục lại bình tĩnh.
Cây thanh đồng vậy mà lại ăn luồng khí tức kia? Đây rốt cuộc là thứ gì?
Hứa Đạo cẩn thận kiểm tra cơ thể một lượt, phát hiện không có gì bất thường, lúc này mới hơi yên tâm.
Sau đó, hắn tiếp tục cúi đầu chữa bệnh cho người bị thương trước mắt, hình như là do luồng khí tức khiến vết thương không ngừng chuyển xấu kia đã bị loại bỏ, khí tức của người bị thương đột nhiên mạnh mẽ hơn một chút, nội tạng vốn dĩ đã chết lặng cũng có thêm sức sống của võ giả, tốc độ khôi phục nhanh chóng tăng lên.
Thấy tình hình đã tốt hơn, Hứa Đạo lập tức thu hồi toàn bộ khí kình của mình, sau đó rút hết kim bạc ra.
Đám người đang vây xem nhìn thấy người bị thương vừa rồi còn hơi thở yếu ớt, khí tức mong manh như ngọn nến, lúc này vậy mà dần dần thở đều trở lại, lập tức mừng rỡ.
Vậy mà lại thật sự được tiểu tử này cứu sống, bọn họ còn tưởng rằng đại ca đã chết chắc rồi!
Kỳ thật vừa rồi bọn họ để cho Hứa Đạo ra tay cứu chữa cũng chỉ là thử vận may, dù sao thì vết thương kia quá nghiêm trọng, hơn nữa y quán lớn trong thành hiện tại đã chật kín người, người xếp hàng quá nhiều, chỉ có thể chờ, nhưng đại ca bọn họ căn bản không chờ được.
- Chăm sóc cho tốt, cho y uống ít thuốc bổ khí huyết thôi, tạm thời không được bồi bổ quá nhiều, phải từ từ.
Hứa Đạo thu kim lại, nói với mấy người còn lại.
- Đại ca không sao chứ?
Người ban nãy ngăn cản đồng bạn nổi giận lên tiếng hỏi.
- Hẳn là không có vấn đề gì lớn!
- Đa tạ đại phu ra tay cứu chữa, đại phu quả nhiên là thần y! Ngô lão tứ, lấy tiền!
Người nọ lại quát to về phía người ban nãy nói chuyện khó nghe với Hứa Đạo.
- Ồ... Ồ! Đúng rồi!
Ngô lão tứ đầu tiên là ngẩn người, sau đó vui mừng móc ra một thỏi vàng từ trong ngực.
- Chừng này đủ chưa?
Đó là thỏi vàng mười lượng!
- Ừm, nhiều quá!
- Đủ rồi đúng không! Cầm lấy, số còn lại mời ngươi uống rượu! Vừa rồi là Ngô lão tứ ta không đúng, nói chuyện hơi to tiếng, dọa đại phu sợ rồi!
Ngô lão tứ trực tiếp nhét thỏi vàng vào tay Hứa Đạo.
Hứa Đạo giật giật khóe miệng, đột nhiên cảm thấy người này cũng không tệ lắm. Vì vậy, hắn lại bổ sung thêm một câu:
- Trong vòng mười hai canh giờ, không được ăn uống gì, sau mười hai canh giờ, cho y ăn cháo loãng. Nội tạng của y không chịu được thức ăn bình thường đâu.
- Bọn ta nhớ kỹ rồi! Hôm nay đa tạ ân tình của tiểu đại phu, sau này nếu có việc cần, có thể đến đại doanh ở phía bắc thành tìm ta, ta tên là Vương Vân, người ngươi cứu chính là đại ca của ta - Lý Uyên!
Hứa Đạo lập tức hít một hơi lạnh, cái tên này, hắn lại cúi đầu nhìn người đàn ông vẫn đang hôn mê bất tỉnh...
- Sao vậy? Tiểu đại phu?
Vương Vân thấy Hứa Đạo đột nhiên có phản ứng lớn như vậy, vội vàng hỏi.
- Không sao, không sao, chỉ là cảm thấy, Lý Uyên, là một cái tên hay!
Mẹ nó, cũng thật là dám đặt, cái tên này cũng không sợ không ép được sao!
- Vậy bọn ta xin cáo từ!
Nói xong, Vương Vân dẫn Ngô lão tứ và những người khác rời đi.
Đợi bọn họ đi xa hẳn, Hứa Đạo lúc này mới vui vẻ cất thỏi vàng vào trong ngực. Đây chính là mười lượng vàng, phát tài rồi!
Nhưng mà, đám lính thô kệch này vậy mà lại có nhiều tiền như vậy, thật sự là nằm ngoài dự liệu! Hay là, lý do hắn cảm thấy như vậy chỉ là vì bản thân hắn quá nghèo?
...
Cách y quán Hứa gia không xa, trên tầng hai của một tòa nhà nhỏ, một cánh cửa sổ được hé ra một khe hở, lúc này có người đưa tay đóng khe hở kia lại.
- Không ngờ, tiểu tử này lại có y thuật cao minh như vậy, vậy mà lại cứu sống được một người gần như đã chết chắc! Xem thường hắn ta rồi!
Một giọng nói vang lên.
- Chỉ là tạm thời cứu sống thôi, có thể sống sót hay không thì còn phải chờ xem, lỡ như sau này lại chuyển biến xấu thì sao?
Một giọng nói khác phản bác.
- Vậy cũng đủ để chứng minh y thuật của tiểu tử này rất cao minh!
- Thôi thôi, chúng ta ở đây không phải là để thảo luận về y thuật của Hứa Đạo. Mà nói chứ, tại sao ngươi lại nhìn chằm chằm vào hắn ta vậy?
- Haiz, chuyện này chẳng phải là do vụ án yêu quỷ lần trước còn sót lại sao! Trong số mười chín người chết lần đó, có sáu người không phải là bị yêu quỷ hại...
- Những chuyện này ta đều biết, không cần ngươi nói nhảm, ta là hỏi ngươi, tại sao ngươi lại nhìn chằm chằm vào Hứa Đạo, chẳng lẽ tiểu tử này chính là hung thủ?
Người kia ngắt lời.
- Haizz... Ta điều tra tới điều tra lui, đúng là vào chiều ngày đám người Vương Cung chết, bọn chúng đến đây thu thuế, hơn nữa còn xảy ra tranh chấp với Hứa gia...
- Ngươi có biết mình đang nói nhảm gì không, tiểu tử kia mới mười ba tuổi, nó đi giết người, hơn nữa còn giết sáu người trong một đêm? Ngươi coi giết người là chuyện gì?
- Nhưng tìm tới tìm lui, chỉ có Hứa gia là khả nghi nhất! Tuy rằng ta không có chứng cứ!
- Thôi bỏ đi, ta đi uống rượu đây, ngươi muốn theo dõi thì cứ theo dõi! Vụ án chết tiệt này vốn dĩ là không ai muốn nhận, cấp trên giao cho đám người chúng ta làm qua loa cho xong chuyện, tìm được hung thủ hay không, kỳ thật cũng không quan trọng.
- Haiz, chờ đã, cho dù không phải là Hứa Đạo, nói không chừng là Hứa Thiên Nguyên thì sao?
- Cha nó? Không phải là mất tích rồi sao? Chắc là chết rồi!
- Ai mà biết được, lỡ như chưa chết thì sao?
- Ừm, cũng có khả năng đó, nhưng... Liên quan gì đến ta!
Nói xong, người nọ trực tiếp đẩy cửa phòng ra.
Một tên râu quai nón mặc quan phục nhăn nhúm, dụi dụi mũi, đứng ở cửa nhìn một cái, sau đó quay đầu lại nói:
- Lưu Ma Tử, ngươi thật sự không đi sao?
- Yến Man Tử, ngươi đi một mình đi, ta theo dõi thêm một chút nữa!
Lưu Ma Tử phất tay, ra hiệu cho Yến Man Tử đi trước.
- Ngươi đúng là kẻ cố chấp, cho dù ngươi thật sự phá được vụ án, cấp trên cũng sẽ không thưởng cho ngươi, ngươi có năng lực thì đã sao, không biết nịnh nọt, cả đời ngươi cũng chỉ là một tên tiểu lại!
Trong phòng im lặng một lúc, sau đó, một giọng nói truyền đến:
- Ngươi mắng người ta thì thôi đi, vậy mà còn mắng cả bản thân mình? Chẳng lẽ ngươi không phải là tiểu lại sao?
- Ta đúng là tiểu lại, cho nên ta đi uống rượu! Đi không, đến Xuân Mãn Lâu!
- Xuân Mãn Lâu à, vậy thì đi!
Yến Man Tử cười toe toét.
- Sớm nói như vậy có phải tốt hơn không, nhất định phải đợi đến khi bị mắng mới chịu đi, thấp hèn!
Đăng bởi | whistle123 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 101 |