Võ Đạo Nhập Phẩm, Y Quán Mở Cửa
Người dịch: Whistle
Bởi vì tốc độ tu luyện Dưỡng Sinh Công của hắn quá nhanh.
Hứa Đạo đưa tay chạm vào thân cây thanh đồng, thân cây lóe sáng, một luồng thông tin truyền vào tâm trí hắn.
Dưỡng Sinh Công: Tầng 4
Cảnh giới: Võ đạo [Cửu Phẩm]
Tiên đạo [Vô Phẩm]
Thọ nguyên: 100
Y thuật: Tầng 4
Thần thông: Không
Đây là tất cả thông tin được phản hồi từ cây thanh đồng, tuy đơn giản nhưng chi tiết.
E rằng không ai có thể ngờ rằng, hắn mới mười ba tuổi đã bước vào cảnh giới Võ đạo Cửu Phẩm.
Phải biết rằng, ở Đại Lê, trước mười ba tuổi, người ta thường không cho phép tu luyện công pháp võ đạo, bởi vì điều này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến sự phát triển và tăng trưởng, gây ra tổn thương không thể phục hồi.
Mà trước mười ba tuổi, Hứa Đạo cũng không hề tu luyện, thật ra hắn cũng muốn, nhưng Hứa Thiên Nguyên không cho phép. Tháng trước, hắn vừa tròn mười ba tuổi, lúc này mới được tiếp xúc với công pháp. Vậy mà chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, từ chỗ mới bắt đầu tiếp xúc với tu luyện, hắn đã trực tiếp bước vào Võ đạo Cửu Phẩm.
Võ đạo Cửu Phẩm, còn được gọi là Đồng Bì cảnh, lực lượng ngàn cân, da dẻ cứng cáp, khó bị tổn thương, đối đầu với người thường, đừng nói là vài người, cho dù là mười người cũng không phải là đối thủ. Giữa nhập phẩm và không nhập phẩm là một khoảng cách cực lớn. Nói cho cùng, đây đã được coi là siêu phàm rồi!
Mà lý do Hứa Đạo có thể nhập phẩm nhanh như vậy là nhờ vào cây thanh đồng này, tuy hắn không hiểu rõ nguyên lý bên trong, nhưng hắn có thể cảm nhận được, sau khi hắn tu luyện Dưỡng Sinh Công, tất cả những gì hắn ăn vào đều được chuyển hóa thành khí huyết. Thêm vào đó là sự tích lũy mười ba năm qua, lúc này mới có thể thuận lợi đột phá đến Cửu Phẩm cảnh.
Mà việc tu luyện Dưỡng Sinh Công lại càng thúc đẩy tốc độ nhuộm màu của ánh sáng xanh biếc trên cây thanh đồng, cứ như vậy tuần hoàn qua lại, khiến tốc độ tu luyện Dưỡng Sinh Công của hắn ngày càng nhanh.
Nhưng Hứa Đạo không hề để lộ cảnh giới võ đạo của mình, ai có thể tin được một người trước mười ba tuổi chưa từng tu luyện, vậy mà trong vòng một tháng đã nhập phẩm, tốc độ này e rằng là do có được kỳ trân dị bảo nào đó, một khi gây chú ý, chính là tự rước họa vào thân.
Thất phu vô tội, mang ngọc có tội. Đạo lý này Hứa Đạo hiểu rõ, nếu có nhân vật lợi hại nào đó cho rằng hắn có được cơ duyên gì, nảy lòng tham, thì với cảnh giới và thực lực hiện tại của hắn, nhất định sẽ mang đến họa sát thân cho bản thân và gia đình.
- Y thuật, cuối cùng cũng đã nhập môn rồi!
Hứa Đạo thở phào nhẹ nhõm, từ nhỏ hắn đã theo Hứa Thiên Nguyên học y, tuy chưa có kinh nghiệm thực tế, nhưng cũng coi như học được không ít thứ. Tuy Hứa Thiên Nguyên không cho phép hắn tu luyện võ đạo trước mười ba tuổi, nhưng đối với y thuật lại không hề giấu giếm, hơn nữa sau khi hắn nhập phẩm, tinh thần và ngộ tính tăng mạnh, tốc độ học tập càng thêm nhanh chóng, hiện tại rốt cuộc cũng đã đạt đến tầng thứ tư, chính thức nhập môn. Trình độ y thuật này đã có thể độc lập hành nghề. Lý do chưa đạt đến cảnh giới cao hơn chỉ là vì chưa được thực hành mà thôi.
Hứa Đạo mở mắt, thoát khỏi không gian u ám kia.
Hắn quyết định hôm nay y quán chính thức mở cửa, hắn sẽ là người khám bệnh, bắt đầu kiếm tiền nuôi gia đình.
Đây là cách kiếm tiền ổn thỏa nhất mà hắn nghĩ ra được. Tuy rằng việc một thiếu niên mười ba tuổi đã có thể ngồi khám bệnh trong y quán có vẻ hơi đột ngột, nhưng hắn thật sự là từ nhỏ đã theo cha mình, cũng có thể giải thích được, cùng lắm là nói hắn có thiên phú cực cao về y thuật mà thôi.
Còn những cách kiếm tiền khác, hắn không phải là không nghĩ đến, nhưng căn bản là không đáng tin cậy, cho dù hiện tại hắn có thực lực Cửu Phẩm, nhưng lại rất dễ gây chú ý.
Ra khỏi phòng ngủ, hắn nói ý định của mình cho Lưu thị, Lưu thị lo lắng hỏi:
- Đạo nhi, con thật sự có thể sao?
- Mẹ tin con đi, y thuật của con là thiên phú bẩm sinh!
- Vậy con cứ thử xem sao!
Lưu thị không còn cách nào khác, chỉ đành đồng ý, hơn nữa bà biết, đứa con trai này của bà tuy còn nhỏ tuổi, nhưng lại rất có chủ kiến, rất ít khi đưa ra quyết định, mà một khi đã quyết định thì rất khó thay đổi, ngay cả bà là mẹ cũng khó mà khuyên can được.
Chỉ là chữa bệnh cứu người đâu phải chuyện đơn giản. Hứa Đạo lại chưa từng thực sự chữa bệnh cứu người, chỉ dựa vào mấy quyển sách y thuật, liệu có thể làm được sao? E rằng rất khó, nhưng hiện tại cũng không còn cách nào khác, nếu Hứa Đạo thật sự có thể cho bà một bất ngờ, biết đâu có thể thay đổi tình trạng khó khăn hiện tại của gia đình.
Giá lương thực ngày càng tăng cao, chi tiêu trong nhà đã vượt quá thu nhập, nhìn số lương thực dự trữ ngày càng ít đi, bà là mẹ, chỉ có thể tìm mọi cách lên kế hoạch chi tiêu lương thực hàng ngày. Nhưng lương thực rồi cũng sẽ có ngày hết, huống chi số bạc trong nhà cũng chẳng còn bao nhiêu.
Những ngày gần đây, bà đã đi khắp nơi nhận việc giặt giũ, may vá. Nhưng thu nhập lại rất ít ỏi, nói cho cùng, mấy con phố này đều là những người nghèo khó, lấy đâu ra tiền mà thuê người khác giặt giũ, vá may chứ?
Chỉ có một số ít người giàu có mới làm như vậy, những gia đình giàu có kia đương nhiên là có tiền, nhưng số tiền này lại không đến lượt Lưu thị kiếm, trong nhà người ta đều nuôi nha hoàn chuyên lo việc may vá rồi.
Hứa Đạo đi ra sân trước, mở cửa y quán, treo bảng hiệu, sau đó chuẩn bị mọi thứ, bắt đầu chờ đợi.
Mở y quán cũng không phải ngày nào cũng có khách. Làm nghề này cũng phải dựa vào vận may. Ngoài vận may ra thì chính là danh tiếng. Một y quán chỉ cần có danh tiếng, cho dù người ta ở xa đến đâu cũng sẽ tự mình mang tiền đến, còn nếu y thuật không tốt, làm hỏng danh tiếng của mình, thì e rằng ngay cả người gần nhà bị bệnh cũng sẽ không đến đây nữa.
Y quán Hứa gia đã lâu không mở cửa, dù sao rất nhiều người đều nghe được tin Hứa Thiên Nguyên mất tích, mà hôm nay y quán mở cửa, lập tức khiến không ít người chú ý.
Còn lý do tại sao những người hàng xóm láng giềng này lại quan tâm đến y quán nhỏ bé này như vậy, rất đơn giản, đó là rẻ.
Đối tượng phục vụ chủ yếu của Hứa Thiên Nguyên chính là thường dân bá tánh, người nghèo khổ, chú trọng số lượng hơn là chất lượng, sau nhiều năm như vậy, những người dân này coi như cũng được hưởng không ít lợi ích, mà sau khi y quán đóng cửa, họ không còn được hưởng những lợi ích này nữa.
Ngày thường có thể không cảm thấy gì, nhưng khi thực sự mất đi rồi mới phát hiện, thì ra những lợi ích này lại quan trọng đến vậy, đặc biệt là khi bản thân bị bệnh, đến y quán lớn trong thành khám bệnh, thì chi phí khám chữa bệnh đắt đỏ lại càng khiến người ta chùn bước.
Những người sống trên con phố này, có mấy nhà nhiều tiền đâu, đến y quán Hứa gia cắn răng có lẽ còn có thể chi trả được, còn đến những y quán lớn kia chữa bệnh, thì chỉ có nước bán nhà.
Hơn nữa, cho dù có bán nhà cũng chưa chắc đã chữa khỏi bệnh, kết quả cuối cùng chính là nhà tan cửa nát.
Thời gian trôi qua từng chút một, Hứa Đạo không hề sốt ruột, y quán đã mở cửa được nửa ngày, nhưng vẫn chưa có ai đến, hắn chỉ âm thầm vận chuyển Dưỡng Sinh Công, cố gắng tu luyện.
Bản thân Dưỡng Sinh Công là một bộ công pháp kết hợp giữa động công và tĩnh công, hiện tại tu luyện như vậy cũng không tính là lãng phí thời gian.
Theo dòng khí huyết cuồn cuộn trong cơ thể, thực lực của Hứa Đạo không ngừng tăng lên.
Hắn biết rõ, trong thời loạn thế này, thực lực mới là căn bản của mọi thứ, còn chữa bệnh cứu người, học y cũng chỉ là vì sinh kế mà thôi, tất cả những gì hắn làm đều là vì tu luyện, vì sự tăng trưởng thực lực của bản thân.
Ngay khi hắn cho rằng hôm nay mở cửa y quán sẽ kết thúc trong vô vọng, thì một tràng tiếng bước chân đột nhiên vang lên từ bên ngoài.
Hứa Đạo bỗng nhiên mở mắt, toàn thân bất giác thẳng tắp.
Xem ra, có hi vọng rồi!
Đăng bởi | whistle123 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 3 |
Lượt đọc | 194 |