Cao Thủ Thần Bí, Sương Mù Dày Đặc
Người dịch: Whistle
Trong nha môn, trên đại sảnh.
Vương Hiến ngẩng đầu nhìn lên, huyện tôn Nghiêm Thừa Vận đang ngồi ngay ngắn trên ghế, trong tay vẫn cầm quyển sách kia, chỉ là hình như độ dày của quyển sách bị ông ta cầm trong tay vẫn không thay đổi. Huyện thừa Đinh Kỳ đứng bên dưới, cúi đầu không nói.
- Lúc các ngươi đến nơi, con yêu quỷ kia đã chết rồi sao?
Nghe thấy Vương Hiến bẩm báo, Nghiêm Thừa Vận cuối cùng cũng buông quyển sách xuống, giọng nói cũng cao hơn nửa phần.
- Nói đúng hơn là có người đã giết chết con yêu quỷ kia trong thời gian rất ngắn, không chỉ như vậy, còn cố ý chọn một nơi để vứt bỏ thi thể.
Vương Hiến gật đầu.
Nơi ông ta và Tần Trảm tìm thấy thi thể yêu quỷ không hề có dấu vết đánh nhau, cũng không giống như hiện trường đầu tiên, bởi vì nơi đó quá dễ thấy, một khi xảy ra đánh nhau, không thể nào không để lại dấu vết.
Giống như có người giết chết yêu quỷ, còn sợ bọn họ không tìm thấy thi thể, nên cố ý ném ở chỗ dễ thấy, chỉ cần hơi để ý một chút là có thể tìm được.
- Có thể nhìn ra được gì từ vết thương không?
- Không thể, nhưng mà, chắc là dùng đao, cho dù người kia có che giấu như thế nào thì việc thi thể yêu quỷ bị chém thành hai nửa là không thể che giấu được.
- Trong huyện có cao thủ nào dùng đao sao? Hơn nữa còn có thể tiêu diệt yêu quỷ trong thời gian ngắn như vậy, còn có đủ thời gian để chuyển dời thi thể?
Vương Hiến suy nghĩ một chút rồi nói:
- Không có! Ít nhất là những người có năng lực này, chúng ta đều đã kiểm tra qua, đều đã loại trừ hiềm nghi.
- Hơn nữa, nếu thật sự là bọn họ ra tay, vậy thì tại sao bọn họ phải làm chuyện thừa thãi này!
Nghiêm Thừa Vận đứng dậy, cầm quyển sách trong tay, chắp tay sau lưng, chậm rãi đi lại trên đại sảnh, trầm ngâm không nói.
- Gần đây có cao thủ nào từ nơi khác đến không?
- Không có, nếu như là nơi khác thì có thể có sơ hở, nhưng huyện Dương Hòa này...
Dân số huyện Dương Hòa ít đến mức đáng sợ, một khi xuất hiện người lạ sẽ trở nên vô cùng dễ thấy. Căn bản không thể che giấu được. Trừ phi người kia không ăn không uống, không nói chuyện với ai, ngay cả dấu vết cũng không để lại.
- Là cao thủ được đám gia tộc lớn kia âm thầm bồi dưỡng sao? Cũng không đúng, đã là âm thầm bồi dưỡng, vậy thì đương nhiên sẽ dùng làm át chủ bài, sao có thể vì một con yêu quỷ mà để lộ tung tích? Hơn nữa, cũng sẽ không dùng cách che giấu thân phận vụng về như vậy!
Nghiêm Thừa Vận đưa ra một suy đoán, nhưng rất nhanh sau đó liền tự mình phủ định.
Vương Hiến chỉ im lặng lắng nghe, chuyện này phức tạp khó hiểu, rất có thể có liên quan đến cuộc đấu đá giữa huyện tôn và thế lực của gia tộc lớn, ông ta không nhúng tay vào được.
- Được rồi, yêu quỷ đã được giải quyết dù sao cũng là chuyện tốt, sau khi ngươi trở về, tiếp tục âm thầm điều tra, nhất định phải tìm ra người này! Cao thủ như vậy âm thầm ẩn nấp, rốt cuộc có mục đích gì, nhất định phải điều tra cho rõ ràng. Nhưng mà, cho dù là điều tra thì cũng đừng hành động thiếu suy nghĩ, người đó chưa chắc đã là kẻ địch!
Nghiêm Thừa Vận phất tay, ra hiệu cho Vương Hiến có thể rời đi.
- Thuộc hạ cáo lui!
Vương Hiến chắp tay cáo lui.
Trong đại sảnh chỉ còn lại Nghiêm Thừa Vận và Đinh Kỳ.
- Đinh Kỳ, ngươi thấy thế nào?
- Không nghĩ ra, nhưng hẳn là không phải là do đám gia tộc lớn kia làm. Nhưng cao thủ như vậy, suy đoán lai lịch cũng đơn giản, sau khi loại trừ phần lớn khả năng, chỉ còn lại mấy khả năng.
- Một là cao thủ ẩn cư, im hơi lặng tiếng, hai là cao thủ mới đột phá.
Nghiêm Thừa Vận nghe vậy thì gật đầu.
- Ừm, có lý. Còn gì nữa không?
- Hết rồi! Chúng ta nói thủ pháp của người này vụng về, nhưng kỳ thật, chúng ta đều biết, người này không thể xem thường, suy nghĩ chu đáo, cẩn thận, ra tay tàn nhẫn, dứt khoát, căn bản không để lại quá nhiều manh mối. Từ đó có thể thấy, người này vô cùng bình tĩnh, thông minh hơn người! Loại người như vậy, rất đáng sợ!
Trong đại sảnh lại rơi vào trầm mặc, Nghiêm Thừa Vận và Đinh Kỳ đều đang suy nghĩ.
Hồi lâu sau, Nghiêm Thừa Vận lại lên tiếng:
- Ngươi có biết, vừa rồi Cát Vĩnh Ngôn đã phái người đến xin nghỉ phép!
- Cát lão? Tại sao ông ta lại đột nhiên xin nghỉ phép?
Đinh Kỳ khó hiểu.
- Ông ta sắp đột phá rồi!
Đinh Kỳ tinh thần chấn động.
- Cát lão muốn đột phá đến Ngũ Phẩm sao?
- Ừm, ta cũng không ngờ trong số mấy người kia, ông ta lại là người đầu tiên đột phá đến Ngũ Phẩm! Nhưng mà, Cát Vĩnh Ngôn vốn dĩ là thiên tài!
Nghiêm Thừa Vận thở dài.
- Sau khi ông ta đột phá, e rằng phẩm cấp của y quan sẽ được nâng lên nửa bậc, Chính Lục Phẩm!
Đinh Kỳ lắc đầu.
- Thăng quan tiến chức của y quan dù sao cũng khác với chúng ta, phẩm cấp có chút nước!
Ông ta cũng có thể hiểu được tại sao huyện tôn lại buồn bực, bởi vì phẩm cấp của huyện tôn cũng chỉ là Thất Phẩm, Cát lão trở thành Lục Phẩm Đại Y thừa, vậy thì sẽ cao hơn huyện tôn hẳn hai bậc.
- Ngươi đừng có xem thường Thượng Y cục, tuy rằng Thượng Y cục không có nhiều quyền lực, nhưng kỳ thật lại vô cùng quan trọng. Nhất là Cát Vĩnh Ngôn còn là luyện dược sư!
Nếu như là y sư bình thường, đừng nói là Chính Lục Phẩm, cho dù là Chính Ngũ Phẩm đứng trước mặt Nghiêm Thừa Vận, ông ta cũng sẽ không để ý, nhưng Cát Vĩnh Ngôn lại khác, đặc biệt là ở huyện Dương Hòa này, luyện dược sư chính là bảo bối.
- Đồ đệ của ông ta, ngày thường ngươi hãy chiếu cố nhiều hơn!
- Vâng, thuộc hạ sẽ chú ý, cốt cách của tiểu tử kia thật sự rất tốt!
- Còn nữa, lát nữa ngươi thay ta đi đến Trấn Ma ti một chuyến, tìm Hoàng Cực hỏi thử, pháp trận phòng ngự là thế nào, tại sao bây giờ ngay cả khu nội thành cũng xảy ra chuyện.
Nói đến chuyện này, Nghiêm Thừa Vận liền nhíu mày.
Đinh Kỳ cũng nhíu mày, còn lý do tại sao Nghiêm Thừa Vận lại bảo ông ta đi, mà không phải là trực tiếp nói với Vương Hiến, nguyên nhân cũng rất đơn giản, bởi vì Vương Hiến và Hoàng Cực căn bản là không hợp nhau. Hoàng Cực là cúng phụng, địa vị đặc thù, cũng không thèm để ý đến mệnh lệnh của Vương Hiến.
Nếu như không cần thiết, Đinh Kỳ cũng không muốn tiếp xúc với Hoàng Cực, thật sự là mỗi lần gặp Hoàng Cực, ông ta đều cảm thấy không thoải mái, đó là một sự tồn tại còn đáng sợ hơn cả yêu quỷ.
- Vâng!
Đinh Kỳ rời khỏi nha môn, đứng ở cửa một lúc, sau đó mới đi đến Trấn Ma ti.
Đến Trấn Ma ti, Đinh Kỳ cũng không kinh động đến Vương Hiến, mà trực tiếp đi đến một tòa lầu nhỏ trong Trấn Ma ti.
- Hoàng cung phụng có ở đây không?
Đinh Kỳ hỏi một lại viên.
- Có, đại nhân chờ một lát, tiểu nhân lập tức vào trong bẩm báo.
Một lát sau, cửa lại được đẩy ra, tiểu lại mời Đinh Kỳ vào trong.
Vừa bước vào cửa, Đinh Kỳ liền nhịn không được hít một hơi, một mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi, khiến ông ta suýt chút nữa thì nôn ra!
Hơn nữa, không biết tại sao, vừa bước vào đây, ông ta liền cảm thấy toàn thân ướt đẫm mồ hôi, giống như da dẻ dính chặt vào nhau. Phải biết rằng, ông ta là võ giả Ngũ Phẩm Đại Võ Sư. Nhưng cảm giác này, cho dù đến bao nhiêu lần cũng không thay đổi.
- Đinh đại nhân tìm ta có chuyện gì?
Bên cạnh một chiếc bàn dài, một người mặc áo choàng đen trùm kín người, đội mũ trùm đầu, toàn thân được che chắn kín mít lên tiếng. Giọng nói khàn khàn, âm trầm, nghe rất khó chịu.
Đinh Kỳ nhíu mày, đi đến trước mặt Hoàng Cực.
- Huyện tôn đại nhân bảo ta đến hỏi Hoàng cúng phụng, tại sao trong huyện thành lại thường xuyên xuất hiện yêu quỷ, chẳng lẽ pháp trận phòng ngự xảy ra vấn đề sao?
- Mời ngồi!
Hoàng Cực giơ tay lên, một bàn tay từ trong áo choàng đen thò ra, ra hiệu cho Đinh Kỳ ngồi xuống. Đó là một bàn tay không giống tay người, từng chiếc lông vũ cong queo mọc ra từ bên dưới da thịt, chỗ chân lông còn dính đầy mỡ màu vàng.
Đinh Kỳ nhìn lướt qua, lập tức dời mắt đi, thầm mắng, thứ quỷ quái này, còn kỳ dị hơn rất nhiều yêu quỷ!
Đăng bởi | whistle123 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 99 |