Vụ Án Trẻ Em Mất Tích!
Người dịch: Whistle
Bí pháp thăm dò tuy rằng quý giá, nhưng loại bí pháp che giấu này rõ ràng là càng quý giá và hiếm có hơn.
Nếu đổi lại là Hứa Đạo, nếu như hắn là triều đình, có lẽ cũng sẽ lựa chọn như vậy.
Một võ giả công khai, căn bản không tạo thành uy hiếp quá lớn, nhưng một võ giả ẩn nấp, vậy thì quá đáng sợ.
Ví dụ như... Kẻ âm hiểm như Hứa Đạo! Mà chỉ có kẻ âm hiểm mới thật sự căm ghét kẻ âm hiểm! Bởi vì mong muốn lớn nhất của kẻ âm hiểm chính là trên đời này chỉ có một mình hắn là kẻ âm hiểm.
Bản thân Hứa Đạo có thể mượn cây thanh đồng để che giấu khí tức và tu vi, nhưng năng lực này lại không thể tác dụng lên muội muội hắn. Nếu như thật sự giống như lời sư phụ nói, linh khí trên người muội muội hắn rất dồi dào, vậy thì trong mắt yêu ma quỷ quái, e rằng muội muội hắn rất dễ thấy.
Ăn cơm xong, Hứa Đạo cùng sư phụ đến Thượng Y cục làm việc, mà sự xuất hiện đột ngột của Cát lão lập tức khiến cho Thượng Y cục trở nên náo nhiệt.
Trước đó, bọn họ cũng nhận được tin Cát lão bế quan đột phá, hiện tại, sau khi biến mất năm ngày, Cát lão lại xuất hiện, điều này chứng minh Cát lão đã thành công đột phá đến Ngũ Phẩm cảnh.
Đây chính là Ngũ Phẩm cảnh, trong toàn bộ huyện Dương Hòa, cũng chỉ có lác đác mấy người là Đại Võ Sư Ngũ Phẩm. Kỳ thật, đừng nói là huyện Dương Hòa, cho dù là ở phủ thành, Ngũ Phẩm cũng là cảnh giới rất cao.
Cửu Phẩm đến Thất Phẩm là tam cảnh của võ giả, mà Lục Phẩm đến Tứ Phẩm là tam cảnh của võ sư, trong đó, Ngũ Phẩm còn được gọi là Đại Võ Sư.
Một Đại Võ Sư, cho dù ở nơi nào cũng là nhân vật có tiếng nói.
Kỳ thật, nói đến đây, Hứa Đạo vẫn có chút nghi ngờ, đó chính là huyện Dương Hòa này không tính là lớn, nhưng nơi này lại có mấy tu sĩ Ngũ Phẩm cảnh, chẳng lẽ nơi này có gì đó đặc biệt sao?
Võ giả trung tam phẩm cũng không phải là rau cải trắng, bây giờ lại tụ tập ở nơi này, thật sự là bất thường!
- Chúc mừng Cát lão, tiến thêm một bước!
- Cát lão thật lợi hại, hiện tại Thượng Y cục chúng ta cũng có Ngũ Phẩm rồi!
...
Mọi người lần lượt lên tiếng chúc mừng, mà Cát lão cũng đáp lại từng người một, nhưng Hứa Đạo lại có thể nhìn ra được sự bất đắc dĩ ẩn giấu dưới nụ cười của Cát lão. Ông ta căn bản không muốn phô trương như vậy, cũng không muốn tranh giành gì với những người khác trong huyện Dương Hòa sau khi đột phá!
Ông ta chỉ là một luyện dược sư, cũng chỉ muốn làm một luyện dược sư đơn thuần, không muốn nhúng tay quá sâu vào tranh đấu giữa các phe phái.
Nhưng Hứa Đạo hiểu rõ, điều này là không thể nào, nếu như sư phụ chưa đạt đến Ngũ Phẩm, chỉ là Lục Phẩm, vậy thì còn có thể xoay chuyển, nhưng sau khi trở thành Ngũ Phẩm, sự tồn tại của sư phụ liền trở nên dễ thấy, muốn giấu cũng giấu không được!
Chưa hết, sau khi Cát lão ứng phó xong với đám đồng liêu trong Thượng Y cục, không bao lâu sau, lại có người mang quà đến.
Huyện tôn Nghiêm Thừa Vận, ti chủ Tuần Kiểm ti Tần Trảm, ti chủ Trấn Ma ti Vương Hiến, ti chủ Thanh Lại ti Tu Duẫn Văn, huyện thừa Đinh Kỳ, một người cũng không thiếu, tất cả đều mang theo quà đến chúc mừng.
Mà đây vẫn chưa phải là kết thúc, đợi đến giữa trưa, quà của những gia tộc lớn trong huyện Dương Hòa cũng được đưa đến.
Vì vậy, quà trong phòng làm việc của Cát lão chất thành núi.
- Đám người này, thật sự là...
Hứa Đạo nhìn mà nhức đầu.
Cát lão lại không cảm thấy kỳ lạ.
- Ngày thường ta rất ít khi giao tiếp với bọn họ, cho dù bọn họ muốn tặng quà cũng không tìm được lý do, kỳ thật, lần trước ta thu nhận con làm đồ đệ, đã có người âm thầm dò hỏi, nhưng sau đó, ta đã cố ý tổ chức lễ bái sư một cách đơn giản. Hiện giờ ta đột phá đến Ngũ Phẩm, đúng ý bọn họ muốn!
Hơn nữa, địa điểm mà đám người này chọn để tặng quà cũng rất thú vị, chọn Thượng Y cục mà không phải là nhà riêng, đó là bởi vì bọn họ biết tính cách của Cát lão, nếu như tặng quà riêng, ngược lại có thể sẽ bị từ chối, hiện tại làm rầm rộ như vậy, Cát lão lại phải nể mặt mũi của những người tặng quà.
Từ chối riêng tư, đó gọi là "đạo bất đồng bất tương vi mưu", công khai làm mất mặt mũi người khác, vậy thì gọi là kết thù.
Tan làm, Hứa Đạo tạm biệt sư phụ, sau đó đi đến Tuần Kiểm ti.
- Hứa tiểu đại nhân? Hôm nay sao ngài lại có thời gian đến Tuần Kiểm ti?
Hứa Đạo vừa bước vào cổng Tuần Kiểm ti, liền có quan viên của Tuần Kiểm ti lên tiếng hỏi.
Hứa Đạo không quen biết người này, cũng có thể khẳng định hai người chưa từng gặp mặt.
- Vị đại nhân này quen biết ta sao?
- Hứa tiểu đại nhân nói đùa rồi, trong nha môn, có mấy người không quen biết ngài chứ?
Người nọ cười nói.
Câu này không sai, bề ngoài, Hứa Đạo chỉ có tu vi võ đạo Cửu Phẩm, chức quan cũng chỉ là Cửu Phẩm nho nhỏ, nhưng hắn là đồ đệ của Cát lão, chỉ riêng điểm này đã đủ để khiến rất nhiều người khách khí với hắn.
Kỳ thật, cấp trên của các ti cũng đã đặc biệt dặn dò, không được đắc tội với Hứa Đạo, bởi vì đắc tội với Hứa Đạo chính là đắc tội với Cát lão.
Hàn huyên hai câu, Hứa Đạo liền nói ra mục đích đến đây.
- Ồ?
Người nọ nghe vậy thì trầm ngâm suy nghĩ, nhưng lại không cảm thấy kỳ lạ, hiện tại có rất nhiều người quan tâm đến chuyện này, dù sao rất nhiều nhà đều có con nhỏ. Những người này đều lo lắng, sợ chuyện này sẽ xảy ra với con mình.
- Thì ra là vì chuyện này, Hứa tiểu đại nhân đi theo ta!
Người nọ dẫn Hứa Đạo vào một căn phòng yên tĩnh, bảo người ta mang trà lên, sau đó mới đi lấy hồ sơ vụ án.
Hứa Đạo bắt đầu cẩn thận xem xét, vừa xem liền phát hiện có gì đó không đúng, độ tuổi của những đứa trẻ mất tích này chênh lệch rất lớn, từ mấy tháng tuổi đến mười mấy tuổi đều có!
Hoàn cảnh gia đình cũng rất phức tạp, có gia đình giàu có, cũng có gia đình nghèo khổ, không có sự nhắm vào cụ thể nào.
Ngoài ra, những đứa trẻ này có cả nam lẫn nữ, ngày sinh cũng không phải là ngày cụ thể nào.
Vậy tiêu chuẩn lựa chọn trẻ con của kẻ xấu kia là gì?
Không sai, Hứa Đạo chỉ cần xem qua một lượt là có thể khẳng định đây căn bản không phải là do yêu quỷ gây ra. Yêu quỷ hại người, không thể nào có mục tiêu cụ thể như vậy, chỉ ra tay với trẻ con, mà không làm hại đến người nhà của đứa trẻ.
Nhất là khi hắn nhìn thấy một vụ án, đứa trẻ bị mất tích trong nhà, lúc đó, đứa trẻ đang ngủ cùng với mẹ, cuối cùng, đứa trẻ mất tích, nhưng người mẹ lại bình an vô sự.
Có lẽ có loại yêu quỷ nào đó chỉ thích trẻ con, nhưng Hứa Đạo không tin yêu quỷ nhìn thấy người sống không có sức phản kháng nằm trước mặt mà lại bỏ qua. Nếu như thật sự là như vậy, vậy thì con yêu quỷ này cũng quá lương thiện!
Hứa Đạo khép hồ sơ vụ án lại, bưng chén trà lên, vừa uống trà, vừa suy nghĩ.
- Đại nhân có thu hoạch gì không?
Người nọ lại đi vào.
Hứa Đạo lắc đầu.
- Tạm thời chưa có. Mấy ngày nay, quý ti có thu hoạch gì mới không?
- Cũng không có!
Người nọ thở dài.
- Đến hiện tại, số lượng trẻ em mất tích đã vượt quá ba mươi! Chúng tôi vẫn luôn điều tra, nhưng hiện tại vẫn chưa có manh mối gì.
- Không phải nói là ở hiện trường phát hiện có yêu khí, quỷ khí còn sót lại sao?
Hứa Đạo đặt chén trà xuống.
Người nọ nghe vậy thì sững sờ, chuyện này không hề được ghi lại trong hồ sơ vụ án. Sao Hứa y quan lại biết được? Người này cũng không nghi ngờ chuyện này là do Hứa Đạo làm, nhưng cũng có thể chứng minh, Hứa Đạo còn có kênh thông tin khác.
- Xác thực là có, nhưng khí tức còn sót lại rất yếu, muốn dựa vào đó để tìm ra hung thủ thì quá khó!
Người nọ lắc đầu.
Hứa Đạo lại hỏi thêm một số vấn đề, thấy không thể lấy được thêm thông tin hữu ích nào nữa, liền cáo từ rời khỏi Tuần Kiểm ti, đi thẳng đến y quán ở khu ngoại thành.
Đăng bởi | whistle123 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 92 |