Quyển 1 - Chương 9: Đi thi?
Lại một buổi sáng với thời tiết nắng ráo.
Vương Hủ và Miêu Gia đang ngồi trong một tiệm hớt tóc. Miêu Gia đọc báo trong lúc được cạo râu, còn Vương Hủ thì lại nhắm chặt đôi mắt để cảm nhận mái tóc mà hai tháng nay mình không chú ý ngắn dần đi.
"Ta nói này, bộ ngươi là học sinh tiểu học à? Đôi mắt của ngươi làm ra rất mất mặt đấy."
"Bớt nói xàm đê! So với việc thấy bản thân từ từ biến dạng trong gương, ta thà chờ cắt xong rồi nhìn thoáng qua để đón nhận niềm vui còn hơn. "
"Haiz, loại người như ngươi đúng là không thể nói ra một lý do có tính thuyết phục. À, phải rồi, ngoài việc cắt tóc để ngày mai đến trường thì ngươi còn phải chuẩn bị thêm vài thứ."
"Còn chuyện gì nữa? Nếu là chuyện chuẩn bị vài bộ quần áo ngon lành thì ngươi tự đi mà mua, ta không có tiền."
"Không phải, ta đã đặt mua hết những món nhu yếu phẩm rồi, ngoài ra còn làm lại chứng minh nhân dân. Với lại, khi ta điều tra theo chứng minh thì phát hiện ngươi còn vài vạn trong ngân hàng, thế nên ta đã dùng số tiền đó để chi trả."
Vương Hủ liền nhảy dựng lên:
"Móa! Rốt cuộc ngươi đang làm nghề gì vậy? Cường đạo hả? À không, ngươi là ác ma, chắc chắn là vậy rồi! Ngươi không phải là người! Tại sao tiền trong ngân hàng của ta mà ngươi rút ra được? Đến ngay cả ta, nếu không có chứng minh nhân dân cũng không được rút."
"Đừng kích động mà."
Miêu Gia giũ tờ báo rồi nói bằng giọng thều thào:
"Số tiền này đều dùng trên người ngươi nên quan hệ nợ nần giữa chúng ta vẫn không hề thay đổi."
Nghe xong, Vương Hủ co quắp khóe miệng, quả thật rất muốn ói ra máu:
"Này, ông chú, lúc cạo râu cho thằng cha kia nhớ thuận tay cắt luôn cổ họng của hắn. Đảng và nhân dân sẽ cảm ơn ngươi! Xã hội này sẽ cảm ơn ngươi! Cả nhà ta cũng sẽ cảm ơn ngươi!"
"Ngươi ngồi xuống trước đã, lộn xộn lúc cắt tóc sẽ gây khó khăn cho người ta đó."
Miêu Gia vẫn rất bình thản, hoàn toàn không để ý đến những lời nói nhảm của Vương Hủ.
Vương Hủ bèn ngồi xuống, nhắm chặt đôi mắt xám xịt lại. Nào ngờ Miêu Gia lại nói thêm một câu khiến hắn chán nản hơn:
"Thật ra ta muốn ngươi chuẩn bị cho kỳ thi nhập học vào ngày mai."
"Ngươi nói gì cơ? Kỳ thi... ây da da, tóc rơi vào trong mắt rồi, cộm quá..."
Vương Hủ đành phải nhắm mắt cúi đầu.
"Tại sao ta phải tham gia kỳ thi nhập học?"
Miêu Gia lật một trang báo rồi hỏi bằng giọng điệu khinh thường:
"Ngươi có tài sản dài hơn chín con số à?"
"Ta vừa biết toàn bộ tài sản của mình bị một tên khốn nạn nuốt trọn."
Miêu Gia lại hỏi:
"Vậy ngươi có dòng dõi trực hệ với cán bộ cấp cao hay không?"
"Cả nhà của ta chỉ còn lại một người, kẻ này đang làm công việc mà người bình thường chẳng dám làm."
Miêu Gia tiếp tục hỏi:
"Vậy ngươi có huyết thống hoàng tộc của một nước nào đó chứ?"
"Nếu có thì ta đã không do dự cắn chết ngươi!"
Miêu Gia thở dài:
"Cái nào ngươi cũng không có, thế nên mới phải dùng thực học để bước vô."
"Thực học con mẹ nó! Ta tưởng ngươi đã chuẩn bị cả rồi, giờ chỉ cần vào đó đọc sách là được, kết quả là phải đích thân tham gia thi cử! Móa, kỳ thi nhập học của trường Tường Dực rất khác kỳ thi đại học, nghe đồn phải là sinh viên năm hai của trường Stanford mới có thể đậu đó. Lại nói trong ba năm học cấp ba, buổi sáng ta chỉ ngủ với ngủ, buổi tối... à, buổi tối còn phải làm việc ngoài giờ. Chuyện ta tốt nghiệp trung học phổ thông đã quá sức tưởng tượng rồi. Chẳng lẽ ngươi muốn giết ta hả?"
Nghe xong, không ngờ Miêu Gia vẫn trả lời bình tĩnh:
"Ta còn biết một chuyện, mặc dù ngươi không đi thi đại học nhưng lại “max” điểm tất cả các môn trong kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông. Dường ra ngươi cực kỳ am hiểu gian lận bài bạc và gian lận thi cử. Giờ ta có nên gọi ngươi một tiếng 'Đổ Thánh' hay không?"
Lại bị bắt trúng chỗ đau, Vương Hủ thẹn quá hóa giận:
"Lúc đó có mấy ngày chuẩn bị chứ bộ, chưa kể nội dung nằm trong một phạm vi nhất định. Còn lần này, ta hoàn toàn không biết đề thi sẽ ra cái gì. Vậy ăn gian bằng cách nào? Nếu có thể dễ dàng gian lận thì ta đã đi thi đại học từ lâu rồi!"
Tuy nhiên, Miêu Gia hoàn toàn không cho Vương Hủ cơ hội từ chối:
"Đó là vấn đề của ngươi, ta chỉ việc chờ tin tức tốt vào ngày mai mà thôi."
Thật ra Vương Hủ là một người thông minh. Khi còn bé, hắn cảm thấy học hành thi cử là một chuyện rất đơn giản, bản thân không cần dùng hết sức cũng đủ đạt điểm ưu. Song, hễ có chỗ được ắt sẽ có chỗ mất. Vào ba năm trước, Vương Hủ tỉnh táo quái gở đã biến thành Vương Hủ không ôm chí lớn. Trong ba năm cấp ba tiếp theo, hắn thà học qua hàng ngàn kỹ thuật bài bạc cao siêu chứ chẳng thèm đụng đến bất cứ quyển sách nào.
Vì vậy, vào ngày hôm sau, Vương Hủ bước vào tầng lầu tổ chức kỳ thi nhập học của Tường Dực với tâm trạng bất ổn. Giờ hắn là kẻ đã bước vào đường cùng, khó có thể quay đầu lại. Miêu Gia dùng tất cả tiền bạc trong ngân hàng của mình cho việc nhập học, còn lại bao nhiều đều đã đóng gói hết lên cái thân sinh viên này, ngoài ra hắn còn thay Vương Hủ nhờ một lão hiệu trưởng cấp ba nào đó viết một bức thư đề cử. Trừ những điều kiện trên trời dưới đất để vào trường Tường Dực mà Miêu Gia đã từng nói qua, người muốn tham gia kỳ thi nhập học không phải dễ dàng có tư cách đi thi. Thí sinh phải là học sinh đủ tuổi và được hiệu trưởng ở vài chục trường được chỉ định trong cả nước đích thân viết thư đề cử.
Vương Hủ nhìn bức thư trên tay. Hắn chỉ biết gã hiệu trưởng họ Đàm viết bức thư này không phải là hiệu trưởng trường cấp ba của mình. Đoán chừng lão ta là bạn của Miêu Gia và đã vơ vét được không ít tiền. Nên nhớ mỗi năm chỉ có thể đề cử một học sinh. Ai lại tính không cho người dưng nước lã như hắn bao giờ?
Trong đầu Vương Hủ chỉ có những suy nghĩ lung tung như vậy. Sau khi giao bức thư cho nhân viên xác nhận thân phận, hắn bước vào phòng thi với bộ dạng như hồn ma vất vưởng. Mặc dù nghĩ ra hàng chục phương pháp sao chép bài thi nhưng trước mắt chỉ có một chiêu nhìn trộm là cách khả thi nhất. Có thể nói chiêu gian lận này thuộc lĩnh vực có độ khó cao nhất, nguy hiểm nhiều nhất, thậm chí đạt tới cảnh giới phản phác quy chân, thành bại chỉ nằm trong một lần hành động.
Lúc này, Vương Hủ hoàn toàn không chú ý đến một ánh mắt đang theo dõi mình một cách gắt gao. Trong ánh mắt mang theo nỗi sợ hãi, ngờ vực và xuất phát từ chính phòng thi của hắn.
Vương Hủ ngồi vào chỗ của mình rồi thở dài một hơi. Hàng năm có hơn bốn trăm người tham gia cuộc thi nhập học của trường Tường Dực. Năm tối đa có ba trăm người qua ải, năm tối thiểu chỉ có một trăm người.
"Hy vọng hôm nay mình sẽ ngồi kế bên một thằng xui xẻo nằm trong top 100 con mọt sách."
Hắn thầm than thở.
Giờ Vương Hủ đang ngồi trong góc của hàng cuối cùng. Đây là một vị trí rất tốt và đối tượng để hắn quay bài cũng chỉ có người ngồi bên cạnh mà thôi.
Nghĩ đến đây, hắn quay đầu nhìn người ngồi cạnh mình.
Đó là một nữ sinh mặc áo sơ mi màu cam phối hợp với một chiếc quần jean. Tuy quần áo không có gì đặc biệt nhưng dáng người của cô nàng rất tốt. Từ góc độ này có thể thấy hình thể rất cân xứng, chỗ quan trọng lại đặc biệt lồi ra. Điều này làm Vương Hủ khát khô cổ họng. Đến khi ánh mắt dời sang khuôn mặt của nữ sinh thì chỉ thấy tóc xanh như nước chảy, da trắng như tuyết. Riêng mắt mũi thôi đã khiến hắn đực mặt như người nhà trời.
"Đây chắc chắn là một tiểu thư khuê các, tài mạo song toàn. Lẽ ra có thể dựa vào gia cảnh để nhập học nhưng vẫn cố gắng tham gia kỳ thi này."
Vương Hủ bắt đầu tưởng tượng. Cái hay là hắn đã đoán đúng phần nào.
Trong lúc đầu óc cảm thấy mông lung, Vương Hủ nhận ra cô nàng càng ngày càng che mặt kỹ hơn, dường như sợ mình lắm.
Cô nàng vốn đã trở thành tiêu điểm của cả phòng thi từ lâu. Có điều phần lớn giỏi lắm liếc trộm vài cái là cùng. Chỉ có mỗi Vương Hủ há mồm trừng mắt đã đời, lại còn trợn mắt càn quét mà không thèm kiêng nể gì cả. Vì vậy, một vài nam sinh đeo kính cận rất trí thức đang nghĩ đến chuyện mắng mỏ hành vi của hắn.
"A, là ngươi!"
Vương Hủ đột nhiên thốt ra một câu như vậy. Nữ sinh nghe xong thì sợ đến phát run, không dám ư hử gì cả.
Hóa ra cô nữ sinh kia là cô gái mà Vương Hủ theo dõi vào đêm bách quỷ dạ hành. Hôm nay chắc chắn bảo vệ của nàng đang ở ngoài trường.
Về phần nữ sinh, khi nàng nhìn thấy Vương Hủ thì trong lòng cũng ngạc nhiên không kém. Còn tưởng rằng kẻ theo dõi này tới đây tìm mình để trả thù. Ngày hôm đó có bảo vệ nên nàng chẳng ngán Vương Hủ. Nay lại thấy đối phương bước vào cùng phòng thi và ngồi kế bên mình, nàng sợ đến nỗi muốn òa khóc.
Hình tượng lưu manh của Vương Hủ đã mọc rễ trong lòng nàng. Vì vậy, nàng không hề nghĩ đến tại sao hắn có thể bước vào trong phòng thi. Giờ đây, những lời của Vương Hủ chứng minh rằng hắn nhận ra mình. Nàng bắt đầu cảm thấy hoang mang và sợ hãi hơn.
May sao giám thị bước vào phòng thi ngay lúc này rồi hắng giọng để thu hút lực chú ý của mọi người.
Sự thật là Vương Hủ không nghĩ nhiều như cô nữ sinh. Trong suy nghĩ, hắn cho rằng một người từng gặp qua như cô ta chắc chắn không thể tạo ra ảnh hưởng đối với những kỹ thuật quay bài cao siêu của mình.
Giờ phút này, hắn dồn hết sự tập trung cho tuyệt kỹ “ánh mắt giết người” để so tài với lão giám thị.
Đăng bởi | zhqqqt |
Phiên bản | Convert |
Thời gian | |
Lượt thích | 10 |
Lượt đọc | 501 |