Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kí ức đã quên

Tiểu thuyết gốc · 792 chữ

"Lạc lão này, tại sao Lãnh gia chẳng phải... chúng ta là người Anh sao? Sao lại ... lại cứ sống như người phương Đông ấy?" Lạc lão bật cười: "A Vũ, con hỏi hay lắm, ha ha ha.... Phải phải là người Anh, nhưng gốc là người phương Đông." Hắn lại rối thêm: "Nhưng giờ là thời đại nào rồi ạ? Cứ như người tối cổ?" Lạc lão tiếp lời hắn: "Đây là gia quy, sau này lớn hơn, các con sẽ học về văn hoá các nước." Hắn càng khó hiểu, chậc.

Cả ngày nằm phơi nắng, hắn không hiểu vì sao hắn lại ở đây? Hiện tại cơ thể này đã lên mười tuổi, nhưng vào năm bảy tuổi thì Lãnh gia sẽ xảy ra bi kịch. Vậy bây giờ là ba năm sau đó. Bi kịch vào năm bảy tuổi của hắn biến đi đâu rồi. Chân thật và đau đớn như thế thì làm sao là mơ được, chẳng lẽ quãng thời gian lưu lạc tứ phương, giết người tàn sát lại chỉ là mơ. Không thể nào. Vậy đâu là thực và không thực. Hắn đang lẫn lộn giữa thực và không thực. Đây lẽ nào là mơ? Giấc mơ trước khi chết? Là mơ nhưng sao vẫn chưa kết thúc? Hắn đưa tay nhéo mặt. Eo ôi, đau... đây không phải mơ. Không lẽ là xuyên không về quá khứ trong truyền thuyết? Hắn nghĩ mãi, đây lẽ nào là đặc ân của Chúa? Lại có thêm một câu hỏi hiện hữu trong đầu hắn. Phong tục Lãnh gia sống theo phương Đông tại sao lại phụng sự Chúa? Ôi, không, cái gì vậy? Hắn ngước nhìn lên bầu trời cao, rồi miên man.

Trong giấc mơ là khung cảnh đó. Khung cảnh mà hắn không bao giờ quên. Ngày hắn mất tất cả mọi thứ. Cả Lãnh phủ toàn là lửa. Trước mắt hắn đầy rẫy người chết. "Ca ca, ta sợ quá" Là tiếng của A Phong. Trong cơn hoãn loạn năm xưa, hắn và A Phong chạy vào trong một khu rừng. Sau đó A Phong... đã bị thứ gì đó kéo xuống vực thẳm... Còn hắn, hắn đau lòng, gào thét trong vô vọng... A Phong, A Phong... Phải rồi A Phong là đứa em song sinh của hắn. Sao hắn lại quên mất mình có người em này?

Hắn tình dậy nơi xa xôi so với nước Anh, là Hồng Kông. Chỉ trong một ngày, hắn đã lưu lạc tới một cánh rừng ở Hồng Kông sao? Tại nơi này, nơi hắn thiếp đi là... là chỗ hắn bị chôn vùi khi bị Lão đầu và bọn Sâm La Điện truy sát. Từ đây hắn ra khỏi rừng, lưu lạc đó đây và tình cờ gia nhập Sâm La Điện hòng báo thù. Nhớ ra rồi, có lẽ vì quá sốc mà bản thân đã từ chối kí ức về A Phong.

"A Phong, A Phong..."

"Ca, Vũ Ca, huynh làm sao vậy, Ca?" Tiếng gọi của A Phong làm hắn choàng tỉnh, thì ra khung cảnh vừa rồi chỉ là một giấc mơ. A Phong vẫn còn sống. Hắn bất giác ôm chầm A Phong, từng giọt nước mắt rơi xuống. Hắn không kiềm chế được sự xúc động của bản thân mình, A Phong còn sống, A Phong bằng xương bằng thịt đang ở ngay trước mắt hắn. "Ca, huynh sao vậy?" A Phong ôm lấy hắn. "Ta không sao, tại ta muốn ôm ngươi" Hắn qua loa. "Ca, huynh thật kì lạ nha."

Hắn ngồi suy tư một mình, còn A Phong thì ườn trên cỏ đọc một quyển sách. Phút chốc trời đổ mưa. "Ca, mưa rồi chúng ta về thôi" A Phong đứng dậy chạy đi nhưng A Vũ dường như không nghe thấy. "Ca, Vũ Ca" A Phong gọi to.

Hắn giật mình nhận ra A Phong đang gọi. "Xin lỗi A Phong, ta muốn ở đây một lát." Nghe thấy thế, A Phong liền chạy lại ngồi cạnh hắn. "Vậy A Phong cũng ở lại"

Mưa cứ trút xuống. Hồi lâu thì hắn mở lời, hắn đã suy nghĩ rất lâu rồi: "Này A Phong, đây là giấc mơ phải không?" Hắn nghĩ trên đời này nếu có trùng sinh hay xuyên không thì tại sao hắn lại có được ân phước đó chứ, một kẻ sát nhân như hắn thì đặc ân mà Chúa dành cho hắn thì không hề tồn tại. Có rất nhiều người thì tại sao hắn lại có đặc ân này, điều này khiến hắn không khỏi phân biệt được đâu là thực, đâu là mơ? Nếu là giấc mơ thì hắn thực sự muốn sống mãi trong mơ.

Bạn đang đọc Quy luật của Đồng hồ Số mệnh sáng tác bởi BanNho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BanNho
Thời gian
Lượt thích 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.