Vật cưới thay cho vương gia tàn tật
CHƯƠNG 5: Vật để cưới thay cho vương gia tàn tật (2)
Vừa tỉnh lại Nghiêm Tranh đã nghe thấy một giọng phụ nữ vô cùng đanh đá, chua ngoa.
“Mẹ, con không muốn gả cho Cẩn Vương. Nếu bắt con phải gả cho Cẩn Vương thì con thà đi chết còn hơn.....” Nghiêm Thanh Nhã nói.
“Nhã Nhi, con yên tâm, mẹ tuyệt đối không để con gả cho tên tàn tật kia đâu. Đợi con tiện nhân này tỉnh rồi, ta sẽ sai người trông chừng nó cẩn thận, trước lúc nó lên kiệu hoa đến phủ Cẩn Vương ta tuyệt đối không để nó xảy ra chuyện đâu.” Nghiêm phu nhân nói.
Nghiêm Thanh Nhã lau nước mắt, cùng Nghiêm phu nhân nhìn chằm chằm vào Nghiêm Tranh đang tỉnh lại.
Không đợi đến Nghiêm Tranh tỉnh lại hoàn toàn, Nghiêm phu nhân cầm lấy thau nước để bên cạnh giường, trực tiếp dội lên người Nghiêm Tranh một thau nước lạnh.
Cả người Nghiêm Tranh ướt sủng.
“Tỉnh chưa hả?! Cái con tiện nhân này, dám chơi trò tự sát, ngươi phản rồi.” Nghiêm phu nhân hùng hổ doạ người “Người đâu, trói nó lại cho ta, rồi lấy vải bó chân để bịt miệng nó lại”.
Tỳ nữ ở bên cạnh tay chân nhanh nhẹn ngồi xuống,nghe theo mệnh lệnh của Nghiêm phu nhân mà thực hiện. Nghiêm Tranh bị Ngũ Hoa Đại trói trên giường, cơ thể lạnh cóng, cả quyền được nói cũng bị đoạt.
Cách đối xử, như là đối với tù nhân không bằng.
Nghiêm Tranh ngước mắt lạnh lùng nhìn 2 mẹ con kia, trong lòng thầm nghĩ, chuyện nhỏ không nhịn được thì sao làm được chuyện lớn, vẫn chưa tới lúc để y thể hiện bản lĩnh của mình, giờ y chỉ có thể nhẫn nhịn. Món nợ này, y sẽ ghi nhớ thay cho chủ cũ, sau này, chờ cơ hội tới tính sổ sau.
Thời gian trôi thật nhanh, thoắt cái đã đến ngày xuất giá.
Nghiêm Tranh bị người khác vác lên kiệu hoa. Trong suốt 3 ngày ở Nghiêm phủ, hầu như y chưa từng được ăn cơm, mỗi ngày thứ mà y nhận được chính là những lời cảnh cáo nghiêm khắc cùng với những lời nhục mạ không chừa mặt mũi. Tất cả những điều này, đều chỉ vì y là đứa con trai riêng. Chỉ vì, nếu như y không đi cưới thay, Nghiêm lão gia và Nghiêm phu nhân sẽ mất đi một cô con gái cưng.
Kiệu hoa đỏ lớn lắc lư suốt đường đi. Tiếng pháo nổ bên ngoài kiệu hoa đinh tai nhức óc. Người ở xung quanh trong phạm vi 10 dặm đều chạy đến vây xem Nghiêm gia gả con gái. Ngoại trừ người của Nghiêm phủ, không ai biết rằng, ngồi ở trong kiệu hoa là một nam nhân, một vật hi sinh từ đầu đến cuối.
Nghiêm Tranh đưa tay lên khăn đội đầu đỏ, xoa xoa khuôn mặt mình, mềm mại, tinh tế, so với da thịt khoẻ khoắn lúc trước của mình hoàn toàn khác biệt, giọng nói nhu mì mềm yếu, gân cốt dẻo dai, thật đúng với câu nói, không phải nữ nhân nhưng lại đẹp hơn cả nữ nhân. Chỉ cần y che giấu một chút, chỉ cần Cẩn Vương không yêu cầu cùng hắn làm chuyện vợ chồng hay làm... y liền có thể hoàn toàn không để lộ bất cứ dấu vết gì.
Đã đến cổng phủ Cẩn Vương, kiệu hoa đỏ lớn cuối cùng cũng dùng lại. Đi qua cả một con đường lắc lắc như con chó gật gù trong xe hơi Nghiêm Tranh cảm thấy dạ dày có phản ứng mạnh mẽ, rất muốn nôn nhưng lại không thể nôn.
“Cung nghênh tiểu thư, bây giờ lão thân sẽ đưa tiểu thư vào hỉ đường.” Hỉ nương của phủ Cẩn Vương đứng bên kiệu hoa đỡ Nghiêm Tranh xuống , tay của Nghiêm Tranh bị hỉ nương nắm lấy, dắt y đi thẳng vào hỉ đường.
(*Hỉ nương: mị tra baidu biết rằng trong phong tục xưa, hỉ nương là người săn sóc nàng dâu, đưa dâu, đón dâu)
Rất nhanh là có thể gặp được Cẩn Vương rồi...
Rất nhanh sẽ phải bái đường với hắn.
Nghĩ đến đó, trái tim Nghiêm Tranh không nhịn được mà thắt lại. Không ngờ rằng, lần kết hôn thứ hai trong đời lại là với một người cổ đại. Hơn nữa còn là một người cổ đại không thể giao hợp. Đàn ông, không thể giao hợp, thật là không khác gì phế vật.
Nghiêm Tranh vốn cho rằng cái được gọi là hỉ đường sẽ ngồi đầy khách, từng đợt nhạc vang lên, kèn loa ầm ĩ. Ai ngờ, sau khi bước vào, lại là một mảng tĩnh mịch.
Y đang đội khăn đội đầu cho nên không nhìn thấy gì. Nhưng dựa vào trực giác nhạy bén của mình y có thể đoán được, cái hỉ đường này có lẽ chẳng có ai cả.
“Mời tiểu thư quỳ xuống.” Hỉ nương dẫn Nghiêm Tranh đến trước tấm đệm, Nghiêm Tranh quỳ trên tấm đệm.
Bây giờ là đang chuẩn bị bái thiên địa sao?
Nếu vậy, vị Cẩn Vương kia đâu, tại sao hắn lại kề cà không lên tiếng chứ? Hay là, căn bản hắn không hề có mặt ở đây.
“Nhất bái thiên địa”
Nghiêm Tranh đang lưỡng lự, không lạy xuống.
Hỉ nương lại hô một lần nữa “Nhất bái thiên địa”.
Nghiêm Tranh vẫn mảy may bất động.
Lần này, hỉ nương bắt đầu gấp gáp, bà ta trực tiếp ấn đầu Nghiêm Tranh xuống để quỳ lạy.
“Nhị bái cao đường”
Lại thêm một lần gập người.
“Phu thê giao bái”
Nghiêm Tranh xoay người lại, chuẩn bị giao bái.
Không biết tại sao, có một cảm giác kì lạ, trong lòng y càng ngày càng cảm thấy không ổn.
Nghiêm Tranh thốt lên một tiếng: “Ngừng!”.
Hỉ nương vừa định nói phu thê giao bái thì bị Nghiêm Tranh ngắt ngang.
Nghiêm Tranh đưa tay vén khăn đội đầu, hỉ nương sợ hãi la lên: “Tiểu thư, không được!”.
Nhưng đã muộn rồi, khăn đội đầu đã bị Nghiêm Tranh vứt sang một bên.
Nghiêm Tranh nhìn thấy vô cùng rõ, ở trên tấm đệm còn lại không phải là Cẩn Vương, và cũng không phải là người nào khác.
Mà là một con gà.
(Gà à:)))?????)
---------------Hết chương 5-------------
edit: Full HD
beta: Bột lão sư
bản việt hóa bởi Hắc Bạch Vô Thường team
---------6/5/2020---------------
Đăng bởi | hacbachvothuong123 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 6 |