Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tai nạn xe ngựa ở Tương Dương

Phiên bản Dịch · 1605 chữ

Chương 86 - Tai nạn xe ngựa ở Tương Dương

Khởi hành từ quận Dĩnh Xuyên, đi về phía nam băng qua quận Nam Dương là đến Tương Dương. Đúng vậy, hiện tại Viên Thuật đang ở Nam Dương, nhưng Phỉ Tiềm không đến thăm, chủ yếu vì cảm thấy không có gì đáng để gặp gỡ. Hơn nữa, nghe đồn rằng Viên Thuật khi mới đến còn tỏ ra tích cực hoạt động, nào là thăm hỏi dân sinh, sửa chữa đường sá, thị sát quân doanh để tạo chút danh tiếng, nhưng không may, trong một lần hoạt động đã ngã ngựa bị thương, hiện vẫn đang dưỡng thương trong phủ Viên. Phỉ Tiềm cũng nửa tin nửa ngờ về tin đồn này; xét cho cùng, nếu người bình thường không biết cưỡi ngựa thì chẳng nói, nhưng Viên Thuật, một người dòng dõi Viên gia đã cưỡi ngựa từ nhỏ, sao có thể dễ dàng ngã ngựa đến mức bị thương? Tuy rằng không loại trừ khả năng này, nhưng Phỉ Tiềm vẫn cảm thấy lời đồn khác có phần đáng tin hơn: nghe đâu Viên Thuật bất hòa với thái thú Nam Dương Trương Tư, cãi cọ vài lần, nên đơn giản là cứ ru rú trong phủ Viên để tránh mặt.

Rốt cuộc sự thật thế nào, Phỉ Tiềm cũng chẳng thể xác minh. Dù thế nào, chuyện này cũng chẳng liên quan đến ông, nên Phỉ Tiềm không đến diện kiến Viên Thuật, vả lại vốn cũng chẳng thân thiết gì. Vì vậy, ông không dừng lại, mà đi thẳng qua quận Nam Dương.

Nếu như từ Lạc Dương đến Dĩnh Xuyên còn gặp địa hình đồi núi, thì từ Nam Dương đến Tương Dương gần như là đất bằng phẳng, chỉ có một vài dòng sông cắt ngang. Nhờ đó, Phỉ Tiềm đi đường không gặp trở ngại gì và nhanh chóng đến Tương Dương.

Quãng đường từ Nam Dương đến Tương Dương chẳng khác nào một chiếc thau lớn, nơi nước từ các con sông tập trung lại, cung cấp khả năng tưới tiêu dồi dào, làm vùng đất này trù phú, dân cư đông đúc, là một trong những bảo địa hiếm có. Nhưng vị trí của Tương Dương lại khiến nó trở thành trọng điểm chiến lược tranh giành của các nước trong thời kỳ phân tranh.

Quả thật là chưa đến tận nơi Tương Dương để trải nghiệm, chưa tận mắt thấy địa hình ở đây, Phỉ Tiềm không thể cảm nhận được tầm quan trọng của nơi này. Những vùng đất chiến lược thời xưa thường là giao điểm giao thông, nơi có nguồn tài nguyên dồi dào, hoặc có địa thế hiểm trở với núi non làm tấm chắn. Tương Dương lại sở hữu đầy đủ những yếu tố đó, chẳng trách trở thành nơi tranh giành của các thế lực.

Trên đường đi, Phỉ Tiềm khái quát về khu vực Tương Dương: Tương Dương có giao thông thuận lợi – phía bắc là Nam Dương, đi đông bắc là đến Dĩnh Xuyên, tây bắc là Lạc Dương, đường thông thoáng, có thể phi ngựa đi về chỉ trong một ngày. Về tài nguyên, nơi đây có thể xem là vựa lúa của vùng, một vùng đất trù phú, phì nhiêu cho tới cả thời sau này. Địa hình Tương Dương – phía đông là dãy Đại Biệt Sơn và Đồng Bách Sơn, xa hơn về phía đông là sông Hoài; phía tây có dãy Tần Lĩnh, qua đó là vùng núi Tây Xuyên, tất cả đều là những tấm chắn thiên nhiên, dễ thủ khó công. Quan trọng hơn cả, nếu muốn tránh những dãy núi này để tiến về phía nam hoặc phía bắc, thì Tương Dương chính là lựa chọn duy nhất. Vùng này là một thung lũng rộng lớn nằm giữa dãy Đại Biệt Sơn, Đồng Bách Sơn và Tần Lĩnh, ai kiểm soát được nó sẽ có lợi thế. Hơn nữa, Tương Dương nằm tại nơi giao nhau của sông Đường và sông Bạch, nơi hai sông hợp lại rồi chảy vào Hán Giang. Thành Tương Dương được xây dựng ngay tại nơi hợp lưu của ba con sông, trước mặt có sông, sau lưng là các dãy núi như Hiến Sơn, Hổ Đầu Sơn, và các dãy đồi nhỏ khác. Trong cả khu vực Tương Dương, chỉ có thành Tương Dương là điểm có thể tấn công, nếu ai chiếm được nơi này thì như nắm giữ yết hầu.

Trong hậu thế, Phỉ Tiềm từng nghĩ Tương Dương chỉ là một thành trì, tại sao phải tranh đoạt, vì sao không đi vòng qua, dùng chiến thuật nhảy cóc? Giờ đây đến nơi mới hiểu rằng không phải cổ nhân ngu ngốc, mà là thật sự không thể vòng qua được.

Kế hoạch của Gia Cát Lượng khi xưa là tấn công Ngụy từ hai hướng: một đường theo lối cũ đã thất bại sáu bảy lần không nói, chỉ riêng đường Tương Dương, nếu từ Tương Dương khởi hành, chiếm được thành Uyển, thành Phàn, rồi tiến thêm chút nữa là tới Hứa Xương. Trên quãng đường ấy không có bất kỳ thành trì nào ngăn trở, chẳng khác nào đá bật tung cánh cửa trung nguyên, một nhát dao đâm thẳng vào yết hầu của Tào Tháo. Nếu Tào Tháo phải điều quân trọng bảo vệ nơi này, thì Tây Lương bên kia chắc chắn sẽ không còn sức phòng thủ.

Chỉ có điều Gia Cát Lượng đã suy tính đến cách đối phó Tào Tháo, nhưng không nghĩ rằng Tương Dương đối với Đông Ngô cũng quan trọng không kém. Nếu từ Tương Dương xuất phát, men theo Hán Thủy mà tiến về phía nam, quân đội có thể thẳng tiến đến căn cứ của Đông Ngô. Bảo sao Tôn Quyền suốt ngày bị Lưu Bị chẹn lấy yết hầu, làm sao yên giấc ở Giang Đông được? Người ta chẹn cổ mà còn tính chuyện đồng minh sao? Vì vậy, Đông Ngô thà bỏ đi cục diện tốt đẹp, cũng phải đâm sau lưng Quan Vũ một nhát… Phải biết rằng, khi Quan Vũ đánh bại Phàn Thành, phản ứng đầu tiên của Tào Tháo là muốn dời đô chạy trốn. Một vùng đất chiến lược như vậy, làm sao không khiến người ta dòm ngó?

Chẳng trách ba nước Ngụy, Thục, Ngô vì mảnh đất béo bở này mà đánh đến sống chết, có kẻ thì lật mặt, kẻ thì đạp hạ bộ, kẻ thì đâm vào lưng, chiêu trò nào cũng dùng đủ cả.

Phỉ Tiềm nhìn từ xa cửa thành Tương Dương cao vút mà không khỏi cảm thán. Quan Vũ thật đúng là thành cũng tại Tương Dương, bại cũng tại Tương Dương – khi xưa trận lụt bảy quân vang danh thiên hạ không phải là nói suông, chỉ tiếc rằng cuộc đời thăng trầm lại quá nhanh chóng…

Phỉ Tiềm dọc đường đi, đôi lúc cũng gặp vài kẻ có ý đồ không tốt lén lút quan sát, nhưng thấy ông có Trương Chiêu cùng đội quân được trang bị chính quy bảo vệ, thì dường như cũng chần chừ, nghĩ đường xá lắm người qua lại, chẳng cần phải cắn vào khúc xương có thịt như Phỉ Tiềm, nhờ đó mà đi đường bình an vô sự đến nơi.

Đến gần thành Tương Dương, nhiệm vụ của Trương Chiêu coi như đã hoàn thành. Ông cáo biệt Phỉ Tiềm, dẫn theo một cỗ xe ngựa và binh lính, rẽ sang trại quân phía tây ngoài thành Tương Dương để hoàn tất thủ tục giao nhận công văn.

Lúc này, Phỉ Tiềm cùng Phúc thúc ung dung lái xe ngựa vào thành Tương Dương. Vừa mới đóng thuế cửa thành xong, tiến vào không bao lâu thì nghe tiếng ồn ào từ ngoài thành. Từ xa, thấy hướng Nam Dương bụi đất tung bay, một đoàn quân lính thất trận, mũ giáp bỏ rơi tán loạn, chạy tán loạn tới. Trên cổng thành Tương Dương cũng bắt đầu hoảng loạn, hiển nhiên quân giữ thành cũng chưa rõ là địch hay bạn, lập tức ra lệnh thu cầu treo, đóng kín cổng thành.

Lúc này, đám dân chúng đang hoảng sợ càng thêm náo loạn. Người dân còn đang ở cổng thành hoảng hốt xô nhau vào trong, ai gần cửa thì điên cuồng chen vào thành.

Một cỗ xe ngựa vừa đến cổng thành, ban đầu có vẻ định rời thành, nhưng thấy tình hình bất lợi, người phu xe vội vàng muốn quay đầu. Nhưng trong đám đông hỗn loạn không ai để ý, người người xô đẩy chen chúc vào thành, chẳng còn không gian nào để xe ngựa quay đầu. Người phu xe đành phải cao giọng la lớn, vừa cố sức kéo cương ngựa.

Không biết do bị vật gì đâm vào hay kích thích thế nào, con ngựa kéo xe đột nhiên hoảng sợ, hí vang một tiếng rồi lao thẳng về phía trước, xô ngã mấy người. Sau đó, chẳng rõ vì bánh xe cán lên thứ gì, mà cả cỗ xe chao đảo, một bánh xe trượt khỏi mặt đất, xe ngựa nghiêng hẳn, lao thẳng về phía cỗ xe của Phỉ Tiềm và Phúc thúc…

Trong đầu Phỉ Tiềm chỉ kịp thoáng qua một ý nghĩ: Không ngờ thời Đông Hán cũng có tai nạn xe ngựa… An toàn giao thông là trên hết… đã uống rượu thì không lái xe, đã lái xe thì không uống rượu…

Bạn đang đọc Quỷ Tam Quốc [bản dịch] của Mã Nguyệt Hầu Niên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoanggiangnz
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.