Tương thân tương ái
Tiểu hoa yêu im lặng ngồi bên khung cửa sổ, ngắm hoa quỳnh sắc tím nở rộ trong bóng tối. "Quỳnh Yêu tỷ tỷ, tỷ đi đâu nửa ngày mới về vậy?", một đám tiểu yêu nhốn nháo chạy loạn trước mặt nàng. Tiểu Mộc Tử, Phượng Nhi, A Liên? Đã lâu không gặp, mấy đứa. Một tiểu yêu lúc lắc cái lá xanh trên đầu, dò hỏi, "Tỷ không sao chứ?", vẫn là Tiểu Mộc Tử tinh ý nhất. "Không sao đâu, lúc nãy ta đi lạc, mãi mới tìm được đường về nhà, nhất thời có hơi xúc động mà thôi". Tiểu Mộc Tử nghe câu chuyện kỳ cục của nàng thì nghiêng đầu cười một cái, nhìn rất ngây thơ, giống Trần tiểu công tử. Trần Hãn, tiếc quá, lời hứa với đệ, chắc ta chẳng thực hiện được nữa rồi, tỷ tỷ ở đây chỉ có thể mong đệ bình an lớn lên, cùng cha nương ra ngoài phủ dạo chơi một chuyến, vậy nhé...
"Tỷ tỷ, Ma cung thắp đèn rồi kìa", nàng dịu dàng ngẩng đầu nhìn lên, thấy khung cửa sổ bên kia ẩn dấu một bóng dáng quen thuộc. Huyền y hòa cùng màn đêm, gương mặt lạnh lẽo của hắn nhìn qua vạn dặm, thấy nàng đang ngồi giữa một bầy tiểu hoa yêu, khóe môi bất giác mỉm cười. "Tôn thượng đó", mấy đứa trẻ theo lời nàng, cũng đưa tay lên vẫy vẫy, gương mặt non nớt ánh lên vẻ ngưỡng mộ quân chủ ngời ngời. "Là ngài ấy sao?", "Phải đó, nhìn kìa, huynh ấy đang vẫy tay với chúng ta đó".
Đêm tối ở Ma Vực hôm nay không hề lạnh lẽo chút nào, mấy tiểu hoa yêu rong chơi mệt nhoài đã ngủ say cả lượt. Ánh sao lấp lánh ngoài khung cửa, giống như đem tất cả muộn phiền cất đi. Một giọng nói vang lên, "Chưa ngủ sao?", nàng lắc đầu, cũng dùng tâm tưởng trả lời lại, "Ta cứ suy nghĩ mãi, cuối cùng lại thành ra làm chính mình mất ngủ", "Chuyện gì?". "Huynh thật sự không hận ta nữa, phải không?". Hắn im lặng, cuối cùng mới nói, "Ngươi không phải nàng ta, chỉ có ngươi mới thật lòng đối xử tốt với bổn tọa". Một cánh bướm đêm nhè nhẹ đâu lên vai nàng, "Huynh đừng nghĩ như vậy, bọn tiểu hoa yêu này, cũng ngưỡng mộ huynh lắm đó", vừa nói, Quỳnh Yêu vừa chọc chọc đôi má búng sữa của Tiểu Mộc Tử, hắn cười.
...
Trời vừa mới hừng sáng, trong không gian bình yên tới bất bình thường, một tiếng gọi vang lên, dọa mấy con sơn ca giật mình, "Trần Mộc, Liễu Phượng Nhi, Liễu Hà Liênnnnn". Nghe nguyên cái tông ti họ hàng bị gọi tên, mấy tiểu hoa yêu đó loay hoay cắm đầu chạy về chỗ nàng, "Quỳnh Yêu tỷ tỷ, sao vậy?", hoàn toàn không để ý tới một hắc y nhân mặc áo chùm kín mít đứng cách đó vài bước. "À thì, có mấy kẻ lạ mặt tới nhà hắn làm loạn, trong nhà còn có tiểu cô nương và lão nhân gia, nên có ý nhờ chúng ta giúp đỡ". Tiểu Mộc Tử gật gật cái đầu, ra vẻ nghĩa hiệp hỏi, "Ca ca, nhà huynh ở đâu?", "Đằng kia". Cả đám nhìn theo tay hắn chỉ, thấy nguyên cái Ma Cung to đùng, "Cái gìiiiiiiii", đúng rồi đó, xin lỗi mấy đứa, tỷ tỷ cũng bất lực lắm.
Thực ra mấy chuyện này bắt đầu từ trước đó một canh giờ, lúc một thiếu nữ đang im lặng ngồi đọc sách. khóe môi nở một nụ cười nhạt. Mấy tiểu hoa yêu thức dậy từ sớm đã chạy đi đâu hết, để lại căn nhà một mình lẻ loi, thiếu nữ thở dài. Từ sau khi cha nương qua đời, nơi này vẫn luôn vắng vẻ như vậy. Cánh cửa lạch cạch mở ra, tiểu hoa yêu vừa ngẩng đầu nhìn lên, thì bị dọa cho không còn hồn vía, "Tôn thượng?". Hắn đang đứng trước khung cửa Nguyệt gia, nhìn gia chủ chằm chằm với vẻ mặt bất lực. "Bình thường ngươi chạy lăng xăng lắm mà, ra ngoài đi, đừng trốn trong nhà nữa". Quỳnh Yêu thở dài, "Chi vậy". Nàng khẽ khàng khoác thêm một cái áo choàng dài bên ngoài, hôm qua hơi bị nhiễm sương lạnh một chút.
Quỳnh Yêu ngạc nhiên thấy hắn cũng khoác một cái áo choàng màu đen tuyền trùm kín mít cả người, "Bổn tọa trốn ra khỏi đó đấy, được chưa??", nhìn nụ cười trên môi nàng, Thượng Huyền quạu đen cả mặt, "Còn cười nữa bổn tọa đi về..", "Đừng mà, mà huynh kéo ta ra ngoài, rốt cuộc là vì sao?". Hắn thản nhiên nhún vai, Quỳnh Yêu nghi hoặc liếc mắt về phía đại điên, nơi Bằng Trưởng Lão cùng Hùng Trưởng Lão đang nghiêm ngắn quỳ bên ngoài. Thì ra là như vậy, ánh mắt tiểu hoa yêu đã suýt nữa vằn lên tia máu đó. "Ngươi sao vậy?", "Mấy kẻ đó, lúc trước hùng hùng hổ hổ nói huynh không ra thể thống gì, bây giờ còn tới đây quỳ quỳ lạy lạy sao, không thể chấp nhận được!", "Thôi nào, bổn tọa còn chưa cáu đó". Tiểu hoa yêu cũng nhanh chóng khôi phục lại vẻ nghiêm túc thường ngày, rụt rè đưa tay chỉ về phía Lưu đại tổng quản đứng sau cổng lớn đang phát tín hiệu SOS tới tấp, "Mà huynh cũng đâu thể bỏ mặc ống ấy một mình đối mặt với hai kẻ đó được", "Thì vậy bổn tọa mới cần nhờ tới ngươi". Cũng phải, hắn ở trong Ma cung lâu như vậy, đâu còn quen biết với ai nữa...với cả, "Tẩy Tủy Kiếp lần tối, bổn tọa sẽ dốc hết sức bảo vệ ngươi, tuyệt đối sẽ không để ngươi mất mạng! Xin ngươi đó..."
Vậy nên là, bây giờ đành cắm cúi giúp hắn dẹp loạn thôi. Cũng may mấy tiểu hoa yêu, nhất là Tiểu Mộc Tử gặp được Ma Tôn thì hai mắt sáng rực lên, nên cũng chẳng cần thuyết phục gì nhiều. "Ta có ý này, nhưng phải có mấy đứa giúp mới được". Vậy là cuối cùng hai vị trưởng lão già nua ốm yếu được chứng kiến một màn 'nương rượt hài tử không nghe lời' tới chóng cả mặt. "A Mộc, con đứng lại cho nương, chạy cái gì hả, đợi phụ thân con trở về, cứ chờ xem...", "Nương, nương không tin con trai mình thì thôi đi, tại sao cũng không tin muội muội chứ", Phượng Nhi lập tức khóc to, "Nương, ca ca nói thật mà, chính mắt con nhìn thấy, mấy kẻ mắt vàng lảng vảng gần Bằng phủ..không chừng đã lẻn vài rồi!", "Mắt vàng, là THẦN TỘC hả", Bằng trưởng lão lập tức trợn tròn mắt, nhanh chóng cân vân rời khỏi Ma điện, để lại người chiến hữu , Hùng trưởng lão ngơ ngác chạy theo. Đằng sau lưng đại điện, Quỳnh Yêu lén lút đập tay với mấy tiểu hoa yêu, vừa nhanh chóng cởi bỏ chiếc áo choàng bên ngoài. Cũng may hôm qua ra ngoài, khí tức thần tộc có đọng lại một chút, chứ không thì Ma Tôn ra đường ở rồi:)))
Đăng bởi | boconganht9 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 2 |