Mặt trời treo cao trên đỉnh đầu, các môn sinh còn lại đã bắt đầu tỏa đi các hướng tìm mảnh chìa khóa vàng đầu tiên, hết sức tránh mặt bốn con báo bơ vơ đứng giữa đại sảnh. "Đi tìm tiểu tử Trương Lãnh đó trước", báo đầu đàn mặt lạnh ra lệnh, tà áo đen của hắn phấp phới sau bước chân, nhìn vô cùng có khí thế. Quỳnh Yêu nghiêm túc đi phía sau Ma tôn một chút, cách đó không xa, Tống Nhi cũng đã vui vẻ trở lại, giống như muội ấy chẳng còn nhớ đại sư huynh từ xó xỉnh nào chui ra hay mặt mũi tròn méo ra sao cả. Duy nhất chỉ có tiểu tử Trương Lãng đó vẫn đang nói luyên thuyên, nào là Hứa sư tỷ mệnh thật khổ, tự dưng không đâu lại đính ước với tên Trần Lâm hung dữ đó. "Là phụ mẫu tỷ ấy trước đây nhờ cậy Trần giáo đầu, nên mới tạm thời lập một hôn ước, lúc nãy tỷ ấy suýt nữa dẫm vào chân huynh hai lần, nên huynh còn cơ hội đó". Khuôn mặt cậu ta đỏ ứng nhưng đôi mắt lại lấp lánh niềm hi vọng khiến cả ba bật cười. Tiểu sư muội còn cao hứng kéo kéo tay nàng, bĩu môi, "Trương Nhị sư huynh ấy à, ta từng bắt gặp huynh ấy đọc Thập Tam hoa nữ của sơn môn đó!", "Muội!"
Nhưng vẻ bình thường hiếm hoi này tất nhiên chẳng kéo dài được lâu, Trương Lãng lập tức tắt nắng, chỉ tay lên phía trước, giống như không thể tin vào mắt mình. Trương Lãng vẫn đang ở trước bức tường cả đám tìm được ngày hôm qua, nhưng cậu ta đang nằm trên mặt đất bất tỉnh, không có thương tích gì nhiều, trừ bàn tay bị xây xát, máu đỏ chưa khô tuôn ra từ đầu ngón tay..."Lãng sư đệ, đệ nói Trương Lãnh rời đi từ bao giờ? Sư đệ?".
Trương Lãng ngước nhìn lên, đôi mắt hiện rõ vẻ mơ hồ...giống như ca ca cậu ta hôm qua. "Rời khỏi đây, nhanh lên, ở đây có mê khí", nghe khẩu lệnh của báo đầu đàn, cả đám đành nhanh chóng quanh về, cũng may Trương Lãng nín thở kịp lúc, nên cậu ta vẫn còn được xem là tỉnh táo, chưa bị Ma Tôn đưa thẳng vào diện cách ly.
Lát sau, khi cái gia môn bất hạnh này lết được về tới nơi, "Sư huynh, huynh trầm ngâm như vậy...không phải nghi ngờ tiểu tử này đó chứ?", Ma Tôn lập tức quay sang nhìn nàng, dò hỏi, "Ngươi nghi ngờ bản sư huynh?". Tôn thượng, huynh dạo này còn ít tỉnh táo hơn Trương Lãng nữa đó...lo nha. "Không có...tối qua kẻ ta nhìn thấy chỉ bị thương tay phải thôi thì phải..." Cũng không sai, bàn tay còn lại của hắn trụ lực tựa lên lan can, hoàn toàn không để lại dấu vết. Thượng Huyền rất nhanh cũng đã quay lại bình thường, "Trên vách tường có vết máu, có vẻ cậu ta đã dùng móng tay cào lên tường, máu này, vốn dĩ là của cậu ta..." Vậy kẻ có thể làm đầu ngón tay bị thương tới như vậy, một là dùng cung tên, hai là thiết cầm. Thấy khóe mắt hơi đỏ lên cùng pha lên mặt tỉnh bơ của hắn, chắc vậy, Quỳnh Yêu đang lo lắng cũng phải bật cười.
Từ ngoài cửa, Tống Nhi chạy vào, theo sau là một thiếu niên đang hơi ngơ ngác, "Sư huynh tỉnh táo lại bình thường rồi", "Sao muội biết?", "Huynh ấy vừa phân biệt được Diệp sư tỷ với Hứa sư tỷ...", trước khi Ma Tôn lại một lần nữa đen mặt, nàng mỉm cười, làm như không nghe thấy gì.
"Trương Lãng, đệ không cần lập tức ra khỏi phòng đâu...", cậu ta lắc lắc đầu, chắc là muốn chờ tiểu tử kia tỉnh lại rồi chính mình sẽ đi nghỉ sau. "Sư tỷ, nơi đó xem ra cũng không mấy an toàn, trước cửa phòng của ta còn có in mấy dấu chân, đem theo cả vết máu, còn có thứ này", Trương Lãng đưa cho nàng một đoạn dây đàn nhuốm sắc đỏ lạnh lẽo, tay đệ ấy cũng hơi run run. Xem ra kẻ này cũng quá bất cẩn rồi, trong sơn môn đâu có bao nhiêu người đem thiết cầm làm vũ khí? Nếu không phải cố tình để lại thì rất khó có khả năng... "Đệ tạm thời giữ kín chuyện này, hoặc cứ làm như không biết, được chứ?" Cậu ta gật đầu, đôi mắt ánh lên vẻ tin tưởng. Đằng kia góc phòng, Tống Nhi đang nhăn nhúm cả mặt mày nhìn cuốn linh phẩm, có vẻ là một trang giấy, bị đốt cháy một nửa, trên mặt giấy in hoa văn lá dâu tằm cùng giấy triện của gia chủ. "Tống sư muội, đợi chút nữa Trương đại sư huynh tỉnh lại, chúng ta cùng xem xét a", chỉ đợi có vậy, tiểu sư muội như trút được gánh nặng, lập tức chạy vòng vòng trong phòng. Ma Tôn trầm ngâm đứng bên cửa sổ, thình thoảng đưa mắt nhìn cảnh bát nháo trong phòng, khóe môi giương lên một chút.
Tới chiều tối, tiểu tử kia mới hé mắt ra một chút, đã phát hiện bốn gương mặt đang vây xung quanh mình, giống như đang chuẩn bị pháp trận trừ tà vậy. "Rốt cuộc, từ hôm qua tới giờ, chuyện gì xảy ra với huynh?", Trương Lãnh lừ mắt nhìn em trai một cái, nhưng cũng hiểu mọi người lo lắng cho mình, vẫn điềm tĩnh trả lời. "Ta...ta không nhớ được gì cả, có một giọng nói, của một tiểu cô nương, kêu ta giúp cô ấy một tay, nói cô ấy muốn đi gặp tỷ tỷ cùng dưỡng mẫu", "Đệ gặp được cô nương đó ở đâu", "Ở...đằng sau bức tường đó, cô ấy chỉ nói đi nói lại một lời, 'giúp ta', 'giúp ta với'". "Sau đó thì sao?"
"Đột nhiên cô nương đó biến mất, ta cũng nghe thấy tiếng bước chân, nên quay người lại...hắn giáng một chưởng đánh vào đầu ta, nên chỉ kịp nhìn thấy...", "Một hắc y nhân?", Trương Lãnh gật đầu, giống như tiểu hài tử đang trờ trách phạt vậy, hoàn toàn không nhận ra gương mặt của mọi người đang lộ rõ vẻ nhẹ nhõm. Cậu ta không gây ra chuyện này thì tốt rồi.
Cuối cùng, do hai huynh đệ cậu ta cứ nằng nặc đòi đi theo nên cả năm người đành kéo nhau xuống gặp bà chủ nhà, hỏi đường tới nơi cất giữ thư tịch. "Tống Nhi, đợi sư tỷ một chút, tỷ chắc chắn sẽ nhớ được quyển thư tịch đó trông như thế nào", "Không sao đâu tỷ, chúng ta tới nơi rồi..;-;"
"Tìm thấy chưa?", "Vẫn chưa ạ", "Vẫn chưa..", "Ê cái này, ủa, không phải, xin lỗi", "Trương Lãng!". Dù khó ở như vậy, Trương Lãnh vẫn nhắc nhở đệ đệ mình, "Lần sau đệ tuyệt đối không được đi theo ta, nguy hiểm như vậy, nương sẽ lo lắng..", "Vậy huynh tưởng huynh liều mạng như vậy thì nương không lo sao?". Trước khi bạo loạn xảy ra, cuối cùng Tống Nhi cũng thành công cứu cả đám một bàn thua trông thấy, giơ một quyển thư tịch mỏng vẫy vẫy trong không khí. "Muội tìm được rồi". Hai người nhanh nhảu cùng quay lại nhìn, suýt nữa cụng đầu một cái cốp trong tiếng cười nắc nẻ của muội ấy, là cuốn "Bát thập chi yêu ma", hay nói rõ ra, là sách vỡ lòng của tiểu hài tử Ma Giới. Bảo sao trông quen quen mà..."Muội so trang bị xé chưa, là trang bao nhiêu vậy?", "Là trang mười bốn, viết về, Thần Nghịch Lai...". Tống Nhi cuống quít quẳng cuốn sách đi cái rụp, lại lè lưỡi lắc đầu nhìn con yêu quái dị dạng trên giấy, mặt mũi tái đi mấy phần. Ma tôn suy nghĩ một hồi, cuối cùng quả quyết nói, "Phòng thất (7)"
Tuy vậy thì căn phòng đó lại nằm ngay cạnh phòng của Lý sư huynh vừa vong mạng, nên ít nhiều là cả đám cũng rén. Tiếng khóc từ phòng trống vang lên, chút nữa đã dọa mấy tiểu tử sợ té lầu. Hoàn hồn lại, hóa ra đó là tiếng khóc của một vị sư tỷ. Nàng đang ngồi ngay ngắn trước bàn trà, hai mắt nhắm nghiền, có vẻ không nhận ra có kẻ đã đi ngang qua. Đứng trước bài vị dựng tạm của Lý sư huynh còn một nam nhân khác, quyền thư nắm chặt trong tay. "Giáo đầu của đệ năm nay bao nhiêu tuổi", "Bốn", "Đệ kiếm được bao nhiêu linh phẩm rồi?", "Không". Ba đứa trẻ há hốc mồng miệng trước cuộc trò chuyện kỳ cục đó, làm nàng cũng có chút tò mò. Nhưng vì có Ma Tôn đi kè kè bên cạnh, Quỳnh Yêu cũng không dám liếc nhìn nhiều, khóe mắt nàng chỉ bắt được ngọc lệnh chữ Sầm treo trên bội kiếm, có lẽ là Sầm tam sư huynh mới từ ngoại sơn trở về. Với con mắt tinh tường của một cô nương đọc nhiều thoại bản, Tống Nhi tự tin lên mặt, "Vậy là trước khi hứa hôn cho Trần đại sư huynh, sư tỷ vốn thích Lý sư huynh a! Còn kia chắc là...", "Muội nói cái quỷ gì vâyyyyyy". Trương Lãnh bận dẹp loạn, một mặt hòa giải với tiểu sư muội đang ủy khuất, tay kia tóm chặt cậu em báo đời ngăn cậu ta tranh chấp với tiểu nữ tử, cũng không để ý hai người còn lại đã phá khóa thành công phòng số bảy, hiện giờ đang lúi hủi mở một cái hộp gỗ cũ không thể cũ hơn, từ trong đó lấy ra một mảnh chìa khóa vàng.
Đăng bởi | boconganht9 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 7 |