Đêm tối từng bước yên lặng trườn mình trên mặt đất, giống như một con rắn độc, hai mắt cảnh giác lóe lên, ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào hai thân ảnh lẻ loi tá túc dưới mái hiên, mãi vẫn không chịu đi tiếp. "Mấy giờ rồi?", "Trời vẫn chưa tối, huynh hỏi câu này ba lần rồi...", "Xin lỗi, làm phiền tới ngươi rồi, phải không?". Quỳnh Yêu ngẩng đầu lên, nàng thở dài, ánh mắt cũng không còn miễn cưỡng đăm đăm nhìn vào trang giấy. "Ý ta không phải vậy, ta...cũng lo lắm chứ". Mặt trời chói chang rọi lên đỉnh đầu, ánh hoàng hôn rực rỡ cũng chưa chịu nhạt đi chút nào.
Phía sơn động không có tin tức gì truyền về ngoài câu hỏi đầu tiên khó hơn lên trời đó, khiến hai con người suýt chút nữa đóng phơi nắng khô người vẫn nhất quyết bám trụ lại bên ngoài. "Ngươi vào trong đi", "Ta muốn ở đây thêm một khắc nữa, xin huynh đó, chắc là...ba tiểu tử sắp về tới nơi rồi". Hai đôi mắt nghiêm túc đối nhau, đều ánh lên vẻ, "Huynh/Ngươi đừng cản ta", cuối cùng lại vẫn cùng nhau che nắng chung một tấm áo choàng, im lặng ngồi ở cửa. Làm phụ mẫu đúng là mệt thật đó, khóe mắt Quỳnh Yêu từ từ khép lại, mái tóc phủ thêm một tầng nắng óng ánh, nhìn rất giống bộ dáng nương lẳng lặng chờ đợi nhi tử quay về. "Ngươi lo lắng như vậy làm gì, Tẩy Tủy Kiếp vô tình, vốn dĩ không biết an ủi kẻ khác", "Ta biết chứ, chỉ là, chỉ có mấy tiểu hào tử đó là thật tâm cười nói vui đùa trước mặt ta, nên đúng là có chút thiên vị chúng thật...". Ma Tôn nghiêng đầu, một bông hoa băng nhè nhẹ rơi trong lòng bàn tay, "Ngày tháng ở Ma Vực, khó khăn lắm sao?", "Không khó khăn, đôi lúc có hơi đơn độc, nhưng nhìn chung là tốt". Nàng bình thản trả lời, nụ cười rơi nhẹ bên khóe môi, "Huynh cũng vậy, phải không?", "Phải..."
Đợi tới lúc trời chuyển dần về rạng sáng, một cỗ kiệu hỷ mới từ hậu sơn tiến về phía trước, cùng lúc con sơn ca đầu tiên thức dậy. "Sư tỷ! Sư huynh! Chúng ta về rồi", tiểu tân nương vui vẻ hét lớn, báo hại hai vị hỷ đồng đi phía trước khó nhọc bịt hai tai lại, quầng mắt đỏ hoe ánh lên ba phần bất lực bảy phần như ba. Quỳnh Yêu cũng nhanh chóng bắc loa lên miệng, vừa cố kéo kéo Ma Tôn nhanh chóng thức dậy, hắn vẫn đang yên ắng tựa đầu lên vai nàng ngủ không biết sao trăng nãy giờ, "Nhanh lên, mau vào nhà đi". Tiểu hoa yêu nhanh chóng mở cửa sổ ra, gió sớm cùng nắng vàng nhàn nhạt ùa vào soi tỏ khuôn mặt hồng hào của ba đứa nhỏ. Tống Nhi xem ra là còn chút năng lượng, vui vẻ kể tía lia, trong khi Trương Lãng nhăn nhó cả mặt mày vì buồn ngủ. "Sao rồi, hai câu hỏi đó, trả lời được không?", "Ta cũng không biết, chỉ thấy cô nương đó nói chúng ta có thể về, nên chúng ta cứ thế đi về". "Sư tỷ, ta đói quá", "Ta có để phần bánh trên bàn đó, mau ăn đi" Đôi mắt ba đứa trẻ vô thức sáng lên, rồi lại đăm chiêu nhìn số lương thực ít ỏi giành giật được trên bàn, khóe miệng hơi hơi mấp máy. Hai người vô thức đưa mắt ra nhìn nhau, khóe môi đang giương lên đều cố gắng hạ xuống. Cả đám bây giờ có thể coi là tạm cầm cự được, nhưng về lâu về dài thì không ổn, ba ngày nay Trương Lãnh cũng bắt đầu nhường phần bánh cho em trai cậu ta rồi. "Xin lỗi mấy đứa...tỷ...", "Cảm ơn sư tỷ!". Ánh sáng tràn qua ô cửa dán giấy, giống như đem theo một bầy chim non ríu rít kéo vào phòng. Ma Tôn thấy cảnh yên bình quá mức chịu đựng thì cũng hơi hơi ngứa mắt, dù bị tiểu hoa yêu lén níu tóc níu áo cấu véo các kiểu thì vẫn châm chọc buông một câu, "Bổn sư huynh không tin" rồi nhếch mép cười cực kỳ cao ngạo,
"Thật đó, toàn mấy câu vu vơ thôi, dọa ta hết cả hồn...",
"Đúng a, Trương Nhị sư huynh suýt nữa ngất xỉu luôn cơ mà"
"Không phải a, hoàn toàn không có, huynh trưởng có thể làm chứng cho ta..."
"Ta đồng ý với Tống sư muội..."
"Huynh trưởng, ta là đệ đệ của huynh..."
"Ta HOÀN TOÀN đồng ý với Tống sư muội!"
*Thật ra thì, trước đó tầm một khắc...
"Được rồi, không trì hoãn nữa, câu hỏi thứ hai: Tỷ tỷ của ta tên là gì?...", 'Hả?'. Ba tiểu tử lén lút nhìn nhau, dù mồ hôi lạnh vẫn tuôn thấm ướt cả khuôn mặt, có dễ quá không vậy...Mà thật ra hoàn toàn là hên xui may rủi, may mà Hàn sư huynh hôm trước đi tuần tra đã vô tình nghe được câu trả lời. Thổ quan nữ nhi nhìn Tống Nhi giả bộ gượng cười thì có vẻ đắc ý, chắc chắc ba tiểu tử ngơ ngác này không thể biết được đâu..."Nếu chưa từng gặp tỷ ấy thì cũng phải thôi, tỷ tỷ ta hồi nhỏ từng suýt bị chết đuối, nên mẫu thân chỉ đành giữ nữ nhi ở trong nhà...", nàng ta bình thản nhấp một ngụm trà, giống như vừa vô tình đưa ra một gợi ý. Chỉ đợi có thế..."Là Từ An phải không?", "...Phải, sao ngươi biết?", "Ta...ta đoán như vậy, chẳng phải cô vừa dùng phép chiết tự hay sao?"
*An (安), bao gồm:
- Phía trên: Bộ Miên 宀 (mái nhà).
- Phía dưới: Bộ Nữ 女
Tới nước này, thổ quan cô nương chỉ đành bất mãn ra mặt với sự gian lận rõ rành rành như sao hôm trên trời sao biển dưới nước thế này, lịch sự mời hai vị hỉ đồng ra ngoài cửa sơn động hóng gió, đồng thời ngắt luôn wifi kết nối vốn đã lag hơn cả 3G trong động...Tuy vậy, thính lực của Trương Lãnh đâu phải là để trưng bày, "Cô nương đó hỏi, cô ấy có đáng sợ không, có phải...con quái vật trong lời bọn họ vẫn nói hay không? Sau đó ta không nghe được nữa...", "Sư huynh, vì lúc đó ta lắc đầu mà."
Nhìn gương mặt nhẹ nhõm của những người xung quanh, Tống Nhi hồn nhiên bật cười, Trương Lãng không hề cảnh giác vỗ vỗ vai huynh trưởng, sắc mặt Trương Lãnh cũng đã dễ chịu hơn mấy phần. Mấy tiểu hài tử, vẫn là luôn nên vô tư như thế...Nếu sư muội sư đệ đợi tới khi lớn hơn một chút mới tới Ngọc Lãng Sơn, thì tốt rồi... "Trên đường về không gặp bất trắc gì chứ?", "Ừm, có bị đám Ánh Nguyệt gây khó dễ một chút, nhưng đã giải quyết ổn thỏa rồi"
Quỳnh Yêu thong thả hít vào một hơi, gương mặt ẩn hiện nỗi lo lắng dù trên môi vẫn nở nụ cười. Ma Tôn khó hiểu liếc liếc nàng mấy lần, ánh mắt chất đầy sự 'phán xét'.
"Sư tỷ đừng lo, bọn họ chỉ bắt chúng ta giao nộp mỗi người một viên hồng ngọc, còn lại thì không cản trở gì cả",
"Đổi hồng ngọc sao, chuyện này ta không hề biết, không phải đám người Ánh Nguyệt nói cho các đệ nghe đó chứ, Trương Lãnh?",
"Sư tỷ yên tâm a, cái này có viết trong linh phẩm nè!"
Quỳnh Yêu theo tiếng gọi quay lại, đã thấy cuốn thư tịch sau lưng nàng phút chốc đã nằm gọn trong bàn tay tiểu sư muội, làm Trương Lãng trợn tròn cả mắt, vội thu lại hai tay cũng đang vươn ra. "Tiểu cô nương à, huynh còn không nhanh tay như vậy đâu nha, định mai sau làm thảo khấu hả?", "Có gì đâu, muội học tập đệ đệ đó". Quỳnh Yêu sững người đưa tay vỗ vỗ lên trán một cái, mới ở nhà có một ngày mà đã tối cổ như vậy rồi sao, mai lại phải xin sếp đi làm thôi T_T
"Trong này có ghi, số môn sinh còn sót lại là mười người, vì vậy có thể dùng năm viên hồng ngọc đổi lấy linh phẩm, mười viên còn đổi được hẳn một mảnh chìa", "Không thể, làm gì có kẻ liều lĩnh như vậy chứ?", "Xem ra sư phụ thực sự không đủ ngân lượng lo hậu sự cho chúng ta rồi...", hai tiểu tử kia trợn tròn mắt, hai tay buông thõng đánh rơi cả linh phẩm, "Trương...Trương đại sư huynh, huynh biết nói đùa kìa...", "Lạ thật, lâu lâu ta còn tưởng huynh ấy bị câm luôn rồi đó...". 'Huynh trưởng đại nhân' tất nhiên cáu tới đỏ hồng mặt mũi, "Còn nói nữa!"
Quỳnh Yêu nhẹ nhõm quay lại ngồi bên bàn thấp, nơi Ma tôn đang bình thản châm trà, toàn tâm toàn ý bỏ lại cảnh nhốn nháo sau lưng. Không phải là không thể, nơi này đâu chỉ có những kẻ chăm chăm tìm kiếm chìa khóa vàng, còn có những người tham sống sợ chết, đủ đổi lấy hồng ngọc để toàn mạng nữa mà. Nàng trầm ngâm suy nghĩ một chút, chưa gì cả đám đã ở đây lâu lâu rồi a, nhanh thật đấy.
"Diệp Vi, thời gian không còn nhiều đâu", Ma Tôn ho khẽ một tiếng, giống như thấu hiểu nàng đang lo lắng điều gì, hắn chìa một viên hồng ngọc ra, đặt vào bàn tay tiểu hoa yêu. "Sư huynh, không cần gấp thế a", Tống Nhi mỉm cười, muội ấy lấy từ trong tay áo ra một vật gì đó mang ánh kim lấp lánh "Muội tìm được cái này trong kiệu tân nương đó!". Ngay tới Trương Lãnh cũng sững người lại một chút, bốn đôi mắt nhìn nhau đăm đăm giống như chưa thể tin vào mắt mình, ngay trước mặt, lại chính là mảnh chìa khóa vang thứ hai đó?
"Tốt quá rồi", Quỳnh Yêu theo phản xạ vươn tay tới, mỉm cười với khuôn mặt 'khen muội đi' của tiểu sư muội, lại vô tình bắt được một âm thanh quen thuộc tới tàn nhẫn vang lên, xoáy sâu vào tâm can nàng. Pháo đỏ? Tại sao chứ?... Ánh sáng từ từ vụt tắt trong đôi mắt ngây thơ của tiểu sư muội, giống như một ngọn đèn sáng trưng đột ngột bị gió đêm vụt tắt, chưa kịp nhìn thấy bốn bằng hữu thân thiết bàng hoàng tới không nói nên lời. "Sư tỷ, bánh có độc..." Tống Nhi từ từ nhắm mắt lại, nụ cười nở trên môi vẫn giữ nguyên vẻ tươi tắn như cũ, giống như đang ngủ một giấc thật dài.
Đăng bởi | boconganht9 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 5 |