Sát Hạch Phiên Ngoại
"Yên Nhi, muội còn thức không đó?", "Tỷ tỷ?" Trong ánh chiều tà nhàn nhạt, đôi mắt hắc bạch phân minh của một tiểu nữ hài khẽ ẩn hiện sau bức vẽ trường long, mượn mắt rồng e dè nhìn ra ngoài. "Tỷ tỷ, tỷ lại đến đây làm gì thế?", Yên Nhi thoáng nhìn thấy cái đĩa đậy kín mít trên tay tỷ tỷ, vô thức có chút tò mò, đành bằng lòng ngồi xếp bằng ở phía sau vách tường, nhỏ giọng, "Tỷ tỷ, mẫu thân...còn giận muội không vậy?" Tiểu An bất đắc dĩ mỉm cười, vô thức nhớ lại lần trước vị muội muội này loay hoay vẽ tranh, không cẩn thận vẽ một con mèo toàn thân màu đỏ máu, dọa cho mẫu thân các nàng sợ tới thót tim, đại phu chạy muốn tụt giày... "Tỷ tỷ, trong này tối lắm, muội trước nay cũng chưa từng nhìn màu sắc, không có cố ý thật mà...", "Tỷ không trách muội" Tiểu An lúi húi mở đĩa bánh ra, hương thơm gạo nếp lập tức tràn ra ngoài, đôi mắt kia cũng theo đó ngước lên. "Tỷ tỷ dạy muội, muội trả lời đúng một câu, tỷ đưa cho muội một cái bánh", "Được a!" Hai tỷ muội vô thức nhìn nhau bật cười, không để ý ở lầu đối diện, có một vị phụ nhân len lén kéo vạt áo lên lau nước mắt, bàn tay đang quét tước dọn dẹp cũng vô thức run run. Ngày hôm sau, bên trên bức tường trống trải xuất hiện thêm một cái cửa sổ nhỏ, đủ để ánh nắng le lói tràn vào.
"Tỷ tỷ, muội ngửi thấy...mùi gấc chín...là màu đỏ?",
"Phải! Á, muội đừng có ăn gian!", dù là nói vậy, Tiểu An lập tức gật đầu khích lệ, hào phóng xếp cái bánh sang bên phía muội muội, lại làm vẻ mặt tinh quái giơ lên một cái bánh màu xanh lục, "Màu lá ngải...là màu xanh?" Ánh mắt Yên Nhi lặng lẽ sáng lên, khóe môi cũng giương cao hơn một chút, "Muội nhớ nhé, cái này, gọi là màu xanh!"
"Cái này thì sao?"
"Màu vàng a!"
"Chính xác! Cái này, "
Thực ra tiểu nữ tử này học cũng khá nhanh, tới lúc trời tối nhá nhem tối đã trả lời không sót câu nào, hại Tiểu An chỉ còn ôm được đúng một cái bánh trong ngực đem về, nàng làm ra vẻ mặt phụng phịu, hai mắt lại im lặng mỉm cười "Yên Nhi, lần này nhường muội thắng, lần sau tỷ tỷ sẽ phục thù!", "Tỷ tỷ, tỷ đi cẩn thận đó"
Lặp đi lặp lại vài lần như vậy, cuối cùng Yên Nhi cũng không còn vẽ huyết miêu linh quái nữa, muội ấy chuyển qua vẽ mèo đen:)))
Có điều, Tiểu An liếc nhìn xuống đĩa bánh trên tay mình, lúc nào muội muội cũng không đoán ra được cái xám tro này, dù nàng có tráo màu đổi sắc tứ tung lên đi nữa. Ban đầu vốn nghĩ bột tro không mùi không vị khiến muội ấy nhận không ra,...nhưng mà, nhiều lần như vậy, xem ra còn có ẩn ý khác chăng...
"Yên Nhi, cái cuối cùng!"
"Tỷ tỷ...cái này...khó quá, muội đoán không ra."
Đôi mắt ráo hoảng của Từ Yên thoáng ẩn khỏi mắt rồng, hình như muội ấy vừa bó gối ngồi xuống, "Yên Nhi... muội vốn đã đoán được rồi phải không? Có chuyện gì vậy, nói tỷ tỷ nghe xem?", "Tỷ tỷ, có phải muội đoán được rồi, tỷ tỷ sẽ không đến nữa không?"
Tiểu An lặng người đi một khắc, khóe mặt tự dưng hơi ươn ướt: "Không có, nếu muội đoán hết được rồi, hôm sau tỷ dạy muội học triết tự", "Được a, tỷ tỷ"
Đợi đến khi Tiểu An đã đi xa, nữ tử phía sau góc tường mới lặng lẽ đưa tay ôm đống bánh vào lòng. Vốn dĩ từ lúc nàng sinh ra, hai mắt nhận được duy nhất hắc bạch sắc, trước này vốn dĩ thắng cuộc đều do...ăn gian. Cũng không khó lắm, tỷ tỷ thích nhất mùi gấc chín, sắc mặt hiển nhiên sẽ mang thêm vài phần thích thú, nên màu đó gọi là đỏ, tỷ ấy ghét bánh lá ngải, cầm nó chắc chắn sẽ nhíu chặt mặt mũi, nên màu bánh chính là xanh, còn có vàng, lam, tím...đều có thể dựa vào đó lần lần đoán ra từng chút một..."Cái này...là đỏ, vàng, xanh lam, xanh lá..." Yên Nhi rù rì đếm lại từng cái, từng cái một, cuối cùng ngủ quên lúc nào không hay.
"Yên Nhi?", "Tỷ tỷ?" Tiểu An gõ gõ lên mắt rồng, trong tay nàng ấy cần theo hai cái đèn nhỏ, "Mẫu thân cho chúng ta đi thả đèn...muội có đi không?" Từ Yên lặng lẽ ngắm nhìn con mèo vẽ trên thân đèn một đen một trắng lắc lắc hai tai, cuối cùng e dè đáp lời, "Muội...cũng được đi sao? Thôi vậy, tỷ cứ đi đi...Muội không phiền tới tỷ..."
Hai mắt trường long thoáng hiện vẻ tiếc nuối, nhìn theo vị tỷ tỷ mặt mày buồn bã, lại nhìn theo hai cái đèn lồng dập dờn, dập dờn khuất dạng, cuối cùng đẩy cánh cửa mở ra, đi theo một lối khác đến bên hồ nước.
Ánh đèn vạn các lung linh, đôi mắt hắc bạch phân minh của tiểu nữ hài phát chốc bừng sáng. Đột nhiên, có kẻ bất thình lình hét lên, "Yêu quái!!" âm thanh xao động cả sông nước tĩnh lặng. Từ Yên thoáng chốc sững người, mái tóc màu tuyết trắng hoảng loạn buôn xuống hai bên vai, nhìn chăm chăm những ánh mắt kinh hoàng như lửa cháy.
"Yêu quái, yêu quái!!!!!!!"
Yên Nhi thường ngày trầm ổn tới đâu, dù sao vẫn chỉ là một tiểu hài tử bị dọa cho kinh hãi, liền lập tức quay đầu bỏ chạy. "Yên Nhi, Yên Nhi? Đợi tỷ với" Tiểu nữ hài kia đưa hai tay ôm chặt lấy tai, hai mắt trống rỗng nhìn về phía trước, cũng không biết đã đi bao xa, tới khi bị một đạo trưởng áo trắng giơ tay chặn lại. Lâm Quốc cúi đầu nhìn nàng, nhàn nhạt nói, "Tiểu thí chủ, về nhà đi", "Tỷ tỷ ta....không bị ta liên lụy chứ?", "Tỷ tỷ con...chạy đi tìm con bị ngã xuống nước...cũng đã tỉnh lại rồi, ta đưa con quay về." Bạch Y đạo trưởng không hề câu nệ nhìn đứa trẻ lem luốc trước mặt, chăm chú dõi theo quỷ ấn bẩm sinh trên trán nó, cuối cùng thở dài.
"Đạo trưởng, người đưa con đi tìm tỷ tỷ trước được không."
"Tiểu thí chủ, số mệnh hai con khắc nhau, cũng giống như nhật nguyệt, bây giờ chưa phải lúc."
Đạo trưởng đó bấm đốt ngón tay, mỉm cười xoa đầu nàng, "Tiểu thí chủ à, bần đạo chắc chắn...sẽ giúp con gặp lại tỷ tỷ mình. Nhưng con hứa với bần đạo một chuyện nhé?"
Tiểu Từ Yên năm đó cũng giống như nằm mộng một giấc mộng thật dài, yên tĩnh chờ đợi ở căn phòng cũ kỹ đó, bên ngoài nhìn thấy một thiếu niên xa lạ với gương mặt cực kỳ lạnh lẽo. "Người là Sát Hạch Sơn Thần?", "Ngươi giúp ta gặp lại tỷ tỷ, điều ngươi muốn, ta sẽ giúp ngươi." Kẻ đó im lặng suy nghĩ, cuối cùng hạ quyết định, "Bảo vệ đệ đệ ta, bằng hữu của ta, để bọn họ cùng nhau rời khỏi đây, được không?" Mắt rồng im lặng nhìn ra xa, bắt gặp sau lưng cậu ta một nữ tử đang dịu dàng vỗ vỗ vai trấn an tiểu sư muội, tựa như tỷ muội một nhà, vô cùng thân thiết. "Có thể." Từ Yên trả lời, khóe miệng lặng lẽ giương lên.
Đăng bởi | boconganht9 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 10 |