Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Căn bệnh và nhiệm vụ

Tiểu thuyết gốc · 3100 chữ

20/02/2030, 3:00PM. Tây Bắc thành phố Bleckgin.

Tại trung tâm y tế lớn nhất của thành phố Bleckgin, nơi quy tụ rất nhiều y bác sĩ tài giỏi trong khu vực tới làm việc. Ở trong một căn phòng bệnh bốn bề trắng xóa, xung quanh là vô số thiết bị điện tử đang hoạt động hết công xuất, các ống dây dẫn từ những thiết bị đó đang nối vào một cô gái đang tựa mình trên giường, ánh mắt đầy mệt mỏi buồn bã hướng ra bên ngoài nhìn cảnh vật chậm rãi trôi qua.

Thân hình cô gầy gò trong bộ áo bệnh nhân rộng, cánh tay nhỏ bé trơ xương để trên tấm chăn nhỏ. Gương mặt hóp háp, mái tóc xơ rối rụng nhiều chỗ làm cho người ngoài thấy được sự thiếu sức sống nơi con người em.

Cạch cạch!

“Jing, em thấy trong người như thế nào?” Cánh cửa mở ra, Lin mang theo khay đựng trái cây bước vào. Nhìn thấy cô em gái mình thương nhất ngày càng gầy gò ốm yếu làm cô vô cùng đau lòng.

“Em không sao ạ. Công việc có quá khó khăn không chị?” Cô bé quay đầu lại nhìn chị mình, miệng cố nở nụ cười để chứng minh bản thân vẫn ổn.

“Mọi thứ đều nằm trong kiểm soát của chị hết, em cứ lo nghỉ ngơi đi.” Lin lại gần ngồi bên cạnh giường, tay xoa nhẹ đầu Jing. Mới trước đây đến thăm mái tóc này vẫn còn mượt mà đen nhánh mà nay đã hóa xám bạc xơ rối.

Nhiều lúc Lin thật muốn oán trách ông trời vì sao luôn tạo nên nhiều cớ sự như vầy. Từ một cô bé nhỏ năng động vui tươi lại phải trở nên tù túng trong căn phòng bệnh, cả mái tóc dài mà bản thân con bé thích nhất cũng phải từ bỏ cắt cho gọn để tiện cho việc chữa trị.

Dù Lin đã cố tìm cách chạy chữa cho em gái mình nhưng đều không thành. Thứ duy nhất mà cô có thể làm là kéo dài sự sống đầy ốm đau mệt nhọc cho Jing mà thôi.

Cốc cốc!

Hai chị em còn đang tâm sự thì tiếng gõ cửa vang lên, một vị bác sĩ trẻ đi vào. Với mái tóc đen đuôi nâu xám được chải gọn gàng, gương mặt lịch hiệp đeo chiếc mắt kính độc nhãn nơi mắt phải trông rất trí thức. Thân hình anh cao ráo điển trai vô cùng hợp với đồng phục bác sĩ trên người.

Chàng trai ấy lại gần kiểm tra các số liệu trên máy móc rồi quay sang kiểm tra sơ bộ Jing. Sau khi hỏi thăm xong bệnh tình, anh ta nháy mắt với Lin rồi mỉm cười bước ra ngoài.

“Nước trong bình hết rồi, để chị đi lấy thêm. Em nghỉ ngơi đi nhé.” Lin dìu em mình nằm nghỉ rồi đắp chăn lên, tay cầm theo chai nước mà đi ra ngoài.

“Bác sĩ Lucas cho tôi biết đi, tâm trạng em ấy như thế nào rồi!?” Đi đến một góc khuất của hành lang, Lin nhìn vị bác sĩ khi nãy vào khác bệnh cho em cô. Đây là bác sĩ tâm lý giỏi nhất của bệnh viện này, trong một lần đi thực tập ở học viện, cô đã làm quen được với anh và nhờ nó mà anh mới nhận lời đặc cách chăm lo cho Jing.

“Tâm lý của con bé ngày càng tệ hơn trước. Nếu cứ như vậy, tôi e là… dù có dùng phương pháp gì đi nữa cũng không thể giúp em ấy sống tiếp.” Lucas trả lời, tay đưa bản đánh giá bệnh tình cho Lin.

“Vậy… nếu cứ như thế, em ấy trụ được bao lâu?” Lin siết chặt tờ giấy trong tay. Cô hy vọng sẽ nghe được một câu trả lời hợp với khát vọng của cô nhưng đáp án thực sự lại quá tàn khốc.

“Không rõ ràng, nhưng có thể chắc chắn là thời gian của cô ấy không còn quá nhiều.” Nghe được điều đó, Lin khuỵu người suy sụp. Bàn tay cô chống xuống đất không ngừng run rẩy, cô có cảm giác như có vô số tảng đá lớn đè lên bờ vai nhỏ này.

“Nhưng mà tôi có một cách.” Vào giây phút Lin muốn buông xuôi thì Lucas đưa ra hy vọng khiến cô ngẩng đầu lên, con mắt đang không ngừng chảy lệ nhìn lên. “Thật… sao?”

“Tôi có một đồng nghiệp sống ẩn dật chuyên nghiên cứu chuyên sâu về các trường hợp giống Jing. Nhưng mà…” Lin vừa nghe có thể chữa được liền vui mừng đứng dậy định hỏi thăm về thăm về người đó thì Lucas ra hiệu cho cô bình tĩnh rồi nói tiếp “Tuy gọi là đã biết phương pháp trị hết bệnh, nhưng tỉ lệ thành công không cao. Chỉ có 0,07% mà thôi.”

“0… 0,07% thôi sao?”

“Đúng vậy, xác suất cực kỳ nhỏ nhoi. Vậy nên… quyết định ra sao là do cô và Jing định đoạt. Vậy nhé, tôi đi đây. Khi nào đã suy nghĩ xong có thể đến kiếm tôi.” Để lại Lin còn đang trầm tư lo lắng phía sau, Lucas chỉnh lại gọng kính và rời đi.

Reng reng!!!

Điện thoại trong túi Lin vang lên nhưng cô không để ý đến. Cho đến khi khi nó kêu lên lần thứ ba thì cô mới bừng tỉnh bắt máy nghe.

“Lin em làm gì mà để cô gọi tận 3 lần vậy hử? Em đang bận gì sao?” Nghe giọng nói từ bên kia đầu dây, Lin liền nhận ra đây là giọng của hiệu trưởng trường Zonnekogel. Sau khi điều chỉnh lại cảm xúc và giọng nói, cô hít thở thật sâu rồi đáp lại. “Dạ em ổn ạ. Do có chút vấn đề nên em không để ý điện thoại kêu. Cô gọi em có vấn đề gì không?”

“Ừ. Nếu em không bận gì thì hãy đến phòng hiệu trưởng. Chúng ta cần bàn đôi chút về dự án đã đề ra.” Ở phía bên kia, hiệu trưởng cũng không cảm thấy giác khác lạ nên hẹn Lin đến phòng để bàn họp rồi cúp máy.

Trong phòng hiệu trưởng với hai bên vách tường là vô vàn tủ kính chứa đựng vô số tài liệu cùng như các cúp cùng huân chương khen ngợi về việc đào tạo và giáo dục nơi đây. Ngay tại bàn làm việc có nhiều giấy tờ đang chồng chất trên đó, một vị thiếu phụ tầm ba mươi tuổi hơn đang ngồi tựa mình vào ghế, gương mặt nghiêm túc đối diện với hai cô bé.

Mái tóc của cô ấy đen dài qua vai được để xõa đung đưa trong gió. Con ngươi sắc sảo đang hơi nhíu lại thể hiện sự tập trung của chủ nó. Lông mi cong vút, lông mày thanh mảnh hoà với đôi mắt kia làm bất kỳ ai cũng rùng mình trước sự lạnh lùng pha chút cao ngạo toát ra từ đó.

Gương mặt thanh tú chỉ trang điểm nhẹ, bờ môi trái tim được tô son màu đỏ rượu vang đầy ngọt ngào. Dáng người chuẩn ba vòng lồi lõm không khác nào siêu mẫu đích thực khiến các đấng mày râu nhìn vào liền xao xuyến.

Với bộ áo vest đen thanh lịch quý phái, áo sơ mi trắng tuy bình dị nhưng lại vô cùng hợp với váy công sở màu nâu đen bó sát thân thể tuyệt mỹ cân đối kia khiến người phụ nữ này toát lên vẻ gợi cảm phong tình nhưng không kém phần lịch sự tri thức.

“Ulanni, nhìn chị có vẻ không ổn?” Mai nhìn vị hiệu trưởng trước mặt hỏi. Cô cảm thấy có nét ưu phiền gì đó trên con người uy quyền đó, dù lúc nào thấy cô ấy mạnh mẽ nhưng cô biết đứng ở cương vị trên cao thì luôn có những khó khăn mà khó có người chia sẻ cùng.

“Ừm, đúng là có chút vấn đề. Dạo này an ninh của thành phố không được ổn lắm. Mấy em có biết gì về vụ mất tích gần đây chưa?” Ulanni thở dài trả lời, tay cầm tách trà mật ong lên nhâm nhi như muốn dùng vị ngọt của nó để xoa dịu tâm tình.

“Em từ chối.” Mai lộ gương mặt cá chết trôi, con mặt trợn ngược nhìn trời khiến vị hiệu trưởng nghiêm túc kia nổi giận muốn ném ly trà vào gương mặt đó.

“Cái con bé này!!! Chị còn chưa nói gì mà.” Những đường gân trên trán Ulanni hiện ra, nụ cười trên môi đầy tươi cười giờ trở nên gượng gạo nhưng Mai đưa tay bịt tai lại khiến cô nổi điên nhào lại đòi nhéo má đối phương.

Lin còn đang lo âu vấn đề riêng của mình cũng cảm thấy có gì đó là lạ ở đây. Cô nhìn sang đàn chị rồi qua hiệu trưởng của mình, trong thâm tâm cô cảm giác đây không giống như cuộc nói chuyện của các đối tác mà là… chị em thân thuộc tám chuyện với nhau.

Thấy gương mặt của Lin đang ngu ngơ trước của trò chuyện, Ulanni liền hiểu cô đang nghĩ gì liền phì cười, tay thả má Mai ra.

“Chắc em biết cô là hiệu trưởng trường này rồi nhỉ. Nhưng mà cô còn có thân phận khác, đó là…” Nhìn đối phương kéo dài câu trả lời là Lin nhướng người về phía trước, gương mặt vô cùng hóng thớt đáp án và câu trả lời được đưa ra làm cô có chút sững sờ “…là phó chủ tịch của em đó Lin”.

Đối với cái gật đầu tỏ vẻ chính là như vậy của Mai, Lin giờ mới hiểu sự xuất phát của tin đồn và sự hút đẩy đồng tình kế hoạch bên phía nhà trường từ đâu mà ra.

“Em thật không ngờ… công ty chúng ta ‘quan hệ rộng’ đến cỡ này.” Lin thở dài ngao ngán, có lẽ cô nghĩ bản thân nên học cách làm quen với các bất ngờ từ công việc mang lại.

“Haha, được rồi quay lại vấn đề chính. Mai và Lin, chị muốn giao cho hai đứa công việc này.” Vị phó chủ tịch cười lớn sau đó nghiêm mặt lại, tay đưa Ipad chứa đựng thông mật cô kiếm được cho cả hai rồi tiếp lời “Chị muốn hai đứa hợp tác với một người mà điều tra nhưng vụ mất tích kia, rõ chứ?

“Dạ, chị cứ tin tưởng bọn em. Chúng ta sẽ… chị Mai? Alo chị Mai ơi!?” Thấy Ulanni nhấn mạnh hai chữ công việc khiến Lin đi lại nhận Ipad rồi quay sang thì thấy Mai đứng im đó nhìn mây trời mà ngó lơ mọi sự.

Vị hiệu trưởng trông thấy vậy liền nổi quạu ép đối nhận Ipad cho bằng được nhưng Mai vùng vẫy né tránh, ánh mắt thể hiện rõ hai chữ ‘Không muốn!’ làm cho Ulanni nổi điên hơn với cô nhân viên ‘lười’ này.

Reng reng!!

Cả ba còn đang lộn xộn qua lại thì tiếng chuông điện thoại vang lên khiến mọi động tác đang diễn ra đều dừng lại.

Bíp!

Sau khi bấm xác nhận cuộc gọi thì lập thể 3D hiện ra, một hình bóng ‘quen thuộc’ hiện ra trên đó khiến Mai và Ulanni cùng bật mode cá chết trôi.

“Xin chào các đồng nghiệp thân yêu của tôi, mọi người có khỏe không. Tôi, Mr R rất nhớ mọi người đây moa moa.” Con robot phi hành gia màu trắng lại hiện ra vẫy tay chào tất cả, icon [=33=] hiện trên màn hình led khiến ai nhìn vào đều có cảm giác muốn đấm vào mặt nó.

“Ngươi nên may mắn vì đây là lập thể 3D đi. Chứ có thật ở đây thì ta đã cho ngươi ra sọt rác rồi.” Những âm thanh bẻ tay ‘rắc rắc’ vang lên làm Mr R sợ hãi nhìn Ulanni, mặt cô tỏ vẻ đáng yêu nhưng đối mặt với gương mặt lạnh lùng đó thì nó đành phải bẻ lái qua vấn đề khác.

“Được rồi. Mai, tôi muốn em nhận nhiệm vụ từ Ulanni. Đây là mệnh lệnh từ chủ tịch và phó chủ tịch đấy. Cho nên là… Fighting nhá.” Mai hơi nhếch mép cười, tay để lên chuôi kiếm nhìn chằm chằm con robot đang vẫy tay cổ vũ kia khiến cả đám thấy lạnh sống lưng mà cầu nguyện cho lần hội gặp tới của chủ tịch với Mai còn…nguyên vẹn. Sau khi biết bản thân không thể làm gì nữa, cô thở dài nhận lấy Ipad xem tư liệu.

“Nếu hai người đã nhận nhiệm vụ rồi thì… Yan, anh vào được rồi đó.” Sau khi được Ulanni giới thiệu, một chàng trai vừa đi vừa ngáp bước vào phòng.

Vừa thấy người mới đến, Lin liền không thích tác phong làm việc của của anh ta. Mái tóc màu đen thì bù xù, con mắt híp tỏ vẻ buồn ngủ, dáng người cao ráo nhưng lại cứ khom khom mang lại cảm giác lười nhác. Quần áo công sở thì bị lệch trông rất lôi thôi, đến cả cà vạt trên cổ cũng không ngay ngắn

“Đây là… người mà chị nói sao?” Lin gương mặt hơi đơ ra mà nhìn về phía Ulanni như kiểu ‘chị đùa em chắc’ nhưng vị phó chủ tịch nào đó cũng làm lơ ánh mắt đó mà đưa tay giới thiệu người mới đến.

“Đây là Yan Bakaza, cảnh sát đến từ trụ sở Bleckgin. Mấy đứa hãy nghe theo anh ấy nhé.”

Ulanni nói xong thì thấy Mai và Yan đang lườm nhau. Cả căn phòng chìm trong tĩnh lặng khiến hai người còn lại trong phòng bối rối.

“Cứ ngỡ hiệu trưởng sẽ cho chị y tá hay cô thập tự thánh nữ đến đây chứ.” Nghe câu đó, Ulanni cảm thấy có chút ‘thương hại’ cho câu nói vừa rồi của đối phương mà lắc đầu thở dài.

“Đúng vậy. Tôi chỉ mới cấp D thôi. Đâu sánh bằng các Striker của cảnh sát chứ.” Mai cũng đáp lại, đôi mắt tùy ý liếc nhìn đối phương.

“Cô cũng biết nhiều về chúng tôi ấy nhỉ.”

“Thì công ty nhỏ như Ceti cũng lọt vào mắt xanh của anh đấy thôi.”

“Họ đang làm gì vậy?” Đối với những câu thoại của hai người kia, Lin quay sang thì thầm với Ulanni thì cô ấy bật chế độ cá chết trôi “Bơ chúng ta chứ gì nữa.”

“Mà… dự án đó là ý tưởng của cô à?” Yan nhìn về giấy tờ trên bàn hiệu trưởng vô cùng hưởng thức.

“Thế anh nghĩ tôi đến đây làm gì.” Mai lạnh lùng đáp lại.

“Vậy sao. Xem ra thanh katana đó không phải để trưng nhỉ.” Yan đưa tay ra bắt tay với Mai, cô cũng bắt lại rồi nói nhỏ một câu chỉ có anh nghe được khiến khiến đôi mắt đang híp của anh lại mở to ra.

“Chắc gì anh đã cầm được.” Dù Yan chỉ biểu hiện trong chốc lát nhưng mọi thứ đều lọt vào mắt cô.

“Là thế à. Vậy thì, hợp tác vui vẻ.”

“Mai và Lin, hai em lui trước đi. Chị có việc cần nói riêng với Yan.” Hai người nghe vậy liền gật đầu cúi chào đi ra ngoài. Bước chân trên hành lang vắng lặng, Mai quan sát Lin lần nữa.

“Em cô sao rồi?” Có lẽ đối với Lin, đây là lần đầu tiên người đàn chị nghiêm túc lạnh lùng của mình chủ động bắt chuyện. Điều đó khiến có chút ngỡ ngàng trước hành động và nội dung của câu hỏi.

“Chị biết hết mọi chuyện rồi sao?” Lin hỏi và đối phương gật đầu đáp lại. Có lẽ trước khi cô đến họp thì phó chủ tịch đã kể cho Mai nghe sơ bộ về cuộc đời cũng như về em gái cô.

“Không sao đâu, em vẫn ổn.” Lin nở nụ cười về phía Mai nhưng cô có thể thấy được nụ cười đó chỉ là sự gắng gượng và đầy sầu lo.

“Thật sự có thể chữa hết căn bệnh này cho em sao bác sĩ!?” Tại trong căn phòng bệnh của Jing, một âm thanh lớn tiếng chứa đầy sự kinh ngạc, vui mừng và hy vọng vang lên. Lucas đứng ở bên giường nở nụ cười thánh thiện của mình, tay chỉnh lại mắt kính trên mặt.

Khi đến thăm Jing, anh ta đã nói ra tình trạng căn bệnh và trao cho hy vọng để cô chọn lựa. Khác với Lin còn lo âu khi nghe được tỷ lệ phần trăm có thể chữa khỏi thì Jing lại dứt khoát nhận lời.

“Sống chết có số, phú quý do trời! Em nhất định phải thử dù nó có ra sao.” Cô đã quá mệt mỏi với cơ thể đầy bệnh tật này rồi. Vì nó mà chị cô phải làm việc một cách điên cuồng để có từng đồng bạc lẻ chăm lo cho cô.

Đó là điều khiến Jing cực kỳ căm hận cái cơ thể đầy bệnh tật này.

“Nếu vậy thì em chuẩn bị đi. Anh sẽ liên hệ với người đó để cậu ta đến chữa trị cho em.” Nói xong Lucas bước ra ngoài, tay bấm gọi điện cho ai đó.

Trên đường đi về văn phòng của mình, anh có chào hỏi thêm nhiều bệnh nhân khác và dặn các y tá thường trực gần đó lấy vài tài liệu cho mình. Khi đã vào đến phòng, Lucas khóa cửa lại rồi ngồi tựa mình vào ghế, đầu ngửa ra sau cười hát ngâm nga.

“Xem ra cũng gần tới lúc rồi…”

Anh bật người dậy tháo mắt kính độc nhả ra, tay cầm khăn tay vết mờ trên mặt kính. Khi Lucas đưa kính lên cao kiểm tra xem còn chỗ nào dơ không thì phần dây treo nơi gọng kính khẽ đung đưa làm lộ huy hiệu nhỏ ở cuối đầu dây. Huy hiệu này khắc hình mặt chú hề nửa cười nửa khóc cùng lưỡi hái sau lưng, nhìn vô cùng độc lạ và ấn tượng.

Bạn đang đọc Re:Strike sáng tác bởi TeamTerror

Truyện Re:Strike tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TeamTerror
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.