Dựng Chuyện.
Ngô Hách nhìn Kiều Yến Hi với ánh mắt đầy tán thưởng: "Các người hồi cấp ba đã có thể nghiên cứu ra một sản phẩm trí năng như vậy, thật sự rất xuất sắc."
Hà Cẩn Duệ cười cười, ra hiệu về phía Kiều Yến Hi, "Chủ yếu là nhờ Kiều tổng. Tôi chỉ là trợ thủ mà thôi."
Trịnh Tân Hà góp lời: "Kiều tổng thật sự tuổi trẻ tài cao. Còn nhớ năm đó, khi công ty chúng tôi vừa ra mắt sản phẩm người máy Tảo Địa đã gặp không ít vấn đề từ phía khách hàng. Nhờ có anh ấy mà chỉ trong vòng nửa tháng, mọi chuyện liền được giải quyết ổn thỏa."
Hà Cẩn Duệ kinh ngạc quay sang Kiều Yến Hi, "Hóa ra hồi đó cậu từng làm việc cho Thế Hoành à?"
Kiều Yến Hi điềm tĩnh đáp: "Chỉ là làm tư vấn viên thôi."
Trịnh Tân Hà gật đầu bổ sung, "Đúng vậy, lúc đó Du tổng đã đặc biệt mời Kiều tổng đến làm chuyên gia, hỗ trợ vòng ngoài. Anh ấy thực sự đã giúp chúng tôi không ít."
Câu chuyện xoay quanh Kiều Yến Hi tiếp tục sôi nổi, mấy người còn lại liên tục bàn luận và khen ngợi. Trái ngược với không khí đó, hai nhân vật trung tâm là Du Thanh Chi và Kiều Yến Hi lại rất ít lên tiếng bởi cả hai vốn không phải kiểu người thích tham gia vào các cuộc trò chuyện quá náo nhiệt.
Thức ăn dần được mang lên. Những người đang bàn tán rất hào hứng kia cũng bắt đầu dùng bữa.
Tuy nhiên, bàn ăn rất lớn, các món ăn lại được đặt trên mâm xoay khiến những món chay mà Du Thanh Chi thích ăn lại nằm cách xa cô. Trước mặt cô chỉ có món tỏi xào nên cô đành múc một chén canh để uống.
Bất chợt, Kiều Yến Hi đưa tay xoay bàn tròn, cẩn thận điều chỉnh cho các món chay đến ngay trước mặt Du Thanh Chi.
Du Thanh Chi chú ý đến hành động nhỏ này của anh. Cô không nói gì, chỉ yên lặng gắp một ít măng tây và dây mướp vào chén, từ tốn ăn. Sự quan tâm lặng lẽ của Kiều Yến Hi khiến không khí giữa hai người bỗng chốc trở nên đặc biệt hơn giữa bữa tiệc đông người.
Sau bữa cơm tối, Du Thanh Chi gọi xe rời đi. Ngồi dựa vào ghế sau, cô nhắm mắt lại, dưỡng thần.
Ba ngày đầu kỳ kinh nguyệt luôn khiến cô cảm thấy choáng váng. Cả buổi chiều họp liên tục, đến tối lại phải tham gia tiệc, giờ đây cơ thể cô gần như kiệt sức, đầu óc nặng trĩu.
Đột nhiên, xe phanh gấp. Du Thanh Chi theo quán tính bị lao người về phía trước.
Vệ sĩ của cô vốn luôn lái xe cẩn thận, rất ít khi phải phanh gấp.
"Có chuyện gì vậy?" Du Thanh Chi mở mắt, giọng nói có chút yếu ớt.
"Chiếc xe phía trước có dấu hiệu bất thường, tôi nghĩ nó có thể đang tìm cách gây tai nạn để tống tiền."
Du Thanh Chi liếc nhìn qua cửa sổ phía trước, quả nhiên phát hiện một chiếc xe đang di chuyển bất thường. Người vệ sĩ thử tăng tốc vượt lên, nhưng không ngờ xe kia cũng đổi làn, chắn đường.
Trong tích tắc, cô chứng kiến xe của mình va phải đuôi chiếc xe phía trước. Tiếng va chạm vang lên rõ ràng, cơ thể cô bị hất về trước, nhưng may mắn có dây an toàn giữ lại.
Người vệ sĩ sợ hãi, quay đầu lại hỏi: "Du tiểu thư, cô không sao chứ?"
Du Thanh Chi vốn đã cảm thấy váng đầu, lại bị tình huống bất ngờ này làm cho kinh hãi. Mất một lúc lâu mới trấn tĩnh lại được, cô nhẹ giọng nói: "Không sao, gọi điện báo cảnh sát đi."
Quách Đồng Hạo (*) lập tức lấy điện thoại ra để gọi báo, nhưng chưa kịp thực hiện thì từ chiếc xe phía trước bước xuống bốn người đàn ông. Một trong số đó còn có vết máu trên trán, trông đầy vẻ "bị thương".
(*): Tên của người vệ sĩ.
Nhận thấy nhóm người này không phải loại tử tế, Quách Đồng Hạo lập tức bật đèn cảnh báo khẩn cấp trên xe rồi quay sang nói với Du Thanh Chi: "Cô ở yên trên đây nhé."
"Được."
Sau khi dặn dò, anh bước xuống và cẩn thận khóa trái cửa xe, bảo vệ an toàn cho Du Thanh Chi.
Quách Đồng Hạo lấy từ cốp xe ra giá ba chân và đặt cảnh báo phía sau để tránh tình huống tệ hơn.
Một trong bốn người đàn ông kia lên tiếng, giọng đầy khiêu khích: "Xe mày đụng xe tao, đèn đuôi nát bét, người của tao còn bị thương đây. Mày định xử lý thế nào?"
Người được cho là "bị thương" đang giả bộ đau đớn, vết máu trên trán nhìn vô cùng lộ liễu và giả tạo. Quách Đồng Hạo từng đi lính, chỉ cần liếc mắt đã nhận ra đây là dàn dựng. Rõ ràng nhóm này cố tình gây tai nạn để kiếm tiền bồi thường.
Anh không hề hoảng loạn. Với vẻ bình tĩnh, Quách Đồng Hạo nói: "Người anh em à, tôi lái xe rất cẩn thận, nhưng xe của các anh bất ngờ đổi làn, rõ ràng không phải lỗi của chúng tôi. Các anh muốn giải quyết thế nào thì cứ để cảnh sát tới phân xử."
“Mày đột nhiên tăng tốc đâm vào đuôi xe tao, giờ lại muốn chơi trò giả ngu? Nhìn xem xe của tao bị móp thế này, ít nhất cũng phải tốn năm, sáu vạn mới sửa được. Huống chi một người anh em của tao còn bị thương. Mày lái Bentley, chắc không đến mức không trả nổi mấy khoản này đâu nhỉ?”
Quách Đồng Hạo chỉ vào bộ quần áo mình mặc, bình tĩnh đáp: “Người anh em, nói thật nhé, xe này không phải của tôi. Nhìn tôi ăn mặc thế này, trông giống người có tiền không?”
Tên đàn ông liếc nhìn Quách Đồng Hạo từ trên xuống dưới. Sau đó, hắn ta liếc nhìn qua chiếc xe, ánh mắt thoáng qua bóng dáng của Du Thanh Chi bên trong, “Vậy còn cô gái trong xe thì sao? Cô ấy là người có tiền đúng không?”
Du Thanh Chi vừa báo cảnh sát xong nên cô vẫn ngồi yên trong xe, không có ý định bước ra. Cửa xe đã được khóa, những người kia không cách nào tiếp cận.
Hệ thống cách âm của xe rất tốt, Du Thanh Chi không nghe rõ Quách Đồng Hạo đang nói gì với bọn họ. Tuy nhiên, với kinh nghiệm sáu năm làm việc chung, cô tin những chuyện như thế này anh ta hoàn toàn có thể xử lý ổn thỏa.
Nếu tình hình vượt ngoài khả năng giải quyết thì còn có cảnh sát giao thông, thậm chí cô còn có thể nhờ thêm viện trợ.
Du Thanh Chi mở danh bạ, vừa định gọi cho Sở Minh Húc thì bất ngờ nhìn thấy ánh mắt đầy lo lắng của Kiều Yến Hi qua cửa sổ xe.
Cô hạ cửa kính xuống, ngạc nhiên hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Nhìn thấy cô vẫn an toàn, Kiều Yến Hi thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi lúc lái xe ngang qua, anh đã thấy chiếc xe của cô đỗ bên lề đường với đèn cảnh báo nhấp nháy khiến tim anh như bị bóp nghẹt.
“Xảy ra chuyện gì thế?” Kiều Yến Hi hỏi.
Du Thanh Chi bình tĩnh đáp: “Mấy người kia giả vờ bị đụng xe. Tôi vừa gọi cảnh sát rồi.”
Kiều Yến Hi gật đầu: “Vậy em cứ ngồi yên trong xe, đừng ra ngoài.”
“Ừm.”
Kiều Yến Hi bước đến đứng cạnh Quách Đồng Hạo, cùng anh đối mặt với nhóm người đang giả vờ bị tai nạn. Hai người rất bình tĩnh, không nhượng bộ khiến nhóm người kia có phần dè chừng.
Không lâu sau, cảnh sát giao thông gần đó đã tới. Hai nhân viên cảnh sát bắt đầu trao đổi với nhóm người này, Du Thanh Chi đứng từ xa quan sát nên không nghe rõ nội dung cuộc trò chuyện.
Cô quyết định xuống xe và tiến lại gần, trên tay cầm điện thoại với đoạn video được ghi lại từ lúc xảy ra sự việc. Du Thanh Chi đưa điện thoại cho cảnh sát giao thông, để họ xem lại toàn bộ diễn biến.
Sau khi xem xong đoạn video, cảnh sát yêu cầu cả hai bên đến trụ sở đội cảnh sát giao thông để làm việc và đưa ra phán quyết cuối cùng.
Du Thanh Chi quay sang Quách Đồng Hạo, giọng nói có chút mệt mỏi: “Đồng Hạo, anh xử lý chuyện này giúp tôi nhé. Tôi không khỏe lắm, muốn về nghỉ ngơi trước.”
Quách Đồng Hạo lập tức đáp: “Được. Hay để tôi đưa cô về trước rồi quay lại giải quyết chuyện này sau?”
Kiều Yến Hi xen vào ngay: “Để tôi đưa cô ấy về.”
Quách Đồng Hạo nhìn sang Du Thanh Chi chờ quyết định. Cô nhẹ gật đầu, “Để Kiều Yến Hi đưa tôi về. Nếu có vấn đề gì thì nhớ gọi tôi ngay.”
Quách Đồng Hạo gật đầu, vẻ mặt áy náy, “Được rồi. Xin lỗi vì đã khiến cô dính phải mấy vụ phiền toái này.”
Du Thanh Chi lắc đầu, “Không phải lỗi của anh. Đừng nói xin lỗi, chỉ cần giải quyết ổn thỏa là được.”
Quách Đồng Hạo gật đầu, "Ừm."
Truyện Rồi Anh Sẽ Yêu Em. tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.
Đăng bởi | anhdao03_03 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |