Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cầu Vòng Đan

Phiên bản Dịch · 1490 chữ

Những người chủ động đi gặp sát thủ tuyệt đối không nhiều. Trừ khi là người thuê sát thủ.

Nhưng Chu Du có suy tính sâu xa riêng của mình. Kiếm tâm của hắn đã được rèn giũa từ lâu, nhưng vẫn còn vướng bụi. Cách tu luyện của sát thủ và kiếm tu có điểm tương đồng, đó là quá trình rèn giũa sát tâm.

Sát tâm và kiếm tâm rất giống nhau, đều là quyết đoán, không ngừng tiến lên, không phải ngươi chết thì là ta vong.

Lão đầu tử từng hay nói một câu:

“Đại đạo vô tận, dù đường khác nhau cũng dẫn đến cùng một đích.”

Bất kỳ loại "hình thức" nào cũng khác nhau, nhưng "ý" mà chúng hướng đến thì đều giống nhau.

Đao, kiếm, thương, kích hay bất kỳ loại vũ khí nào khác, đều chỉ là “hình thức”.

Khi con người cầm lên vũ khí, nó như kiểu "hổ thêm cánh." Cái nắm giữ “hình thức” chính là “ý”, và nơi mà “ý” cư ngụ chính là tâm.

Chu Du cùng lão Cẩu rời đi, còn về phần Tiểu Cảnh và những người khác, tự nhiên họ sẽ ở lại chăm sóc Chu Thần.

Đi trên đường phố, lão trộm vẫn có chút lo lắng, vì không nhìn thấy người hộ đạo nào, trong lòng cứ cảm thấy bất an. Nhưng may mắn thay, đối phương còn dễ nói chuyện hơn hắn tưởng rất nhiều, thậm chí còn vô cùng nhiệt tình, sẵn lòng giúp đỡ.

Tuy nhiên, lão đâu biết được Chu Du đang tính toán điều gì trong lòng? Người ta thường nói, đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường. Nói khoác vạn lần, cũng không bằng giết người vạn lần. Kiếm là thứ cần phải nuôi dưỡng, còn lòng người thì cần mài giũa.

Điểm quan trọng nhất là Chu Du không thích rắn, mặc dù theo tuổi cầm tinh, hắn thuộc tuổi Tỵ.

Địa Đầu Xà cũng là rắn.

Dù là hình người đi nữa.

Đôi khi, Địa Đầu Xà còn chẳng thiện lương bằng loài rắn.

Lão Cẩu lén liếc nhìn Chu Du một cái, trong lòng không khỏi ghen tị.

Thật là bình tĩnh đến đáng sợ!

Nếu hồi trẻ mình có được một phần ba sự bình tĩnh của hắn, chắc chắn mình đã dám trộm cắp cả năm môn phái lớn rồi. Cùng là người, sao lại có sự chênh lệch lớn như vậy chứ?

Nghĩ tới đây, lão Cẩu nhỏ giọng nói: “Công tử, đối phương dẫu sao cũng là sát thủ, nên... ngài có nên chuẩn bị trước một chút không? Lỡ như đối phương đánh lén thì sao.”

Hắn ám chỉ, mong rằng Chu Du sẽ thông báo cho "hộ đạo giả" đang ẩn nấp, để tránh việc cứu viện không kịp và mất mạng vô ích.

Chu Du làm ra vẻ nghiêm túc nói: “Ta đã chuẩn bị xong rồi mà.”

Lão Cẩu bất lực. Từ đầu đến giờ, hắn không hề thấy Chu Du nói chuyện với ai khác, cũng chẳng thấy có hành động gì. Những lời này không phải là đang đùa giỡn sao?

Nghĩ một lát, lão Cẩu lại nói: “Có lẽ lúc đầu ta nói chưa rõ ràng, sát thủ có thể chia làm ba loại. Một loại là những kẻ lấy việc giết người làm nghề, bất kỳ ai cũng có thể làm sát thủ loại này. Loại thứ hai, chính là những người xuất thân từ nghề này, từ nhỏ đã được dạy dỗ quan niệm giết người. Cuối cùng là loại sát thủ nghiệp dư, chỉ giết người để kiếm thêm tiền tiêu vặt, chủ yếu ở trong giới giang hồ. Hiện tại, chúng ta sắp gặp chính là sát thủ chuyên nghiệp, thuộc loại thứ hai.”

Chu Du liếc nhìn lão Cẩu: “Ta biết mà, nếu không thì sao ta lại đi cùng ngươi đến đây chứ. Mà này, sao ngươi lắm lời thế? Đến mức sợ hãi vậy à?”

Lão Cẩu ôm lấy ngực, cảm thấy đau lắm, thật sự đau. Tại sao đột nhiên lại không có chút cảm giác an toàn nào thế này? Chắc chắn có vấn đề rồi, thậm chí rất có thể là một vấn đề lớn!

Một vấn đề lớn mà mình đã bỏ qua!

Chẳng lẽ...Sắc mặt lão Cẩu thay đổi, chẳng lẽ...

Người hộ đạo kia thực sự không tồn tại?

Ánh mắt hắn quét ngang, rồi bỗng sáng rực: “Đẹp quá, thật đẹp. Được nhìn thấy nhiều mỹ nhân thế này ở tiền tuyến, chết cũng đáng.”

Trên phố, những hình ảnh đẹp đẽ tựa hồ như bươm bướm bay lượn, mùi hương quyến rũ ngập tràn trong không khí.

“Nhìn cái gì mà nhìn? Tin ta móc mắt ngươi ra không?”

Một cô gái mặc áo đỏ quát mắng người bên đường.

“Hehe, trong bảy tỷ muội Cầu Vòng, cô bé áo đỏ này là người có tính cách nóng nảy nhất.”

Người qua đường lắc đầu, nhưng không giận.

“Đi thôi.”

Chu Du dừng bước: “Ngươi đang nhìn gì đấy?”

“Nhìn mỹ nhân chứ còn gì nữa.”

Lão Cẩu lau khóe miệng, nơi vừa chảy một chút nước dãi: “Phải nói, bảy tỷ muội Cầu Vòng đúng là tuyệt sắc. Đôi chân dài đến tận eo. Nếu ta trẻ lại mấy chục năm, chắc chắn sẽ đi làm một kẻ theo đuổi không biết mệt.”

Chu Du liếc mắt nhìn sang bên kia: “Cũng chỉ vậy thôi.”

Lão Cẩu luyến tiếc thu lại ánh nhìn: “Thật khiến người ta thèm thuồng.”

Chu Du bày tỏ vẻ khinh bỉ: “Ngươi thật quá mất mặt rồi, lớn tuổi như vậy mà không biết chững chạc hơn chút. Ngươi nhìn ta xem, cũng là người đã già, nhưng rất điềm tĩnh, phải không?”

Lão Cẩu bĩu môi: “Già thì sao chứ? Già thì không có quyền thích cái đẹp à?”

Chu Du nhẹ nhàng thở ra một hơi, cùng lão Cẩu rẽ vào một con hẻm nhỏ: “Đừng trách ta không nhắc nhở, giờ ngươi sắp đi gặp một sát thủ đấy.”

Lão Cẩu run lên, lập tức tỉnh táo trở lại: “Mỹ nhân dù có đẹp đến đâu, chỉ cần không phải của mình, thì chẳng đáng để bận tâm. Ta xin lỗi công tử, khiến ngài chê cười rồi.”

Chu Du suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Bảy tỷ muội Cầu Vòng là ai? Đi lại giữa phố thế này mà không sợ bị ai đó ‘làm gì’ sao?”

Lão Cẩu không hiểu: “Làm gì?”

“Thì làm gì đó.”

“Làm gì là gì?”

“Ngươi hiểu mà.”

“Ta không hiểu.”

“Biến.”

“Biết rồi, biết rồi.”

Lão Cẩu nhanh chóng giải thích: “Đừng nhìn bảy tỷ muội Cầu Vòng mà tưởng họ yếu kém. Sư phụ của họ rất lợi hại.”

Chu Du ngạc nhiên: “Ồ?”

Lão Cẩu nói: “Sư phụ của họ là Nghê Hồng Tiên Tử, ngài đã biết tại sao không ai dám động vào họ chưa?”

Chu Du bất ngờ: “Nghê Hồng Tiên Tử? Có phải bà lão cao một mét tám, lúc nào cũng mặc váy bảy sắc, trông như một con gà rừng không?”

Hắn mơ hồ nhớ lại, đúng là có chuyện như vậy. Năm đó Nghê Hồng Tiên Tử có đến đưa đan dược.

Trong đó có một viên gọi là ‘Cầu Vòng Đan’, trông rất đẹp mắt, lại còn ngọt nữa. Lão đầu tử nói, nếu không có tác dụng thuốc tốt thì chẳng khác gì kẹo.

Lão Cẩu kinh ngạc: “Ngài gặp bà ấy rồi à?”

Chu Du gật đầu: “Gặp một lần sáu mươi năm trước.”

“Phì!”

Lão Cẩu cười không kìm được: “Sáu mươi năm trước? Lúc đó ngài đã ra đời chưa?”

Chu Du liếc lão Cẩu: “Ngươi nói toàn mấy lời vô nghĩa. Ta đã hơn trăm tuổi rồi, biết không?”

Lão Cẩu lập tức nắm lấy cổ tay phải của Chu Du. Khi Chu Du cau mày, lão nhanh chóng thả tay ra.

Chu Du vặn cổ: “Ngươi dám sờ xương của ta?”

Lão Cẩu cười xin lỗi: “Ta chỉ muốn xác định tuổi xương của ngài thôi, tuyệt đối không có ý mạo phạm.”

Chu Du hừ lạnh: “Giờ thì tin rồi chứ?”

Lão Cẩu cười: “Tin rồi, tin rồi.”

Nhưng trong lòng hắn thầm chửi: Tin cái chân ngươi! Xương mới chỉ mười tám, mà làm ra vẻ ông già cáo già.

Chu Du lạnh lùng: “Sau này đừng có tùy tiện động vào cơ thể ta. Thân thể này là dành cho phụ nữ thôi.”

Lão Cẩu bĩu môi, lẩm bẩm: “Chạm một cái thì đã chết đâu.”

Chu Du quát: “Ngươi có biết thế nào là băng thanh ngọc khiết không? Thôi, nhìn ngươi lôi thôi lếch thếch thế kia, chắc ngươi cũng chẳng hiểu được.”

Lão Cẩu vội vàng đổi chủ đề: “Công tử, đến nơi rồi.”

Bạn đang đọc Rút Kiếm Trăm Năm, Xuống Núi Liền Vô Địch của Hạ Nhật Thiền Minh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi codaonhan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 54

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.