Đạo lý của bảo bảo chính là bất kể đạo lý
Chương 23:
Bạch Tố Trinh điều khiển cụm mây bay đi, không lâu lắm liền đến vùng ngoại thành, rừng cây rậm rạp.
“Nhìn, bọn họ đang bị nhốt ở đó.”
Bạch Kiều Băng theo ngón tay bạch ngọc nhìn qua liền phát hiện huyền cơ.
Một cái tiểu phòng xây bằng đá tảng màu xám dựa vào vách núi, hòa hợp thành một thể. Bên trong có bốn nhân ảnh, một cái dựa vào tường, một cái bị treo ngược, một cái đang nhàn nhã ngồi trên ghế, còn lại một nhân ảnh đứng nghiêm nghị.
Không cần phải nói, bị treo ngược chính là Tần Khôi, hắn một thân cơ bắp bị trói thành cái bánh chưng, khuôn mặt sưng húp như đầu heo.
Từ Ninh Khuyết. . . ầy, nàng chính là thân ảnh dựa vào tường, bất quá không phải là dựa vào tường.
Mà là bị đóng đinh treo ở trên tường.
Từ Ninh Khuyết hiện tại không chút khác biệt so với buổi tối ngày hôm đó, cả người rách rưới, thất khiếu chảy máu đen. Hai cánh tay bị đóng lên một hàng đinh tử ghê rợn, treo nàng cách mặt đất khoảng nửa tấc.
“Tiểu tử, ngươi muốn ta chặt nát chân của ngươi giống tiện nhân này hay là lựa chọn bị đóng đinh treo lên tường?”
Lão giả đứng phía trước Từ Khôi, khuôn mặt âm tàn hung ác nói. Hắn chính là Tôn Khắc Hùng, phụ thân của Tôn Bất Dịch
Con trai độc nhất chết thảm, khiến hắn trở nên phát rồ, bất kể hết thảy gia tộc sự vụ, đích thân thẩm vấn hai người Từ Khôi, Từ Ninh Khuyết.
Bạch Kiều Băng ở phía trên xa xa nhìn xuống, không nhìn thấy rõ tràng cảnh bên trong, nghe được Tôn Khắc Hùng nói, liền để Bạch Tố Trinh hạ thấp xuống quan sát.
Không nhìn thì thôi, nhìn thấy liền phát run cả người.
Hức~ tộc muội ngươi thực thảm. . .
Từ Ninh Khuyết nửa trên còn hoàn hảo, bất quá nửa bên dưới thảm không nỡ nhìn. Phía dưới rốn ba tấc bị đóng vào một cái đinh màu đen, ghìm chặt nàng vào tường. Hai chân thon thả ngày trước đã bị cắt cụt đến tận gốc, thịt nát không ngừng rỉ ra máu đen.
“Gia chủ, nữ nhân này chỉ còn có thể treo mạng thêm nửa tháng, sau đó chắc chắn phải chết.”
“Hừ! Tiểu tử, ngươi còn có nửa ngày suy nghĩ, nhìn xem nữ nhân này mà tính toán.”
Vừa dứt lời, Tôn Khắc Hùng duỗi chân đạp vào bụng Từ Ninh Khuyết khiến nàng cả người co rút, khóe miệng rỉ ra máu tươi.
Y sư ngồi trên ghế uống một ngụm trà, hắn vừa kéo dài sinh mạng của Từ Ninh Khuyết, nếu không một cái trọng thương nữ nhân, lại chịu cực hình ngày đêm tra tấn, đã sớm đi đời nhà ma.
Không thể không nói, cách làm của gia chủ tuyệt đối chính xác, nhìn tên tiểu tử kia đã xanh mặt, toàn thây run lẩy bẩy liền hiểu.
Phải biết rằng, hầu hết những kẻ đi làm loại chuyện đạp phá gia môn này đều bị tẩy não từ nhỏ, muốn cạy miệng bọn chúng, chỉ có một từ khó.
Nhục hình tra tấn nhiều khả năng là không thể nào, bất quá để hắn tận mắt chứng kiến đồng đội chịu nghiêm hình tra tấn, liền sẽ tự đặt bản thân vào hoàn cảnh đó, tâm linh bị trùng kích, vậy thì dễ làm.
Tôn Khắc Hùng đứng phía trước Từ Ninh Khuyết, hung hăng chà đạp thân thể tàn phá của nàng, không ngừng cười lạnh.
“Chết thảm cùng với từ từ chết, tiểu tử ngươi cẩn thận lựa chọn."
"Liễu đại sư, nơi này sự việc liền nhờ ngài cùng Tôn Điệp lo liệu, ta muốn tiện nhân này nửa tháng cuối đời chỉ có thể thống khổ chết đi!”
“Gia chủ, cái này phải vất vả Tôn cô nương, ta chỉ phụ trách chữa trị a.”
Liễu Nham cười khổ, nữ hắc y nhân này chịu bao nhiêu khổ hình hắn đều nhất thanh nhị sở, Tôn Điệp ra tay, tuyệt đối khiến nàng tỉnh táo suốt nửa tháng thừa nhận cực hình. Hắn tâm mềm, nhưng mà nhận người ân tình, giúp người khổ lao, đành phải cắn răng chữa trị cho cái này hắc y nhân.
Từ Ninh Khuyết bị treo trên tường đã sớm bị cái kia Tôn Ảnh nữ nhân dụng hình mù hỏng hai mắt. Thần sắc như tro nguội ngoại trừ lộ vẻ thống khổ đã không còn bất cứ hi vọng gì, bất quá nghe đến lời nói của Tôn Khắc Hùng liền kịch liệt giãy giụa, có thể nhìn ra Tôn Điệp đem đến cho nàng bao nhiêu khủng bố.
Lột da rút gân đối với nữ nhân đó đều là trò trẻ con.
Đem thép nóng đổ vào hai tròng mắt, tươi sống rút lưỡi, nạo xương đóng đinh. . . làm cho Từ Ninh Khuyết giống như rơi vào vô tận luyện ngục, muốn sống không được muốn chết không xong.
. . .
“Cái này liền thôi?”
Bó tay, thật phải tiếp thêm điểm lửa. Bảo bảo đã hứa phải chôn toàn bộ Từ gia các ngươi, tuyệt đối phải chọn một cái hố lửa phong thủy đầy đủ đem chôn.
“Thật không có ý tứ, bảo bảo có hệ thống muội muội bật hack, Từ gia các ngươi chờ.”
Bạch Tố Trinh nghe âm thanh lẩm bẩm của Bạch Kiều Băng cái hiểu cái không, nhưng cơ bản là mặc kệ, nàng chỉ phụ trách làm việc, thời gian rảnh liền tới xoa xoa nắn nắn cái này Tiểu Băng nhi thân thể Loli kiều nhu.
“Hệ thống muội muội, có thể hay không đến cái nhiệm vụ nha, dù sao ta cũng là lười đi xoát người kiếm tiền tiêu a.”
“Đinh! Phát động nhiệm vụ, 【Chôn giết Từ gia】 , thuyết minh: chủ nhân thân là hệ thống chi chủ, há có thể bị kẻ khác mưu hại, mỗi lần ám hại liên quan Từ gia thành công, tưởng thưởng bất đồng điểm trưởng thành. Không hạn độ cao nhất.”
“Oa~ hệ thống muội muội, bảo bảo chỉ thuận miệng gào lên một tiếng, không ngờ ngươi lại thực sự đáp ứng a!"
"Còn có, còn có, ngươi thanh âm lại biến dễ nghe nha!"
Bạch Kiều Băng hưng phấn nắm chặt tay, cánh tay nhỏ nhắn không tự chủ vung vẩy lên, Bạch Tố Trinh nhìn hoa mắt nhịn không được lại cầm xuống sờ sờ.
Bất quá hiện tại nàng lực chú ý đều để ở thông báo của hệ thống, không để ý tới hành động nhỏ nhặt của Bạch Tố Trinh, thực ra bình thường nàng cũng mặc kệ, ai bảo Xà Yêu hóa hình lại là một cái nữ thần đẹp chói lọi, bị sờ cũng là phúc a.
Lại nhìn mới ban bố nhiệm vụ, đồ sát toàn gia lại còn là gia tộc của bản thân, chuyện này đối với người khác là tương đối khó hạ thủ, dù sao cũng lẫn vào người vô tội.
Nhưng mà ngươi không nên nói lý với một cái bệnh kiều.
Nhất là xinh đẹp bệnh kiều nữ sinh trung học.
Bạch Kiều Băng đạo lý rất đơn giản.
Người nào đối tốt với nàng, người đó chính là người tốt, bất quản ngươi vạn ác bất xá.
Đối với nàng không hữu hảo, toàn bộ là kẻ xấu, quản chi ngươi là đại thánh nhân.
Nói đơn giản một điểm, đạo lý của Bạch Kiều Băng nàng chính là bất kể đạo lý.
“Đinh! Hệ thống buộc định với chủ nhân, chính là quấn cùng một chỗ không chia không tách, tuyệt đối lấy chủ nhân an toàn làm gốc.”
Bạch Kiều Băng bĩu môi, quấn chung thì đúng là quấn chung một chỗ, nhưng mà chết chung thì chưa chắc đâu.
Dựa theo bình thường sáo lộ, ngươi khẳng định là được người khác vung ra ngoài tiêu khiển, hoặc giả như là cái gì đó quy tắc hiển hóa thành.
Nhưng mà dựa theo cái này hệ thống muội muội sáo lộ, không thúc không ép, thích làm nhiệm vụ thì làm, không thích liền làm một cái mèo con vô hại hết ăn lại nằm, mười phần hết chín là vị nào đó đại lão ném ra ngoài tiêu khiển.
“Được a, biết hệ thống muội muội ngươi tốt nhất, trước mở cái cửa hàng, bản bảo bảo vẫn còn tiền tiêu vặt đây, tùy tiện cho ngươi lột.”
Hệ thống vậy mà không có phản bác Bạch Kiều Băng gọi muội muội, trung thực mở ra cửa hàng.
Nếu Bạch Kiều Băng có thể nhìn thấy hệ thống chân thân, khẳng định có thể nhìn thấy một cái mỹ nhân thần sắc hờ hững, bộ dáng ta không thèm so đo với tiểu hài tử, đang ngạo kiều hừ hừ.
“Đến một trương 【Thổ thật dược tề】, 【Quỷ khí phù】, còn có 【Thuốc kích thích thần kinh】 một bình.”
“Đinh! Vật phẩm mua sắm thành công, tiêu tốn 30 điểm trưởng thành, trước mắt số dư: 360.”
“Đinh! Chủ nhân phải chăng nhận lấy vật phẩm.”
“Quên mất không hỏi, ngươi có không gian cất trữ hệ thống vật phẩm hay không”
“Đinh! Trữ vật không gian trước thời hạn mở ra cần tiêu tốn 3000 điểm trưởng thành, điểm trưởng thành không đủ, không thể mở ra.”
Nga, thế mà thực sự có.
“Đinh! Chủ nhân đạt đến Địa Giai cảnh có thể miễn phí mở ra, ấm áp nhắc nhở, trước mắt có thể mua túi trữ vật.”
“Túi trữ vật thì không cần, quá đắt, mà đồ rẻ thì lại tồi tàn, trước đưa cho bảo bảo đồ vật.”
Hệ thống hiệu suất rất nhanh, Bạch Kiều Băng ý tứ vừa ra liền cảm thấy trong tay trầm xuống, một trương phù triện cùng với hai chai thủy tinh nhỏ như đầu ngón tay, chỉnh tề nằm ở đó.
Bạch Tố Trinh nhìn đồ vật hoành không xuất hiện, hơi sững sờ, sau đó ngồi trên đám mây. . . tết tóc cho Bạch Kiều Băng.
“Bạch tỷ, làm chính sự, trương phù triện này đánh vào Từ Khôi trên người, còn có cái này dược tề, ném vào trong miệng hắn. Ừm, đừng để ai phát hiện.”
“Ân, phù triện dễ làm, bất quá cái này dược tề có điểm khó, tên tiểu tử đó ngay cả miệng đều bị quấn chặt mười vòng, hay là đổ vào mũi hắn, dù sao cũng là chảy vào miệng.”
Bạch Tố Trinh một tay búi tóc, một tay cầm lấy hai đạo đồ vật, ước lượng một chút liền hoạch định xong.
“Bất quá ta lại không nghĩ tới, Tiểu Băng nhi ngươi còn có quỷ đạo phù, nếu không phải ta tại, người khác cũng không biết đây là tờ giấy gì.”
Bạch Kiều Băng ngẩn người, lại còn có thao tác này, Bạch tỷ ngươi cũng đa năng quá nha.
Nhưng ngẫm lại cũng đúng, phù triện thuộc về thuật pháp, Bạch tỷ là chính tông Tu Chân giả, không dùng được mới là quái sự ni~
“Ân, Bạch tỷ ngươi thật lợi hại, hì hì, sau này làm chuyện xấu. . . ách. . ., sau này sự tình đều phải nhờ tỷ tỷ ra sức.”
Bạch Kiều Băng ra sức cọ cọ hai tòa song phong bạo mãn của Bạch Tố Trinh, nũng nịu nói.
Nhìn trước mắt tiểu Loli bày ra tư thái sắc lang, nàng giơ tay biểu thị đầu hàng, thật là manh chết người.
“Tỷ tỷ không ngại cùng ngươi đi giết người phóng hỏa, tất cả đều không coi vào đâu, đề cập tới vấn đề này, Kiều Băng ngươi đừng ngại a, trong lòng ngươi là nhiệt huyết hay độc dược tỷ tỷ đều nhất thanh nhị sở. Nếu không ta một cái xà yêu, hà cớ cùng ngươi khăng khăng một mực.”
“Tỷ tỷ đối với ngươi tốt đều không cần hồi báo, bởi vì tiểu tính tình của ngươi tỷ tỷ minh bạch a."
"Người khác có thể xem ngươi là tàn nhẫn vô đạo, nhưng mà tỷ tỷ cũng giống như ngươi, đều là bất kể đạo lý hạng người a.”
Bạch Kiều Băng chớp chớp mắt.
Được rồi, nghe được những lời này, nàng vì sao lại có hơi chút cảm động đây.
Ây, tuyệt đối không phải bởi vì nghe Bạch Tố Trinh thuyết giảng, nàng mới chảy nước mắt đâu.
Bạch Tố Trinh cười cười không nói tiếp, yên lặng vuốt ve tiểu nữ hài trong lồng ngực.
Nàng rất rõ ràng, một người tam quan khác biệt, sống trong tộc loại là cỡ nào khổ sở.
Tựa hồ nhớ tới cái gì sự tình thương tâm, thân thể nhỏ nhắn trong lồng ngực lại sụt sịt, cọ ướt một mảng lớn xiêm y của Bạch Tố Trinh.
“Ân, Kiều Băng ngoan, hôm nay mọi sự mặc kệ, ngủ với tỷ tỷ một hồi, sau đó lại không có việc gì.”
Âm thanh nhẹ nhàng tràn ngập từ ái, để Bạch Kiều Băng vô cùng dựa vào, từ đó thiêm thiếp đi, đầu óc cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, sau cùng nàng cảm thấy bản thân tựa hồ chìm vào một cái gường ngủ cự đại, ấm áp mềm mềm bao bọc, ngủ đến thoải mái.
Bạch Tố Trinh nhìn nữ hài tinh xảo trước mắt, yêu thương nồng đậm không chút nào khỏa lấp. Sau cùng, Bạch Tố Trinh quyết định trút bỏ lớp áo, lộ ra thân thể trắng nõn dụ hoặc, ôm ấp Bạch Kiều Băng cùng nhau chìm vào giữa đám mây, ổn ổn thỏa thỏa ngủ say.
(Bạch Kiều Băng có tà ác hay không? Ta nghĩ là có)
Đăng bởi | anhlabara |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 6 |