Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hàn Sương Sợ Hãi

Tiểu thuyết gốc · 1545 chữ

Hôm nay ra ngoài cùng Lưu Hải với Yêu Yêu, Vương Hạo cảm giác khác lạ, nói về tu tiên khắc nghiệt giờ lại nhẹ nhàng ở đây nói chuyện phiến.

Vương Hạo cảm thấy mấy ngày này Yêu Yêu rất kỳ lạ, bởi vì hắn thấy nàng nhìn hắn sùng bái hơn.

"Vương Hạo mày biết gì chưa, từ ngày mày ra tay cứu giúp Yêu Yêu giờ trên mạng điều là tin mày ngầu lồi cứu lấy thiếu nữ Yêu Yêu đó."

Lưu Hải càng nói càng say mê, con Yêu Yêu càng nhìn Vương Hạo càng si mê hơn.

Vương Hạo chỉ biết gật gù với bọn hắn, sau đó nhìn về phía Yêu Yêu nàng ngượng ngùng nhìn Vương Hạo sau đó Vương Hạo nhìn lại nàng lại ngượng ngùng quay mặt đi chỗ khác.

Vương Hạo thở dài, nếu như Vương Tú Lan nói hắn kiếm con dâu cho hắn, vậy chọn Yêu Yêu, nhìn nàng cũng có chút đáng yêu đó.

Sau đó Vương Hạo nắm lấy tay Yêu Yêu, cảm thấy tay nàng mềm mại không xương, Yêu Yêu cũng cảm nhận to lớn bàn tay Vương Hạo chạm vào, ấm áp cùng như điện giật lấy nàng, tim không ngừng đập được.

Mà lúc này một cô gái lên tiếng nói lên phá bầu không khí lạ thường này.

"Ai yo ai đây, Vương Hạo cùng Yêu Yêu sao, đang hẹn hò sao, cũng không đúng à nha, còn có Lưu Hải nữa, không lẽ Yêu Yêu cô lại định cùng Lưu Hải với Vương Hạo cùng nhau, đúng là con đĩ dâm đãng mà lại dụ dỗ đàn ông là hay."

Gương mặt thân quen của Hàn Sương hiện lên, thì ra cô gái này hầm hực theo dõi, giờ thấy cảnh này liền vào đây, vừa hay thấy Vương Hạo cùng Yêu Yêu nắm tay, sau đó châm biến.

"Này, Hàn Sương, dù gì chúng ta cũng là bạn học, tốt xấu gì cũng đừng nói thế chứ, ta cùng Vương Hạo, Yêu Yêu là bạn đi chơi chung với nhau thì có gì sai.

"Còn nữa cô lo cho bạn trai mình đi, đừng để hắn nhảy hết cô gái này tới cô gái khác, rồi cô lại đánh ghen tội người khác lắm."

Từng lời như đao nhọn của Lưu Hải đâm vào người Hàn Sương làm nàng như hộc máu.

"Lưu Hải, đừng tưởng có Vương Hạo đây, bà đây sợ ngươi, hôm nay ta kéo thêm người để cho các ngươi biết tay."

Sau đó Hàn Sương ra hiệu lệnh lên đánh, những tên đó rất nhanh dùng hung khí lên định đập Lưu Hải sau đó xông tới Vương Hạo cùng Yêu Yêu.

Vương Hạo biết sẽ có người giúp, hắn chỉ mỉn cười nhẹ, sau đó đúng như dự kiến, một đám người xông tới, đánh tơi bời đàn em của Hàn Sương xuống đất, cũng khống chế nàng.

"Đừng hòng đụng tới tiểu thư chúng ta cùng bạn của tiểu thư."

Hàn Sương mộng, tại sao có việc này chứ, những tên này là ai, nhưng không ai trả lời nàng cả.

Lưu Hải lúc này chạy tới người Yêu Yêu, tỏa sáng nói.

"Yêu Yêu đây là người nhà cô sao, vệ sĩ của cô sao." Lưu Hải mắt sáng như sao hỏi.?

Yêu Yêu lúc này không dấu diếm nữa mà nói sự thật, Vương Hạo cùng Lưu Hải biết Yêu Yêu gia thế thế nào rồi.

Một bên Hàn Sương chấn kinh, nàng không ngờ gia thế Yêu Yêu lại kinh khủng như vậy.

Lưu Hải cũng vậy, hắn cũng chấn kinh, nhưng vì là bạn của Yêu Yêu nên hắn cũng không quan tâm.

Còn về Vương Hạo thì thờ ơ, đối với hắn những người này cũng chỉ là kiến hôi thôi, hắn đã từng điều khiển tỷ quân điều bán mạng cho hắn đây, phiến diện đó với hắn là con kiến con muỗi thôi.

Lúc này Vương Hạo đi tới nắm tóc của Hàn Sương lên nói.

"Sao hả, bị như vậy rất oan ức, muốn trả thù sao, muốn chém ta sao, nói thật cô chỉ là con chó vùng vẫy ở đây thôi, ta chỉ cần muốn cô cũng sẽ mất đi ở thế gian này biết không."

Sau đó Vương Hạo làm lên uy áp lên cơ thể Hàn Sương, sau đó cho nàng thấy ảo giác, Vương Hạo to lớn nhìn nàng vũng vẫy trong lo sợ.

"Không . .không, Vương Hạo, Yêu Yêu, Lưu Hải ta sai rồi, ta sẽ không làm vậy nữa, đúng ta chỉ là con chó, một con kiến hôi mà thôi, tha cho ta đi, cầu xin các người."

14 tuổi Hàn Sương sao chịu nổi kinh khủng như vậy, nàng quỳ xuống cầu xin tha thứ.

Còn Lưu Hải ngạc nhiên ngơ ngác, nghĩ con này bị hâm hay sao ai làm gì cô ta.

Còn Yêu Yêu thì lên tiếng nhỏ nhẹ nói tha thứ cho Hàn Sương.

"Tha thứ cũng được, vậy xin lỗi đi rồi nếu Yêu Yêu chấp nhận cùng Lưu Hải chấp nhận lời xin lỗi ta mới tha."

Hàn Sương liền nghe lời xin lỗi liên tục, Yêu Yêu cùng Lưu Hải mộng, nhưng cũng tha lỗi cho Hàn Sương, dù gì cũng là bạn học không nên làm quá.

Một bên trong xe gần cho Vương Hạo, một người cầm ly rượu lên cười.

"Tên nhóc này cá tính, có thể cưới con gái ta rồi đấy, ánh mắt đó thật là không biết tại sao hắn có, 14 tuổi mà bản lĩnh như vậy, không biết sau này ra sao, được rồi chúng ta đi.

"Vâng, thưa phu nhân." sau đó xe chạy đi, Lưu Hải cùng Yêu Yêu đi theo Vương Hạo về nhà, tạm biệt tách ra.

Mà sau lưng Vương Hạo thì một người đi theo sau, Vương Hạo lúc này thở dài một cái nói.

"Hàn Sương cô nghĩ có thể trốn sao, mau ra đây đi."

Hàn Sương lúc này bước ra, nàng nơm nớp lo sợ, nhưng cũng đi ra, nàng rất hiếu kì về Vương Hạo, tại sao lúc nãi nàng nhìn hắn lại đáng sợ như vậy.

"Sao hả, sợ ta mà cũng đi theo sao, cô cũng gan quá đấy."

"Vương Hạo, xin lỗi vì đã theo dỗi anh, nhưng Hàn Sương ta muốn biết, làm sao khi anh nhìn ta lại cảm giác đáng sợ như vậy, ta biết ta có lỗi không nên nói, nhưng ta rất tò mò về anh, muốn anh chỉ dạy làm sao được mạnh mẽ như anh."

Hàn Sương hưng phấn nói, vừa sợ hãi lùi về sau một bước, Vương Hạo thấy thế liền áp sát nàng tới cột điện, sau đó dựa sát nàng vào bên trong.

"Vương Hạo anh, anh định làm gì, ta, ta đã xin lỗi anh rồi."

Vương Hạo thấy cô nàng này cũng đáng yêu, tuy lúc đầu có chút ghét, sau đó Vương Hạo mặt lạnh hù dọa Hàn Sương.

"Cô nói ta làm gì, cái này ta hỏi cô mới đúng, theo dõi ta, còn đưa ra câu hỏi, cô hỏi hơi nhiều đấy, sao cô muốn hỏi sao khi ta nhìn cô lại đáng sợ như vậy người càng to lớn sao."

"Đúng vậy, ta cảm thấy anh rất mạnh, trực giác mách bảo ta, chỉ cần theo anh có thể gặp được một cơ duyên, cả đời này chỉ có anh có cơ duyên đó."

"Hắc Hắc, như cô đã nói đúng rồi đó, ta là ngươi có cơ duyên, cũng như ta thích cho hay không thôi."

Hàn Sương nghe vậy bối rối hỏi, "vậy làm sao anh mới cho ta cơ duyên, xin anh chỉ cần gì ta cũng sẽ làm."

"Được thôi, chỉ cần cô phục tùng ta, rồi kêu ta là chồng là được."

"Sao, sao có thể, chúng ta mới 14 tuổi, Vương Hạo anh điên rồi."

Vương Hạo dò xét, tuy Hàn Sương 14 tuổi mà cũng trỗ mã xinh đẹp rồi.

"14 tuổi thì sao, cô cũng đã trỗ mã xinh đẹp rồi, chỉ cần theo ta, cơ duyên ta nhất định cho."

"Vương Hạo anh lưu manh, có thể đổi điều kiện khác không."

Hàn Sương lúc đầu tức giận, nhưng sau đó nghĩ tới Vương Hạo cho cơ duyên lại lắng xuống cho ra điều kiện khác.

"Không được, chỉ có điều kiện đó thôi." Vương Hạo cười đắt ý nói, sau đó hắn đã đưa tay sờ phía âm đạo Hàn Sương rồi.

"Vương Hạo anh, tại sao, anh lưu manh."

Tuy nói vậy nhưng nàng vẫn cho Vương Hạo sờ soạn mình.

Sau đó Hàn Sương cảm thấy nóng lên, bên dưới càng ngứa hơn.

Vương Hạo không sờ nữa, mà đưa tay lên phía trước cho Hàn Sương nhìn.

"Hàn Sương không ngờ cô dâm đãng như vậy, đúng là một dâm đãng tì tiện mà, được rồi cũng không ép cô, nếu như muốn thì đi theo ta."

Vương Hạo nói xong xoay người đi về nhà, mà Hàn Sương chờ một lát cuối cùng cắn răng đi theo Vương Hạo về nhà.

Bạn đang đọc Sáng Thế Thần Trở Về Địa Cầu sáng tác bởi phongquan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phongquan
Thời gian
Lượt thích 9
Lượt đọc 363

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.