Thôn Hư Mãng Viêm
Lúc này nhóm bốn người Nguyên Dạ vẫn đang trên lưng Tiểu Bằng, mà hướng của Tiểu Bằng đang bay không phải hướng quay về Lan Hoà Học Phủ nên Diệp Thanh đã lên tiếng hỏi
"Phong chủ, chúng ta hiện tại đang đi đâu vậy"
Tô Lâm ngồi ở phía trước nghe vậy cũng trả lời
"Hôm nay đúng dịp mang các ngươi ra ngoài nên ta có vài thứ muốn cho các ngươi, còn các ngươi có bản lĩnh đoạt những thứ đó hay không thì tùy vào các ngươi nữa"
Diệp Thanh nghe vậy cũng hiểu ra sau đó cũng không nói thêm gì nữa, còn Nguyên Dạ thì trong lòng cực kì mong đợi vì hắn biết ánh mắt của Tô Lâm cao cỡ nào, nếu là thứ gì Tô Lâm nhìn trúng chắc chắn sẽ không tầm thường
Tốc độ của Tiểu Bằng cực kì nhanh, chớp mắt bọn họ đã xuất hiện tại một ngọn núi lữa đã ngưng hoạt động, Tô Lâm mang Nhu nhi nhảy xuống trước, Diệp Thanh và Nguyên Dạ cũng theo sau đó
Bốn người đứng trên đỉnh của ngọn núi lửa khổng lồ nhìn vào bên trong, dù đã ngưng hoạt động nhưng kích thước của ngọn núi này cũng làm cho Nguyên Dạ, Diệp Thanh và Nhu nhi không khỏi kinh ngạc
Diệp Thanh lại thắc mắc lên tiếng hỏi
"Phòng chủ, nơi đây có cơ duyên gì sao"
Tô Lâm nghe vậy mĩm cười một cái rồi nhìn về phía Diệp Thanh nói
"Đúng vậy, cơ duyên nơi đây chính là dành cho ngươi. Nơi này lúc trước là một ngọn núi lữa rất hung bạo tên là Diễm Yên Sơn cái tên trái ngược hoàn toàn với nó. Nhưng một ngày nọ đột nhiên ngọn núi lửa này lại ngưng hoạt động, các ngươi có biết tại sao không"
Thấy khuôn mặt ngờ nghệch của Nguyên Dạ và Diệp Thanh, Tô Lâm bèn cười rồi nói tiếp
"Có lẽ ngươi hỏi vị sư phụ đang trên tay ngươi thì sẽ biết đó"
Diệp Thanh nghe vậy liền vô cùng sững sốt, nhưng hắn vẫn ra vẻ bình tĩnh, nỡ một nụ cười rồi lên tiếng
"Phong chủ nói gì ta không hiểu cho lắm"
Diệp Thanh vừa dứt lời thì một sợi tàn hồn từ trong chiếc nhẫn hắn đeo trên tay xuất hiện dưới hình dạng một lão nhân, có bộ râu và mái tóc bạc trắng nhưng vẫn toát lên một vẻ phong khinh vân đạm
Lão nhân kia sau khi xuất hiện liền chấp tay trước Tô Lâm rồi lên tiếng
"Lão nhân Trần Sinh xin chào đạo hữu, đa tạ đạo hữu bấy lâu nay đã chiếu cố đồ đệ của ta"
Diệp Thanh thấy cảnh này liền cúi đầu về phía Tô Lâm lên tiếng
"Phong chủ, cầu xin người, sư phụ ta quả thật không có ý xấu, ông ấy chỉ là một sợi tàn hồn trước đó bị kết khác hãm hại nên mới bị như vậy"
Trần Sinh thấy cảnh này vô cùng xúc động, hắn cũng không định lên tiếng câu xin Tô Lâm chỉ cần tên đồ đệ này của hắn được bình an là được
Nhưng Tô Lâm sau đó chỉ cười một tiếng rồi nói
"Bộ ta nói sẽ làm gì sư phụ ngươi sao, ta chỉ kêu hắn giải thích chuyện ở Diễm Yên Sơn này dùm ta thôi mà"
Diệp Thanh và Trần Sinh nghe vậy liền ngơ ngác, sau đó Trần Sinh cũng vì Diệp Thanh và Nguyên Dạ giải thích bí mật của Diễm Yên Sơn này
"Lúc trước ta nghe nói, ngọn núi lửa này ngưng hoạt động là vì có một ngọn Dị Hoả đã chui vào trong đó và thôn phệ toàn bộ lửa bên trong, không lẻ chuyện này là thật"
"Đúng vậy, Dị Hoả xếp hạng thứ mười một trong Dị Hoả Bảng, Thôn Hư Mãng Viêm sau khi thôn phệ hết lửa bên trong hiện tại vẫn đang ở trong đó" Tô Lâm nói tiếp
Diệp Thanh nghe vậy liền hiểu ý của Tô Lâm là muốn hắn xuống dưới thu phục Thôn Hư Mãng Viêm, xem ra Tô Lâm cũng đã nhìn thấu công pháp hắn. Nghĩ vậy tâm trạng của Diệp Thanh lúc này vừa buồn vừa vui, buồn là vì mọi thứ của hắn đều bị nhìn thấu, vui là vì hắn sắp có cơ hội thu thập thêm một loại dị hoả mới
Dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng của Diệp Thanh nên Tô Lâm đã lên tiếng
"Tên tâm, công pháp của ngươi rất cao siêu ta chỉ nhìn ra một chút da lông bên ngoài mà thôi"
Nghe vậy Diệp Thanh gãi đầu một cái sau đó nhìn về phía Tô Lâm và Trần Sinh. Cả hai cũng liền ra hiệu hắn nhảy xuống thu phục Thôn Hư Mãng Viêm . Thấy vậy Diệp Thanh liền không ngần ngại nhảy xuống
Chớp mắt, một ngọn lửa khủng khiếp bùng lên, để tránh cho Nhu nhi bị ảnh hưởng nên cả ba cùng sợi tàn hồn của Trần Sinh đã quay trở về trên lưng
Tiểu Bằng
Trong lúc tất cả đang chờ đợi Diệp Thanh thì đã có vài thế lực cử người đến thăm dò vì Diễm Yên Sơn phun trào làm kinh động, nhưng bọn họ không phát giác được gì vì đã bị Tô Lâm tạo ra một huyễn trận đánh lừa tất cả
Chờ đợi một ngày một đêm, cuối cùng Diễm Yên Sơn cũng bĩnh tĩnh như lúc ban đầu, Diệp Thanh cũng từ đó đi ra, dù đã trở nên thân tàn ma dại nhưng trên miệng Diệp Thanh vẫn nỡ một nụ cười, sau đó trên tay hắn xuất hiện một ngọn lửa hình con đại xà. Thấy vậy mọi người đều trở nên vui vẻ và Tô Lâm cũng cho Tiểu Bằng di chuyển đến địa điểm tiếp theo
Trong nháy mắt, Tiểu Bằng đã dừng lại ở địa điểm tiếp theo. Nơi này là một vùng đất hoang sơ, bên dưới đầy rẫy Hoang thú, Tô Lâm ra hiệu cho Nguyên Dạ đến gần mình rồi nói
"Ta biết rất rõ công pháp của ngươi đang chủ tu là gì, cho nên cơ duyên của ngươi chính là bọn Hoang thú bên dưới, nếu ngươi thành công hấp thụ hết tất cả bọn chúng có lẽ ngươi sẽ đạt đến Nguyên Anh đỉnh phong, đương nhiên mọi thứ sẽ do ngươi tự cố gắng, đừng tưởng ngươi là đồ đệ của ta thì ta sẽ giúp ngươi"
Nguyên Dạ nghe vậy chủ gật đầu một cái sau đó ngay lặp tức liền nhảy xuống bên dưới, đối mặt với hắn lúc này là hàng ngàn con Hoang Thú có thực lực từ Kim Đan Kì đến Nguyên Anh Kì. Thấy cảnh này Nguyên Dạ không nói hai lời, Hồng Nha Đao liền xuất hiện trên tay hắn, sau đó hắn lão thẳng vào bầy Hoang thú mà không cần bất kì sự trợ giúp của một Nha binh nào
Nguyên Dạ không ngừng chém giết Hoang thú, những nơi mà hắn đi qua là có xác hoang thú ngã xuống, dù trận chiến liên tục kéo dài nhưng sức lực của Nguyên Dạ không những không giảm mà còn tăng lên, vì hắn đã không ngừng thi triển Sa Phệ lên những con Hoang thú này
Kết hợp giữa Khiển Sa cùng Đao Thuật và kèm theo thức thứ nhất của Vũ Hoá Thiên Không Công có tên là Vũ Chi Nộ, từng hạt nước xuất hiện giữa không trung, sau đó những hạt mưa này liên tục bắn ra nhắm thẳng vào đầu những con Hoang thú ở đây khiến chúng chết không thể nào phản khán
Nguyên Dạ liên tục chiến đấu ba ngày ba đêm, hắn lúc này dù có Sa Phệ nhưng cũng đã kiệt sức về mặt tinh thần, Nguyên Dạ không biết bản thân mình đã giết bảo nhiêu con Hoang thú nhưng tu vi hiện tại của hắn đạt đến Nguyên Anh đỉnh phong nhờ có Sa phệ, cộng thêm việc Hồng Nha Trượng đã bổ sung được rất nhiều Nha binh, dù tu vi không cao lắm nhưng vẫn có thể sử dụng
Lúc này Nguyên Dạ tránh làm Nhu nhi sợ hãi nên đã tẩy sạch máu trên người mình rồi đổi lại một thân quần áo, sau đó trở về trên lưng Tiểu Bằng
Nguyên Dạ sau đó liền tiến tới bên cạnh Tô Lâm chấp tay cúi đầu nói
"Đa tạ sư phụ ban cơ duyên"
Tô Lâm thấy vậy cũng không có nói gì, hắn nhẹ nhàng bước qua Nguyên Dạ nhưng trên miệng hắn lúc này đã nỡ một nụ cười hãnh diện. Sau đó, Tô Lâm ra lệnh cho Tiểu Bằng quay về Lan Hoà Học Phủ
Đăng bởi | DevonVanHenituse |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |