Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ra mặt

Tiểu thuyết gốc · 1466 chữ

Sau khi xử lí hết đám người Vương Khải, Nguyên Dạ vẫn xem xét kĩ càng không còn để lại manh mối hay tại hoạ gì rồi mới rời đi

     Tiếp tục lang thang trong rừng tìm kiếm cơ duyên của mình, Nguyên Dạ vừa đi vừa quan sát túi trữ vật mới cướp được

      Xoá thần thức của chủ nhân túi trữ vật đi rồi Nguyên Dạ bắt đầu quan sát bên trong

     Phải nói bọn người kia rất giàu, bên trong túi trữ vật là rất nhiều linh thạch đẳng cấp khác nhau còn có không ít pháp bảo

     Nhiều nhất là đám người của Luyện Đan Công Hội, không chỉ có linh thạch và pháp bảo mà còn có rất nhiều bình, lọ bên trong là các loại đan dược khác nhau

    Theo Nguyên Dạ được biết khi ở Tử Diễm Cung thì Luyện Đan Công Hội ở Đại Trần Vương Triều chỉ là một chi nhánh nhỏ, mà cơ sở chính thì nằm ở đế quốc hưng thịnh nhất tinh cầu, Nguyễn Quang Đế Quốc

     Tấm tắc với độ giàu của Luyện Đan Công Hội, nếu sau này có cơ hội Nguyên Dạ cũng sẽ học luyện đan

     Bỏ hết những thứ linh tinh, phần còn lại đều cất trong túi trữ vật của mình

     "Giết người đoạt bảo đúng là mau giàu ah"

Nguyên Dạ cảm thán, sau đó tiếp tục tiến lên

    Mười ngày trôi qua Nguyên Dạ vẫn còn lang thang một mình trong rừng mà không nhìn thấy một bóng người

     Trong mười ngày này việc Nguyên Dạ làm chỉ là lang thang và tiêu diệt hoang thú , có một lần hắn còn gập phải thú triều nhưng toàn là hoang thú cấp thấp nên hắn cùng nha binh của mình đã dễ dàng tiêu diệt được thú triều và bổ xung một lượng lớn nha binh vào trong quân đoàn, hiện tại số nha binh của hắn đã lên đến hơn một ngàn con

     Mười ngày qua Nguyên Dạ cũng phát hiện được vực của hắn đang ở dường như đang là phần ngoài của khu rừng và đột nhiên khu rừng bị một lớp màng sương 

     Nguyên Dạ cũng đã thử cho một tên nha binh đem theo con hoang thú đi vào màng xương, kết quả là con hoang thú đi vào không lâu liền co quấp mà chết còn nha binh không có việc gì

   Nguyên Dạ liền cử đi tên nha binh có khả năng bay lượng xem xét toàn bộ khu rừng từ trên không , ngay lập tức hắn liền phát hiện màng sương đó đã bao trùm toàn bộ khu rừng và đang từ từ co vào trong

   

    Không chần chừ nữa Nguyên Dạ liền quay đầu tiến vào phần trung tâm của khu rừng

    Ba ngày sau khi phát hiện màng sương đen, Nguyên Dạ đang cấp tốc di chuyển vào khu vực trung tâm thì bổng nhiên hắn nghe được một tiếng nổ lớn phát ra

   Nguyên Dạ liền cử đi một tên nha binh là một con hoang thú qua đó thâm dò

  Khi nha binh quay về báo cáo rằng có một nhóm người đang chiến đấu vơi một đàn hoang thú thì hắn liền tiến lại tận mắt quan sát

   Đứng từ xa quan sát nơi đang xảy ra trận chiến, khung cảnh xuất hiện trước mắt hắn là một nhóm bảy người đang chiến đấu với một đàn hoang thú có hình có gấu, bên con người dường như chiếm thế hạ phong

  Những người đó mặc y phục khác nhau, có hai người tu vi cao nhất là trúc cơ cửu tinh, còn lại thì tầng mấy đều có

  Nhưng bên trong đám người đang chiến đấu có hai thân ảnh cơ thể nói là người quen với Nguyên Dạ. Hai thân ảnh này một nam một nữ, nam anh tuấn tiêu sái, nữ xinh đẹp, dịu dàng, cả hai đều mặc bạch y trên ngực còn thêu lấy một con phương hoàng và đeo lấy một lệnh bài bên trên có khắc chữ Thần Hoàng Tông, hai thân ảnh này không ai khác chính là người đã cứu Nguyên Dạ, Diệp Thanh và Ninh Nguyệt

   Không có ngay lập tức nhảy ra ứng cứu mà Nguyên Dạ định đợi thêm một lúc nữa, không phải hắn không muốn báo ơn mà hắn không muốn cứu những người kia, nhũng người mà hân không quen biết

    Hắn và đám người Diệp Thanh không cùng chung mọt loại người, hắn sẽ không tự tiện nhảy ra cứu một người mà hắn không hiểu rõ

   Hắn đối với đám người Diệp Thanh thì khác, vì họ đã cứu hắn một lần nên hắn cũng sẽ cứu họ một lần sau đó nếu như hai bên có đối địch thi hắn cũng sẽ thẳng tay không chớp mắt. Đây chính là phương châm sống của Nguyên Dạ đặt lợi ích của bản thân lên hàng đầu 

   Cuộc chiến bên dưới cũng đã gần đi đến hồi kết khi có sự tham gia của một con hoang thú Kim Đan kì cũng là con đầu đàn của đám hoang thú này

   Khi Nguyên Dạ vừa mới đến đây đứng trên cao quan sát thì thấy con Hoang Thú Kim Đan kì này đang nằm ngủ một bên, khi đó Nguyên Dạ cũng đã cảm nhận được nó có khí tức vượt trội hơn những con khác nên đã quan sát nó thì thấy nó đang nằm ngủ

    Con hoang thú này có hình dạng là một con gấu đen khổng lồ, với cái bụng phình to nằm một bênh ngủ không quan tấm đến trận chiến một đang diễn ra, khi nhìn vào nó người ta chỉ thấy sự lười biếng

    Nhưng lúc nãy nó đã bị một đòn tấn công của đám người đánh trúng khiến nó tỉnh dậy nó liền tức giận lao vào cuộc, kết quả là bây giờ nhóm người đã gần như bị quét sạch chỉ còn lại ba người

    Ba người này chính là Diệp Thanh và một tên trúc cơ cửu tinh khác và Ninh Nguyệt, dù Ninh Nguyệt chỉ có trúc cơ thất tinh nhưng được Diệp Thanh và các pháp bảo cường đại của hắn bảo vệ nên mới còn sống 

    Bây giờ ba người đang bị dồn vào một vách núi sử dụng pháp bảo của Diệp Thanh để phòng ngự đòn tấn công của con hoang thú, nhưng có vẻ không lâu nữa pháp bảo này sẽ vỡ vụng và lúc đó tất cả mọi người sẽ chết

   Diệp Thanh cũng nhận ra điều này nhìn qua Ninh Nguyệt kế bên với ánh mắt nhu hoà nói

   "Nguyệt nhi pháp bảo này không cầm cự được lâu nữa, một lát đợi khi pháp bảo này vỡ ra ta lẽ lao vào đó tự bạo muội hãy nhân cơ hội này chạy đi"

   Ninh Nguyệt một bên nghe vậy nước mắt liền chảy xuống nỉ non nói "không được ta nhất định sẽ không để huynh lại một mình có chết thì cùng chết"

    Diệp Thanh nghe vậy liền trong mắt hiện lên đầy tình cảm ôm chắt Ninh Nguyệt vào lòng sau đó khi Ninh Nguyệt không chú ý đánh ngất Ninh Nguyệt

     Ôm Ninh Nguyệt trong lòng lần cuối trên mắt Diệp Thanh hiện lên vẻ không nỡ sau đó liền biến mất chỉ còn lại sự kiên quyết nhìn sang người còn lại nói

    "Thái Triết huynh những gì là nói lúc nãy huynh cũng đã nghe được, mong huynh đem Nguyệt nhi tới nơi an toàn"

    Người tên Thái Triết nghe vậy liền mừng rỡ trong lòng nhưng khuôn mặt lại hiện lên vẻ nuối tiếc nói "ta nhất định sẽ đưa Ninh cô nương đến nơi an toàn và sau này sẽ không quan ơn của Diệp Thanh huynh"

    Ngay lúc này pháp bảo cũng đã vỡ ra, Diệp Thanh liền giao Ninh Nguyệt cho Thái Triết, sau đó liền lao đến con hoang thú ý định tự bạo 

    Thái Triết thấy vậy liền thi triển độn pháp ôm Ninh Nguyệt chạy mất, Diệp Thanh thấy vậy liền quay đầu về nhìn vào con hoang thú với ánh mắt điên cuồng, chuẩn bị tự bạo

    Với tâm thái sẵn sàng chết đi, Diệp Thanh đã buôn bỏ mọi thứ, nhìn vào chiếc nhẫn trên tay với vẽ tự trách sau đó liền giơ tay lên định đánh nát kinh mạch tự bạo thì một mũi tên từ đâu bay ra gâm vào tay con hoang thú có ý định tấn công khiến nó lùi lại

    Nhìn về phía mũi tên bắn ra Diệp Thanh thấy một thân ảnh đang đi tới

Bạn đang đọc Sát Lục Chi Dạ sáng tác bởi DevonVanHenituse
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DevonVanHenituse
Thời gian
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.