Tâm sự
Nhóm chín người sau khi giết sạch đoàn quân yêu tộc đã ngay lập tức đi đến một nơi khác cũng gần con sông để chữa thương và tẩy sạch máu trên cơ thể
Dù chiến đấu với nhiều yêu tộc như vậy nhưng mọi người chỉ phải bị những vết thương ngoài da không đáng lo và để có kết quả nhiên vậy công sức toàn bộ đều là nhờ Nguyên Dạ
Sau khi bản thân đã sạch sẽ và vết thương cũng đã được băng bó hoàn hảo, chín người bắt đầu ngồi quay quanh đám lửa nướng cá bắt được dưới sông và cùng nhau uống rượu
Lúc này Quang Thất Duy nhìn vào Nguyên Dạ ngồi đối mặt mình, hắn giơ lên bình rượu sau đó nói
"Ta kính Lạc huynh một ly, nếu lần này không có Lạc huynh chắc chắn bọn ta không thể nào báo thù cho các đồng đội một cách trọn vẹn được"
Quang Thất Duy nói xong liền đưa bình rượu lên miệng uống một hơi cạn sạch, Nguyên Dạ thấy vậy cũng không nói gì mà chỉ gật đầu cho qua
Tiếp theo mọi người bắt đầu ngồi nói chuyện uống rượu rất vui vẻ với nhau, những người thân cận của Quang Thất Duy vì ngưỡng mộ thực lực và biết ơn Nguyên Dạ nên cũng mời rượu hắn. Nguyên Dạ chỉ lịch sự gật đầu mà không uống một hớp ruợu nào vì hắn đang đeo mặt nạ, nhóm của Quang Thất Duy cũng thắc mắc vì sao Nguyên Dạ liên tục đeo mặt nạ nhưng bọn hắn cũng không tiện hỏi
Cuộc nói chuyện cũng kéo dài không lâu, mọi người riêng phần mình tìm chỗ nghĩ ngơi để chuẩn bị cho chuyến đi vào ngày mai tiến tới Trụ Hoành Sơn
Nguyên Dạ cũng tìm một chỗ để nghĩ ngơi, nhưng khi hắn đang loay hoay tìm chổ để nghĩ ngơi thì lại thấy Minh Anh đang ngồi một mình tại một nơi vắng vẻ bên cạnh dòng sông, Nguyên Dạ thấy vậy biết đây là cơ hội của mình nên đã tiến tới bên cạnh nàng
Nguyên Dạ tiến tới ngồi xuống bên cạnh Minh Anh sau đó nói
"Hôm nay hoạt động nhiều như vậy mà cũng không đi nghĩ ngơi sao"
Minh Anh thấy Nguyên Dạ tới ngồi bên cạnh mình, nàng quay lại nhìn hắn sau đó lại đột nhiên cởi khăn che mặt ra rồi nở một nụ cười về phía Nguyên Dạ
"Ta đang muốn tìm một người tâm sự đây, dù không biết vì sao ngươi mãi đeo mặt nạ nhưng ngươi có thể cởi bỏ mặt nạ ra nói chuyện với ta một chút được không, dù sao ta cũng đã nhìn thấy mặt ngươi rồi" Minh Anh nói
Nguyên Dạ sau khi thấy khuôn mặt xinh đẹp còn hơn những họa hậu đã trang điểm hắn thấy ở kiếp trước của Minh Anh cũng không khỏi khen ngợi trong lòng, sau đó hắn cũng cởi mặt nạ của mình ra theo lời của nàng
Minh Anh thấy vậy tiếp tục nở một nụ cười, sau đó lại tiếp tục nói
"Hôm nay quả thật cảm ơn ngươi, nhờ có ngươi mà ta có thể trả thù một cách trọn vẹn hơn"
Nguyên Dạ nghe vậy cũng nhẹ nhàng đáp lời
"Không có gì, đó cũng là nghĩa vụ của một nhân tộc như ta"
Nguyên Dạ vừa dứt lời thì đột nhiên Minh Anh lại xích lại gần và tựa đầu lên vai hắn, hắn cũng không có ý định đẩy ra mà lại nhẹ nhàng cất tiếng nói
"Công cuộc trả thù của cô còn chưa kết thúc đâu, dù cô có mệt mỏi cách mấy thì cô cũng phải tiếp tục chiến đấu vì những cái chết của những người kia một phần cũng là do cô gây ra, nếu như cô không tò mò mà đi theo hai người Lý Phàm thì kết quả bây giờ có lẽ đã khác"
Minh Anh nghe Nguyên Dạ nói ra suy nghĩ trong lòng nàng, nàng cắn chặt môi cố giữ cho bản thân không được khóc, sau đó nàng tiếp tục nói
"Ta biết chứ, nhưng tại sao hai tộc nhân yêu cứ phải chiến đấu với nhau chứ, mỗi cá nhân đều có quyền được sống mà, nếu như họ chịu chọn phương án hoà bình thì kết cục đã không như thế này"
Nguyên Dạ nghe vậy chỉ cười một cái, Minh Anh thấy Nguyên Dạ cười liền hỏi hắn
"Sao ngươi lại cười, chuyện ta nói buồn cười lắm sao"
Nguyên Dạ quay đầu xuống nhìn thẳng vào mắt Minh Anh và hắn bắt đầu nói
"Đương nhiên là buồn cười, cô nghĩ thế giới này có thể vận hành mà không có chiến tranh sao, chiến tranh chính là do mỗi người đều có những tư tưởng khác nhau, mọi người đều muốn thực hiện tư tưởng của mình và đương nhiên những tư tưởng đó sẽ mâu thuẫn với nhau. Ta không biết lịch sử của thế giới này từ khi hình thành cho đến bây giờ như thế nào, nhưng ta biết chắc rằng từ đó đến giờ hai tộc đã có những mâu thuẩn không thể nào hàng rắn lại được nên việc chiến tranh là không thể tránh khỏi. Nhưng cũng may là khai sơn tổ sư của cô đã tạo ra Lạc Âu luật, nếu không kết quả này chẳng là gì đâu"
Nghe những gì Nguyên Dạ nói, Minh Anh rơi vào trầm tư một hồi sau đó lại lên tiếng
"Vậy tại sao sư tổ lại không cấm luôn cuộc chiến giữa nhưng thế hệ trẻ như chúng ta chứ"
Nghe vậy Nguyên Dạ tiếp tục cười nói
"Cô đúng là ngây thơ, cuộc sống hoà bình không khiến những thiên tài như cô phát triển một cách hoàn hảo được đâu, với lại bộ cô nghĩ chỉ có mỗi chúng ta là tồn tại thôi sao. Ta thấy tổ sư của cô đúng là một người vĩ đại"
"Ý ngươi chúng ta là sao" Minh Anh khó hiểu tiếp tục hỏi
"Từ từ rồi cô sẽ hiểu"
Nghe vậy Minh Anh không tiếp tục hỏi nữa, nàng chỉ yên lặng ngồi tựa đầu vào vai Nguyên Dạ, không hiểu sao lúc này nàng lại thấy bình yên đến kì lạ
Sáng hôm sau, chín người cùng xuất phát đến Trụ Hoành Sơn trên linh chu của Nguyên Dạ. Trong lúc những người khác đang bận chữa thương thì Lý Phàm và Diệp Thanh đã đến tìm Nguyên Dạ đang điều khiển linh chu
Thấy hai người đến, Nguyên Dạ liền lên tiếng hỏi
"Nếu không có chuyện gì quan trọng thì có thể để khi khác nói không, ta hiện tại muốn yên tĩnh" Vì hôm qua hắn đã nói chuyện rất nhiều, với một người ít nói như hắn thì như vậy là quá khó khăn nên hôm nay hắn không định nói thêm nữa
Hai người Lý Phàm nhìn nhau nở một nụ cười mờ ám, sau đó hai người tiếng tới gần Nguyên Dạ và Diệp Thanh bắt đầu nói
"Không phải trước mặt vị thánh nữ kia ngươi cởi mở lắm sao, với lại tối hôm qua sao ta lại không thấy ngươi đâu hết, có phải...."
"Các ngươi cũng biết đó chỉ là giả vờ mà" Nguyên Dạ vừa điều khiển linh chu vừa nói
Lý Phàm nghe vậy liền nhếch mép cười, sau đó cũng lên tiếng
"Vậy sao, vậy thì không đùa với ngươi nữa, chúng ta nói chuyện chính"
"Chuyện gì" Nguyên Dạ hỏi
"Bí mật của Kim Đan Chiến Trường này"
Đăng bởi | DevonVanHenituse |
Thời gian | |
Lượt đọc | 4 |