Một màn kịch
Sau khi xử lý xong xuôi chuyện Mật Dạ, Nguyên Dạ liền trở về Tử Diễm Cung, kể từ khi hắn rời khỏi Tử Diễm Cung cách đây cũng đã ba tháng, trong ba tháng này hắn không có thời gian tu luyện vì phải xây dựng Mật Dạ, lần này hắn trở về hắn định sẽ rời khỏi tông môn này và tìm một nơi tu hành tốt hơn
Đứng trước đại môn Tử Diễm Cung, Nguyên Dạ cũng có chút bồi hồi vì đâu là nơi bắt đầu con đường bước vào thế giới tu chân ở Lạc Âu Tinh của hắn, nhưng chỉ là bồi hồi một chút chứ hắn không có cảm tình gì với tông môn này, những gì tông môn cho hắn, hắn cũng đã trả đủ giờ đây chính là lúc rời đi
Sau đó hắn bước vào Tử Diễm Cung nhưng Nguyên Dạ lần này không trở về một mình, đi theo phía sau hắn còn có một bóng người mặc áo choàng không thấy khuôn mặt cùng hình dáng
Hai người cùng nhau đi thẳng đến đại điện, trên đường đi không ít đệ tử khác chào hỏi Nguyên Dạ vì hắn cũng là một người nổi trội trong tông môn, đồng thời cũng là số ít người bước ra từ Kim Đan Chiến Trường lần trước, Nguyên Dạ cũng chào hỏi lại những người đó vì trong tông môn hắn được biết tới là một người lịch sự và hoà đồng
Đi bộ không lâu, Nguyên Dạ và thân ảnh kia cũng đi tới đại điện Tử Diễm Cung, cả hai sau đó cùng nhau bước vào
Khi bước vào đại điện, chỉ có Cung chủ Tần Bình là có mặt ở đây, thấy Nguyên Dạ đến Tần Bình bỏ qua việc đọc sách rồi mĩm cười nhìn hắn hỏi
"Ồ, Nhất Minh hôm nay tìm ta là có việc gì sao"
Nghe vậy Nguyên Dạ cũng không dài dòng mà chấp tay tay trả lời Tần Bình
"Bẩm Cung Chủ hôm nay ta đến đây là có một chuyện, đó là ta muốn rời khỏi tông môn"
Nghe những lời nói của Nguyên Dạ, Tần Bình lập tức nhíu mày, phải biết Nguyên Dạ cũng là một thiên tài nếu để hắn rời đi thì Tử Diễm Cung sẽ tổn thất không nhỏ, vì vậy khi nghe lời Nguyên Dạ nói Tần Bình liền có ý định cự tuyệt, nhưng hắn lại muốn biết lý do vì sao Nguyên Dạ lại quyết định như vậy nên lại tiếp tục lên tiếng
"Có thể cho ta biết lý do vì sao không"
Nguyên Dạ nghe những lời này khuôn mặt hắn liền hiện lên vẻ khổ sở rồi nói
"Ta quả thật không muốn rời đi Tử Diễm Cung, vì nơi đây ta đã dành rất nhiều tình cảm cho nó nhưng vì vị này khăng khăng muốn nhận ta làm đồ đệ và đi theo hắn nên..."
Nói xong Nguyên Dạ liền chỉ tay vào người mặt áo choàng đang đứng sau hắn, thấy vậy người mặc áo choàng kia cũng lên tiếng
"Vài ngày trước ta vô tình bắt gặp tên tiểu tử này, thấy hắn thiên phú không tệ và tính cách cũng hợp ý ta nên ta muốn thu hắn làm đồ đệ và cùng ta đi du hành"
Nghe những lời này Tần Bình lập tức nổi giận, hắn chấn nát cái bàn bên cạnh và quát lớn
"Hoang đường, làm gì có chuyện vô lý như vậy chứ, hôm nay đạo hữu đừng hòng mang đệ tử của tông môn tả đi"
"Hừ, ta chỉ đến đây để thông báo cho các ngươi biết theo ý nguyện của tiểu tử này, các ngươi nghĩ các ngươi có thể ngăn ta sao"
Dứt lời, khí tức khổng lồ từ người mặc áo choàng bùng phát mà ra khiến Tần Bình không khỏi sợ hãi, khí tức của người này kinh khủng tới nổi làm ảnh hưởng đến toàn Tử Diễm Cung và một khu vực khổng lồ xung quanh, cũng vì đó mà những thái thượng trưởng lão ẩn mình sau núi của Tử Diễm Cung cũng xuất đầu lộ diện
Tất cả ngay lập tức chạy tới đại điện nơi nguồn khí tức này phát ra và sau đó cũng nhìn thấy người mặc áo choàng, khi đến gần cả đám bị khí tức mày áp chế không thể thở nổi, thấy vậy người mặc áo choàng kia cũng thu liễm lại khí thế
Sau đó những thái thượng trưởng lão kia ngay lập tức chạy gần đến và thi lễ với người mặc áo choàng, một vị trong số đó cũng đại diện lên tiếng
"Không biết vì lý do gì mà tiền bối lại đến Tử Diễm Cung ta, nếu có gì thất lễ xin tiền bối chớ trách"
Sau đó Tần Bình cũng giải thích lý do xảy ra sự việc này, sau khi nghe xong tất cả thái thượng trưởng lão liền lập tức đưa ra quyết định đó là phá bỏ linh hồn khế ướt cho Nguyên Dạ và để hắn đi theo người mặc áo choàng kia mà không cần bất cứ thứ gì để lại
Người mặc áo choàng nghe vậy liền thoải mái sau đó mang Nguyên Dạ rời đi Tử Diễm Cung, sau khi hai người kia rời đi thì Tần Bình mới thắc mắc hỏi
"Các vị trưởng lão vì sao lại hi sinh một thiên tài như vậy, bộ với tu vi của các ngài cũng không làm gì được người kia sao"
Nghe vậy, một vị trưởng lão liền ra tay đánh hắn sao đó quát mắng hắn
"Ngươi chỉ cần biết nếu chúng ta ngăn cản vị tiền bối đó thì Tử Diễm Cung sẽ bị diệt sạch trong một cái chớp mắt"
Tần Bình liền nuốt một ngụm nước bọt, cũng may là lúc nãy hắn không làm gì quá phận
Nguyên Dạ cũng không có gì ở Tử Diễm Cung nên hắn sau đó liền lặp tức cùng người mặc áo choàng kia rời khỏi đó, cả hai cùng nhau cởi mây bay đi, trên đám mây đó thì người mặc áo choàng kia lên tiếng
"Chủ nhân cần gì phải rườm rà như vậy, chỉ cần ta ra tay là có thể lấy lại linh hồn khế ướt cho người" người mặc áo choàng cũng cởi bỏ áo choàng ra và lộ ra chính là Tham
Nguyên Dạ nghe vậy chỉ cười một cái rồi nói
"Nếu như ta làm vậy không phải là kẻ vong ân bội nghĩa sao, dù ta là kẻ làm việc không từ thủ đoạn nhưng cũng không thể tự tay phá hủy nơi đã chừng chứa chấp ta"
Nói dứt câu, Nguyên Dạ liền mở ra Sát Lục Tháp sau đó hắn bước vào đồng thời cũng thu hồi lại Tham vào Hồng Nha Trượng, lần này bước vào Sát Lục Tháp hắn quyết định sẽ tu luyện đến khi nào đến Kim Đan cửu tinh thì mới ra ngoài
Đi đến tầng mười Sát Lục Tháo cũng là nơi tu hành của Nguyên Dạ hàng ngày, hắn đến gốc cây quen thuộc ngồi xuống sao đó lấy ra hàng ngàn viên linh thạch chất đống một bên, với đám linh thạch này và lượng linh khí từ Linh Thảo và Thiên Tài Địa Bảo hắn đã trồng ở xung quanh thì việc tu luyện đến Kim Đan Cửu Tinh là không khó, chuẩn bị xong thì Nguyên Dạ cũng bắt đầu nhắm mắt lại tu luyện
..........
Bốn năm sau, lúc này Nguyên Dạ đã kết thúc việc tu luyện của mình và hắn đang cùng Tham trò chuyện bên trên linh chu của hắn
"Ngươi nói là ở Lạc Âu Tinh này có rất nhiều đại lục nhưng nó lại được ngăn cách bởi đại hải rộng lớn sao"
"Đúng vậy thưa chủ nhân"
"Vậy muốn dù chuyển qua lại các đại lục này thì ta cần phải làm gì" Nguyên Dạ hỏi tiếp
"Thường thì người ta sẽ sử dụng truyền tống trận, nhưng với một nơi quê mùa như ở đại lục này thì người ta thường dùng thuyền để băng qua biển"
"Ồ, vì sao không sử dụng linh chu"
"Bẩm chủ nhân, vì bầu trời phía trên đại hải ở Lạc Âu tinh có hiện tượng tự nhiên rất khắc nghiệt nên không thể sử dụng linh chu được"
" Thì ra là vậy, vậy ta chỉ có thể đành hành tẩu trên biển một phen"
Sau đó Nguyên Dạ điều khiển linh chu của mình đến bến cảng gần nhất và đích đến cuối cùng của chuyến đi lần này là Mục Bắc Đại Lục
Đăng bởi | DevonVanHenituse |
Thời gian | |
Lượt đọc | 3 |