Khảo Hạch
Thấy một màng trước mắt Nguyên Dạ liền biết rằng sắp có chuyện hay để xem, vì đứng trong dòng người chờ đợi quá nhàm chán nên hắn cũng rất mong chờ chuyện gì sẽ diễn ra tiếp theo
Rất nhanh nhóm người của tên họ Diêu kia cũng đã đi đến chỗ người thanh niên đang hiên ngang chắng đường bọn chúng, chỉ thấy người thanh niên này mặc một bộ y phục cũ kĩ, một đầu tóc đen chỉ được một cọng cỏ buộc gọn lên như một người từ trong rừng đi ra, nhưng hắn lại có được thân thể cao gáo và một khuôn mặt dù không được quá tuấn tú nhưng lại toát lên một vẻ cực kì nghiêm nghị
Nhóm của tên họ Diêu kia thấy vẫn có người cản đường, một người hầu của tên họ Diêu liền tiến lên cảnh cáo, hắn đến trước mặt thiếu niên kia và nói với giọng điệu ra lệnh
"Nè tên nhà quê, bộ ngươi bị điếc sao, còn không màu tránh đường"
Thiếu niên kia khuôn mặt liền hiện lên vẻ khó hiểu rồi nói
"Tại sao ta phải tránh đường"
Lời của thiếu niên khiến gã nô tài kia tức giận đồng thời hắn cũng bắt đầu thiếu kiên nhẫn nên đưa tay lên chuẩn bị đánh vào mặt thiếu niên, miệng thì quát
"Đúng là không biết trời cao đất d...."
Chưa kịp nói hết cũng như bàn tay của hắn chưa động được vào người thiếu niên thì hắn đã bị thiếu niên kia cho một bạt tay, cú tán đau điến khiên gã nô tài rụng hết vài cái răng đồng thời cũng bay vào đám người đang quay quanh và ngất xỉu
Thấy người hầu của mình bị đánh, tên họ Diêu kia cũng không quan tâm thứ hắn quan tâm chính là vị thiếu niên trước mắt không ngờ lại có lực lượng lớn mạnh như vậy, hắn nở một nụ cười sau đó liền bước xuống kiệu của mình đi đến bên người vị thiếu niên
"Xin chào, ta tên là Diêu Tuấn rất hân hạnh được gặp ngươi, xin lỗi vì nô tài của ta đã vô lễ với ngươi nhưng.....ta có một việc này phải nhắc ngươi, đó là đánh chó cũng phải biết nhìn mặt chủ biết không"
Diêu Tuấn vừa dứt lời hắn đồng thời cũng tung một cú đấm thẳng về phía vị thiếu niên kia, thiếu niên kia liền đưa tay lên đỡ cú đấm của Diêu Tuấn, nhưng lực đạo của từ cú đấm của Diêu Tuấn đã đẩy lùi thiếu niên lùi về sau một trượng, điều này cũng làm thiếu niên cực kì bất ngờ
Sau cơn bất ngờ, thiếu niên kia bắt đầu khởi động xương khớp và từ từ tiếng tới Diêu Tuân, miệng hắn nở một nụ cười giọng nói hắn cũng vang lên
"Không ngờ ngươi cũng có chút thực lực, ngươi nói ngươi tên là Diêu Tuấn đúng không. Tốt, ta tên là Mạnh Lưu Huyền, chúng ta thử chiến một trận chứ"
"Ồ, ngươi làm vậy là đang chịu chết đó có biết không" Diêu Tuấn nói với giọng trêu ngươi, sau đó hắn cũng bắt đầu bộc phát khí thế của mình để chiến đấu với thiếu niên Mạnh Lưu Huyền kia
Khi hai người chuẩn bị lao vào nhau thì một nguồn lực lượng đã ngăn cản cả hai lại đồng thời cũng có ý định trấn nhiếp cả hai ngoan ngoãn một chút, nhưng cả hai kiên quyết không chịu khuất phục trước lực lượng đó, cho đến khi một thanh âm trong trẻo vang lên
"Được rồi, đã không có gây ra thiệt hại gì quá lớn thì bỏ qua cho bọn hắn lần này đi"
"Vâng, thưa Viên Trưởng Lão" sau đó là một giọng nói già nua vang lên đáp trả giọng nói ban nãy và khi giọng nói này kết thúc thì lực lượng đè ép Diêu Tuấn và Mạnh Lưu Huyền cũng biến mất
Hai thiếu niên được giải toả nhưng bọn họ không có phản ứng quá lớn với người đã đè ép bọn hắn vì bọn hắn biết được người của Lan Hoà Học Phủ đến rồi, sau đó hai thiếu niên nhìn nhau rồi rất nhanh cả hai đã quay đi, nhưng bản thân cả hai người đều biết được rằng trận chiến này chưa kết thúc đâu
Người của Lan Hoà Học Phủ xuất hiện khiến việc xem chuyện vui của Nguyên Dạ chấm dứt, vì vậy lúc này hắn chỉ có thể tập trung vào chuyện chính trước mặt, đó là hai người đứng ra quản lý việc tuyển sinh lần này của Lan Hoà Học Phủ đã xuất hiện
Cả hai đứng trước đại môn của Lan Hoà Học Phủ, một người nhìn như một thiếu nữ mới đôi mươi dung mạo xinh đẹp nhưng lại mang vẻ cực kì lạnh lùng, dáng người cân đối hoàn hảo, đứng bên cạnh vị nữ tử chính là một lão già lưng còng giống như gần đất xa trời, vẻ ngoài là như vậy nhưng khí chất của vị này cực kì trầm ổn, toả ra khí chất của một vị tu sĩ đạo mạo, cũng chính lão nhân này là người đã ra tay ngăn cản cuộc tranh đấu của hai thiếu niên lúc nãy
Thấy hai vị nhân vật bên trong Lan Hoà Học Phủ xuất hiện không khí liền trở nên yên lặng, thấy vậy vị lão nhân kia cũng bắt đầu lên tiếng
"Ta tên là Mộc Ngoan, một trong những vị chấp sự của Lan Hoà Học Phủ, còn vị đứng bên cạnh ta chính là Viên Cẩm Lan, trưởng lão đứng đầu Phượng Thanh Phong, lần này hai người chúng ta sẽ là người tuyển sinh cho Lan Hoà Học Phủ, để bước vào Lan Hoà Học Phủ của chúng ta rất đơn giản. Chỉ cần các ngươi dưới năm mươi tuổi và có tu vi Kim Đan trở lên đồng thời khi bước qua Khai Linh Môn và có ngộ tính tứ tinh, ý chí lực tứ tinh và thiên phú ngũ linh là có thể thông qua vòng đầu, vòng thứ hai chính là khảo hạch tâm tính của các ngươi, khảo hạch này chúng ta sẽ không nói trước đợi tới các ngươi tự trải nghiệm thì sẽ hiểu, nếu các ngươi đủ điểm thông qua thì các ngươi sẽ chính thức gia nhập vào Lan Hoà Học Phủ. Được rồi, đã hiểu hết chưa"
"Hiểu" tất cả đều đồng thành
"Hiểu rồi thì lần lược tiến lên, không chen lấn"
Sau đó lần lượt tiến vào Khai Linh Môn, thời gian dần dần trôi qua cuối cùng vòng ban đầu của khảo hạch đã kết thúc nhưng số lượng đạt đủ tiêu chuẩn để vượt qua quá ít. Từ mấy ngàn người lúc này chỉ còn lại khoảng chưa tới hai trăm người, và đương nhiên Nguyên Dạ cũng đã thông qua, không những vậy khi Nguyên Dạ bước qua Khai Linh Môn còn gây ra rung động không nhỏ vì mọi thứ của hắn đều quá xuất chúng, bên cạnh hắn cũng có mấy thiên tài chỉ kém hơn hắn một chút trong số đó có Mạnh Lưu Huyền và Diêu Tuấn
Việc xuất hiện nhiều thiên tài như vậy không khỏi khiến cho Mộc Ngoan và Viên Cẩm Lan vui mừng, nhưng không vì vậy mà những thiên tài như hắn được đặc cách bỏ qua khảo hạch thứ hai, sau khi Mộc Ngoan và Viên Cẩm Lan xác định không còn ai có ý định bước vào Khai Linh Môn nữa thì những người thông qua cũng bắt đầu khảo hạch thứ hai
Gần hai trăm người tiến vào một pháp trận khổng lồ, sau đó tầm mắt của tất cả trở nên mập mờ rồi tối đen như mực. Nguyên Dạ sau cơn qua mắt đó liền tỉnh táo lại, chỉ có điều sau khi mở mắt ra hắn lại thấy mình đang ở một không gian khác
Đây là một toà thành đang đứng trước một đợt thú triều, Nguyên Dạ thì đang đứng trên tường thành dường như đang chuẩn bị chiến đấu với đợt thú triều đó, Nguyên Dạ lúc này nhớ lại lời lúc trước của Mộc Ngoan là khảo hạch tâm tính của tưng người ở vòng này, qua đó hắn cũng đã đoán được đây chính là một huyễn trận và huyễn trận này sẽ xem những người bọn họ sẽ xử lý thế nào trước tình huống này
Vì là khảo hạch tâm tính nên Nguyên Dạ chỉ có thể đành thở dài mà chiến đấu với thú triều, đồng thời huyễn trận này dường như cũng sẽ xem chiến lực thực chiến của bọn họ nên Nguyên Dạ cũng chỉ đành đánh hết sức
Sau khi một mình quét sạch thú triều và bảo vệ toà thành, Nguyên Dạ cũng đã thoát ra khỏi huyễn trận, sau đó hắn bắt đầu mở mắt ra và đương nhiên hắn là người hoàn thành đầu tiên, sau đó từ từ nhũng người khác cũng mở mắt ra
Một lúc sau Mộc Ngoan đi đến trước những người bọn họ và nói
"Những người ta đọc tên sau đây sẽ chính thức gia nhập vào Lan Hoà Học Phủ
Lạc Nhất Minh
Mạnh Lưu Huyền
Diêu Tuấn
...
...
..."
Những người còn lại không đủ điểm bước vào Lan Hoà Học Phủ các ngươi bây giờ có thể ra về còn những người đã vượt qua khảo hạch thì đi theo bọn ta
Đăng bởi | DevonVanHenituse |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 6 |