114 : Sát Chiêu Hiển Lộ
An bài tốt Du Tuyết Sang về sau, Vương Tử Thiên ánh mắt lại đặt tại Dương Thiên trên ngừoi, lộ ra nồng đậm sát cơ dày đặc.
Lúc này Dương Thiên một thân lực lượng thực sự là nghiền áp hết thảy, đem Tứ Đại Thánh Sứ gắt gao áp chế tại, ngay cả trung tâm trận pháp vì mỗi lần va chạm mà kịch liệt run rẩy, rõ ràng nếu tiếp tục dây dưa xuống dưới, kết quả nhất định là bốn ngừoi toàn bộ bại vong.
Thế này đã là rất tốt, nếu không phải có Tứ Thánh Huyền Thú Trận, coi như là bốn người bọn hắn ăn ý liên thủ, cũng không có khả năng chống lại Dương Thiên nửa bước Võ Tông.
Vương Tử Thiên hơi đối với thực lực hiện tại của mình làm ra một cái đánh giá, vừa rồi trợ giúp Du Tuyết Sang luyện hoá băng nguyên chi lực, đại khái khiến tu vi của hắn từ Võ Vương đỉnh phong giảm xuống chỉ còn Cửu Tinh Võ Vương sơ kỳ, chiến lực đích thực suy giảm không ít. - Bằng hữu ! Ngươi xem lâu như vậy rồi, còn không đi ra sao ?
Vương Tử Thiên khoé miệng hơi nhếch lên, không mặn không nhạt nói ra.
- Ách ? Trong hư không vậy mà vang lên một cái kinh ngạc thanh âm, có chút bất đắc dĩ cừoi nói : “ Tiểu gia hoả, ngươi là làm sao phát hiện ra ta ? “
Theo đạo thanh âm kia rơi xuống, một cỗ lực lượng bàng bạc vô biên cũng theo đó xuất hiện, một gã nam tử ngũ quan thanh tú chân bộ pháp bước đi ra, ánh mắt phức tạp nhìn Vương Tử Thiên, khẽ cười khổ một tiếng. - Nguyên lai là ngươi !
Vương Tử Thiên lập tức nhận ra hắn, cũng không phải ai khác chính là lúc trước từng cùng với hắn và Du Tuyết Sang ăn một bữa cơm, hơn nữa còn từ trong miệng đối phương biết được tên gọi, tựu là Tịch Trường Thiên.
lúc đó tu vi của Vương Tử Thiên còn quá yếu, căn bản cảm nhận không đến thực lực của thứ hai, nhưng lúc này thực lực của hắn đã không thua gì Vương Cấp đỉnh phong đại cường giả, rõ ràng nhìn ra Tịch Trường Thiên cái này trẻ tuổi trung niên nam tử tu vi vậy mà cực kỳ cường đại, đạt Cửu Tinh Võ Vương, thậm chí còn ẩn ẩn hơi tại hắn lúc này phía trên, có lẽ là Cửu Tinh Võ Vương trung kỳ.
Khá tốt lúc trước hắn không có đối với mình và Du Tuyết Sang chướng mắt, nếu không tuỳ tiện một chưởng cũng đủ cho bọn họ toàn bộ chết thảm.
Bất quá lúc này Tử Thiên tu vi đã không kém gì Tịch Trường Thiên, tự nhiên sẽ không sợ thứ hai, chỉ là ánh mắt hơi loé lên một chút, nói :
- Ngươi lúc trước nợ ta một cái ân tình, lúc này hẳn là nên trở đi a ?
Tịch Trường Thiên sắc mặt cứng ngắc, lại cười khổ nói :
- Tiểu tử ngươi cũng thật đủ giảo hoạt, một bữa cơm liền muốn ta giúp ngươi đối phó một cái Võ Tông Cảnh siêu cấp cường giả ? Bất quá Tịch Trường Thiên ta không muốn nợ ân tình ngươi khác, cũng chỉ có thể cùng ngươi điên một lần rồi !
Vương Tử Thiên kinh ngạc, không khỏi đối với Tịch Trường Thiên cái nhìn có chút thay đổi.
Vốn hắn đã làm sẵn chuẩn bị trả một cái giá lớn mời thứ hai xuất thủ, không nghĩ tới y lại sảng khoái như vậy, lập tức đáp ứng hắn.
Nếu để cho người khác biết hắn dùng một bữa cơm liền mời được một gã Cửu Tinh Võ Vương xuất thủ tương trợ, nhất định sẽ ghen ghét đến phát điên.
Tịch Trường Thiên cũng đoán ra hắn đang nghĩ cái gì, trong lòng không khỏi cười khổ, kỳ thực nếu không phải Tử Thiên lần này bảo lộ thân phận, hơn nữa còn là có quan hệ với Thiên Vương Giáo, hắn cũng còn lâu mới chịu đáp ứng thứ hai, cùng lắm chỉ là lôi Tử Thiên bỏ chạy mà thôi. - Nếu ngươi muốn ra tay thì tốt nhất là sớm một chút a ! Tứ Đại Thánh Sứ sắp chống cự không nổi rồi !
Tịch Trường Thiên khẽ ngẩng đầu nhìn qua bên kia tràng chiến một mắt, nhẹ giọng nói.
- Tốt ! Động thủ !
Vương Tử Thiên không nói hai lời, đem Tru Thiên Kiếm thu đến tay, quát khẽ :
- Giải phong !
Chỉ thấy trong tay hắn Tru Thiên Kiếm vốn dĩ thân kiếm có chút khổng lồ, nay lại trở nên so với trường kiếm bình thường nhỏ hơn mấy lần, lưỡi kiếm mỏng như nước, nhưng từ đó lại toả ra càng thêm cường đại áp lực.
Không còn bị Tru Thiên Kiếm trọng lượng hạn chế, Vương Tử Thiên lại càng bạo tăng, điên cuồng hướng Dương Thiên lao tới.
- Tử Thiên ! Ngươi làm cái gì ?
Tiêu Chính Văn giật mình hô lớn một tiếng, bất quá lại không có cách nào theo kịp hai người tốc độ.
- Thanh Long Kiếm Pháp một chiêu chung cực – Thanh Long Nuốt Thế !
Vương Tử Thiên không có giữ lại, lập tức toàn lực huy động Tru Thiên đâm ra một kiếm, chỉ thấy đấu khí cuồn cuộn ngưng tụ thành một đầu thanh long hồn khổng lồ, nổi giận gầm thét lao thẳng về phía Dương Thiên. - Phản đồ ! Ngươi muốn chết !
Dương Thiên đang kịch chiến với Tứ Đại Thánh Sứ, đột nhiên cảm thấy sau lưng mình truyền đến một cỗ nguy hiểm khí tức, quay đầu nhìn lại liền phát hiện Vương Tử Thiên thân ảnh, không khỏi nổi giận gầm lên một tiếng, hung hăng đánh ra một chưởng, không ngần ngại cùng thứ hai chính diện giao phong. - Oành Oành !
Hai người đều là đỉnh phong cường giả, một lần giao phong liền đủ đem cả sàn đấu xung quanh toàn bộ nghiền nát thành phấn vụn.
- Ầm !
Thanh Long hồn dưới một kích của Dương Thiên liền triệt để phá toái, bất quá cũng làm thứ hai lui lại phía sau mấy bước, sắc mặt càng thêm âm trầm.
Tịch Trường Thiên chớp lấy thời cơ, đem Tứ Đại Thánh Sứ kéo ra ngoài vòng chiến, chỉ thấy bốn người khí tức toàn thân có chút tán loạn, hiển nhiên chịu một chút thương thể.
Thanh Long Thánh Sứ dường như nhận biết thứ hai thân phận, ngạc nhiên nói :
- Tịch huynh ? Sao ngươi lại ở đây ?
Tịch Trường Thiên cười nhạt nói :
- Nợ các ngươi thiếu tông chủ một ân tình !
- Thiếu tông chủ . . . hắn khôi phục ký ức rồi ? Nhưng thực lực làm sao lại mạnh như vậy a ?
Chu Tước Thánh Sứ một bên nhận ra Vương Tử Thiên tu vi, không khỏi há mồm sửng sốt, lắp bắp nói.
Vương Tử Thiên ra tay cứu bọn hắn, nguyên do chỉ có một, đó là hắn đã khôi phục ký ức, nhưng còn thực lực Cửu Tinh Võ Vương thì ở đâu mà tới ?
- Đây không phải chỗ nói chuyện ! Đi ngay !
Vương Tử Thiên không có thời gian đối với 4 ngừoi làm ra giải thích, vội vàng thúc dục trong cơ thể đấu khí, toàn lực dẫn theo 5 ngừoi hướng về một phía điên cuồng bỏ chạy.
Trực diện giao phong với Dương Thiên một kích, hắn mới biết thứ hai thực lực kinh khủng bậc nào, coi như hắn và Tịch Trường Thiên liên thủ, cũng tuyệt đối không phải thứ hai đối thủ, ở lại chỉ có chịu chết, vì thế cũng không có thời gian cùng Tứ Đại Thánh Sứ trò chuyện, lập tức rời đi.
Khá tốt vừa rồi hắn một kiếm toàn lực dựa vào xuất kỳ bất ý đẩy lùi Dương Thiên, nếu không căn bản ngay cơ hội rời đi cũng không có.
- Lưu lại cho ta !
Dương Thiên trong mắt phun trào sát ý, hai tay kết ấn, chỉ thấy từ trên không trung rơi xuống một đạo cực lớn cuồng phong đại thủ ấn, hướng Vương Tử Thiên đám người chụp xuống. - Đi mau !
Tịch Trường Thiên đồng tử co rút lại, chỉ thể tự mình lao tới đối kháng, trên người đấu khí điên cuồng vận chuyển, một quyền như bài sơn đảo hải đánh ra, miệng quát lớn : - Đại La Thần Quyền !
Chỉ thấy trong hư không xuất hiện một đạo kim sắc khổng lồ đại quyền, hung hăng cùng với Dương Thiên đại thủ ấn liều mạng một kích.
- Ầm !
- Phốc !
Tịch Trường Thiên thân hình bay rớt ra ngoài, sắc mặt tái nhợt có chút khó coi, khoé miệng tràn ra tia tia máu tưới đỏ sẫm, hiển nhiên hắn cũng không phải là Dương Thiên đối thủ. - Trước mặt ta cũng muốn đào tẩu, nằm mơ !
Dương Thiên cười gằn một tiếng, chân đạp bộ pháp nhanh chóng đuổi theo Vương Tử Thiên đám người.
Dựa vào tốc độ của hắn, đám ngừoi căn bản trốn không được.
- Thiếu tông chủ ! Ngưoi đi trước, chúng ta ngăn hắn lại !
Tứ Đại Thánh Sứ trong mắt hiện ra một tia quyết tuyệt, chuẩn bị thiêu đốt khí huyết quay lại liều mạng với Dương Thiên, thậm chí có ngừoi còn làm tốt công tác dẫn bạo đan điền, chỉ cần Dương Thiên đuổi kịp, liền lập tức tự bạo, coi như không thể tạc chết đối phương, cũng muốn cho y máu vung năm thước !
Bọn hắn có thể chết nhưng Vương Tử Thiên thì tuyệt đối không thể xảy ra vấn đề !
- Lão cẩu ! Ngươi cho rằng ăn chắc chúng ta rồi sao ?
Vương Tử Thiên nộ khí trùng thiên, kim quang trên người đại thịnh, tay cầm Tru Thiên Kiếm hướng thẳng trên trời nhật dương, ánh mắt cũng cháy lên một cỗ điên cuồng chi ý, đấu khí trên ngừoi toàn bộ thẳng rót vào Tru Thiên Kiếm, nhiệt độ xung quanh cơ hồ vì thế mà nóng như có lửa đốt, một cỗ uy áp đế hoàng không thể xâm phạm hướng không gian bát phương tràn ra mà đến.
Lực lượng trên Tru Thiên Kiếm giống như cuồng phong bão vũ tăng trưởng, kim quang trên kiếm càng thêm chói mắt, một ít ngừoi tu vi yếu thậm chí hai mắt còn chảy ra máu tươi !
Một đạo hào quang lao thẳng lên không trung, mang theo một cỗ huỷ diệt khí tức khiến cho Dương Thiên thân hình cũng khẽ run lên . . .
Hắn thật sự không ngờ, kẻ từng là con sâu cái kiến trước mặt mình lại có thể bộc phát ra lực lượng khủng bố như vậy.
Tại một khoảnh khắc này, mọi ngừoi đều có một cảm giác tuyệt vọng sợ hãi chí cực, cơ hồ một kiếm này nếu là rơi xuống, bọn hắn nhất định sẽ hoá thành vũ trụ cát bụi . . .
Trong không gian im lặng đến mức ngay cả một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy, hồi lâu sau mới truyền đến một đạo thanh âm khàn khàn vang vọng :
- Thánh Huy Quang Minh Kiếm cấm kỵ chi chiêu – Phần Dương !
Đăng bởi | Cẩuca |
Phiên bản | Convert |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |