60 : Sáu Vị Võ Hoàng
Lời y vừa dứt, lập tức liền có hơn chục đạo hào quang bay vụt xuống phong tỏa luôn đường lui cuối cùng của Thái Ưng Lão Nhân, chính là đám người Vương Tử Thiên, Diệp Mặc.
Thái Ưng Lão Nhân, Lâm Phàm mấy người nhìn thấy đội hình bên kia thì giật mình kinh hãi, đám người kia thậm chí có tới hai Võ Hoàng, Diệp Mặc là Nhất Tinh Võ Hoàng Đỉnh Phong đã không nói tới, nhất là nam tử tuấn mỹ như yêu kia thực lực càng sâu không lường được, ít nhất cũng cao hơn bọn hắn một tinh. - Diệp gia chủ - Diệp Mặc ? Lâm Phàm kinh ngạc thốt, dù sao y cũng là người của hoàng thất Ô Long đế quốc, gặp qua không ít cao thủ, nhưng cũng chỉ nhận ra Diệp Mặc chứ không biết Vương Long.
Vương Long khẽ liếc qua ba người có thực lực mạnh nhất ở đây, cười nói :
- Lão mũi ưng kia, còn không mau đem Thanh Liên Đài qua đây giao cho bổn tọa !
- Càn rỡ ! Thái Ưng Lão Nhân còn chưa kịp nổi giận, Tần Chính bên cạnh Lâm Phàm đã giận tím mặt quát lớn, hắn ỷ là vương tử thành ra kiêu ngạo không gì sánh được, thế mà từ nãy đến giờ bị xem như châu chấu không có tư cách lên tiếng đã một bụng u oán lúc này thấy một tên nam tử không lớn hơn mình bao nhiêu mà dám lớn lối thì lập tức lấy Vương Long ra để xả giận. - Thanh Liên Đài này thuộc về bản vương, triều đình đã có lệnh các ngươi dám không nghe ?
Lâm Phàm nhíu chặt chân mày, trong bụng thầm kêu khổ, nam tử yêu dị kia ngay cả hắn còn không dám đắc tội vậy mà tên ngu xuẩn này lại dám gây hấn, nếu không phải địa vị của Tần Chính quá đặc thù thì hắn đã một chưởng vỗ bay y ra ngoài.
Triều đình có uy vọng không ? Tất nhiên là có !
Nhưng ngươi có thực lực để nói chuyện sao ? Hắn tùy tiện đập một cái cũng đủ cho ngươi chết 18 lần rồi !
- Hử ? Tiểu súc vật, mấy tên Võ Hoàng kia còn chưa lên tiếng, con kiến vừa tiến nhập Võ Linh như ngươi lấy tư cách gì mà to mồm ? Vương Long khinh bỉ nhìn Tần Chính, loại phế vật này căn bản không xứng để hắn ra tay. - Ngươi . . . ! Tần Chính tức muốn hộc máu, hắn sống tới từng tuổi này còn chưa một lần bị người khác nhục nhã như vậy, nếu không phải bị Lâm Phàm một bên ngăn lại thì hắn lao tới liều mạng với Vương Long từ lâu. - Hà hà ! Các vị đừng nóng, Thanh Liên Đài đối với lão phu nói thật cũng không có bao nhiêu tác dụng, nhưng khổ nổi lại chỉ có một cái, vậy làm sao phân chia đây ? Thái Ưng Lão Nhân thấy hai bên như nước với lửa lập tức rèn sắt ngay khi còn nóng nói.
Mọi người giật mình, mặc dù đồ ngu cũng biết đây là kế ly gián của Thái Ưng Lão Nhân nhưng lão nói cũng không phải là không có lý, nếu ra tay rồi cuối cùng để kẻ khác ngư ông đắc lợi thì được gì ?
Vương Tử Thiên cười khẩy nói :
- Lão thất phu ! Không cần tốn công ly gián, mau giao Thanh Liên Đài ra đây rồi bọn ta tự phân xử !
Thái Ưng Lão Nhân cảm nhận được mấy đạo sát khí trùng thiên bao phủ tứ phía, sắc mặt càng thêm khó coi, 4 gã Võ Hoàng cùng vây giết, đừng nói lão có thể thủ thắng, ngay cả chuyện có giữ được cái mạng ra khỏi đây không đã là cả cái vấn đề.
Giãy dụa một hồi, cuối cùng lão chỉ có thể thở dài vung tay ném hộp đựng Thanh Liên Đài lên không, quay người bỏ đi :
- Cho các ngươi !
Nhưng lão còn chưa chạy được mấy bước, lập tức mấy đạo hào quang cực mạnh đã đuổi theo, Lâm Phàm cười lạnh nói :
- Thái Ưng Lão Tặc ! Ngươi coi bọn ta là đồ ngu sao ?
Thái Ưng Lão Nhân giận muốn bể phổi, quát lớn :
- Lũ ngu xuẩn này !
Ngay lúc đó, Thanh Liên Đài chậm rãi liền rơi vào tay Vương Tử Thiên với nét mặt chần chờ, đem hộp ngọc mở ra, một đóa hoa sen xinh đẹp làm lòng người thư thái hiện ra trong mắt, hắn có chút không dám tin tưởng kinh hô : - Thế mà là thật à ?
Đám người Vương Long, Diệp Mặc cũng sửng sốt, nếu không phải tận mắt chứng kiến thì có đánh chết bọn hắn cũng không tin Thái Ưng Lão Nhân lại dễ dàng buông tha như vậy !
Lâm Phàm, Bách Sơn Tử há hốc mồm, cảm giác cực kỳ hối hận vì vừa rồi không xông lên tranh đoạt.
Thái Ưng Lão Nhân thở phào, chợt cười gian nói với Bách Sơn Tử hai người :
- Hai vị, bọn tiểu bối kia có tư cách gì mà nhận được bảo vật như Thanh Liên Đài, chi bằng ba người liên thủ đoạt loại rồi từ từ phân chia ?
Tiêu Quyết giận dữ quát :
- Thái Ưng Lão Nhân ! Ngươi có còn muốn mặt không a ?
Bách Sơn Tử, Lâm Phàm hai người cũng hơi đỏ mặt, trong bụng mắng chửi Thái Ưng Lão Nhân mặt dày không ngớt, nhưng lại cực kỳ e ngại thực lực Vương Long liền muốn liên thủ loại hắn trước, liền cố nặn ra một nụ cười đáp : - Thành giao !
Thái Ưng Lão Nhân mặt mừng như nở hoa, nhìn sang Diệp Mặc hỏi :
- Diệp gia chủ thì sao ?
Vương Tử Thiên lạnh lùng nhìn sang Diệp Mặc, nói :
- Diệp gia chủ ! Ngươi cho rằng đuổi chúng ta đi liền có thể lấy Thanh Liên Đài sao ?
Diệp Mặc cười khổ, trong năm Võ Hoàng ở đây thì hắn thực lực yếu nhất, dù có đuổi được Vương Long đám người đi thì cũng còn khuya mới tới lượt hắn tranh đoạt, vậy chi bằng nhân cơ hội này trả lại Tử Thiên một cái nhân tình lần trước, liền ôm quyền nói : - Tử Thiên tiểu hữu, ta cùng tiến cùng lùi với các người !
Vương Tử Thiên gật đầu, cuối cùng nhìn qua Phương Tín, Lương Nhược Mai đám người, nói :
- Các vị xin trợ giúp chúng ta một tay !
Phương Tín bốn người cũng biết mình khó có cơ hội gì nếu hành động một mình bèn gật đầu nói :
- Ngũ đại chính phái tình như thủ túc, Vương huynh cứ yên tâm !
Thái Ưng Lão Nhân sắc mặt trầm xuống, quát lớn :
- Vậy thì chết đi !
Lời nói vừa dứt, hắn lập tức hóa thành một đạo hào quang lao tới chỗ Vương Tử Thiên đám người, mà Bách Sơn Tử, Lâm Phàm hai người mặt lạnh như tiền cũng đuổi theo hai mắt khóa chặt Vương Long, Diệp Mặc hai vị Võ Hoàng.
Vương Tử Thiên đồng tử co rút lại, nhìn sang Vương Long nói :
- Tiểu Long, Hỏa Yêu Khôi !
Vương Long gật đầu, ngón tay khẽ búng một cái, đem Hỏa Yêu Khôi thân hình đỏ rực như lửa triệu hoán ra ngoài, một tay đặt lên vai nó, nhanh chóng truyền Nham Thạch Tâm Diễm đề tăng thực lực cho Hỏa Yêu Khôi.
Rất nhanh Vương Long mày kiếm cau lại, hắn bây giờ đã là tận lực dùng hỏa diễm tăng tu vi cho Hỏa Yêu Khôi, nếu còn tiếp tục nhất định sức chiến đấu sẽ suy giảm, vậy mà khôi lỗi kia cũng chỉ đạt tới Cửu Tinh Võ Ngân, e rằng rất khó giữ chân được ba người Bách Sơn Tử, vội quay người nói với Tử Thiên : - Tiểu Vương Tử ! Mau đem Hải Tâm Diễm truyền vào người Yêu Khôi !
Vương Tử Thiên nhíu mày nói :
- Dị hỏa không có vấn đề, nhưng nếu tiếp tục chỉ e thân thể của khôi lỗi này không chịu nổi hai loại dị hỏa cùng đề tăng, sợ rằng sau này sẽ suy giảm sức chiến đấu !
Vương Long cắn răng đáp :
- Giờ không thể lo nhiều đến vậy, cứ làm đi ! Ta sẽ nghĩ cách chữa trị sau !
Vương Tử Thiên không biết làm thế nào chỉ đành đồng ý nói :
- Như ngươi mong muốn !
Trong tay hắn nhất thời bốc lên một đoàn hỏa diễm xanh biếc, đem truyền vào Hỏa Yêu Khôi thân thể.
Trung niên mỹ phụ giật mình kinh hãi nói :
- Hải Tâm Diễm ! Tiểu tử này còn trẻ như vậy lại sở hữu dị hỏa rồi sao ?
Tiêu Quyết, Lữ Dương đám người thần tình đầy vẻ hâm mộ, biết Hải Tâm Diễm bài danh trên dị năng bảng giá trị không hề thua kém Thanh Liên Đài, thật không thể tưởng tượng nổi nửa năm qua Tử Thiên rốt cuộc đã gặp bao nhiêu cơ duyên rồi.
Thái Ưng Lão Nhân, Lâm Phàm mấy người lại lộ ra vẻ tham lam cực độ, gia tăng tốc lực lao tới chỗ đám người phía trước.
Hai loại dị hỏa mang theo uy lực hùng hồn truyền vào cơ thể Hỏa Yêu Khôi, cưỡng ép tăng tu vi của nó lên một tầng cao mới, nhưng năng lượng cuồng bạo của dị hỏa cũng tàn phá nhục thể của nó không ngừng, mặc dù là khôi lỗi lấy nhục thân làm vũ khí cũng chỉ có thể miễn cưỡng chịu đựng, huống hồ là cùng một lúc áp chế Nham Thạch Tâm Diễm cùng Hải Tâm Diễm.
Vì thế ngay lúc tu vi của nó tăng đến Nhất Tinh Võ Hoàng Đỉnh Phong thì thân thể màu đỏ cứng cáp như sắt thét kia rốt cuộc không chịu nổi, trên nhục thân hiện lên vô số vết nứt, nhìn kỹ sẽ thấy không ngừng có hỏa diễm hai màu từ trong vết nứt tràn ra ngoài.
Vương Long, Vương Tử Thiên hai người không còn cách nào khác đành phải thu hồi dị hỏa, Vương Long cười khổ nói :
- Đây là cực hạn rồi, nhưng dựa vào thân thể cường hoành cũng đủ sức chiến một trận với Nhị Tinh Võ Hoàng !
Nói rồi hắn chỉ vào Bách Sơn Tử, trầm giọng nói :
- Giết hắn !
Hỏa Yêu Khôi nhận được mệnh lệnh, thân hình lập tức bùng nổ, như một ngọn lửa hung hãn lao tới trước mặt Bách Sơn Tử, một quyền uy lực đánh ra làm Bách Sơn Tử kinh hãi không dám coi thường phải cẩn thận đối phó. - Diệp Gia Chủ, Thái Ưng Lão Nhân xin giao cho ngài ! Vương Tử Thiên quay lại nói với Diệp Mặc, dù sao trong ba tên Võ Hoàng kia thì Thái Ưng Lão Nhân chỉ vừa mới đột phá, thực lực có thể coi như là yếu nhất, Diệp Mặc tuy không thể thắng nhưng cuốn lấy hắn cũng không có vấn đề. - Được ! Diệp Mặc hai mắt nổi lên chiến ý, hắn đã kẹt ở Võ Hoàng Nhất Tinh rất lâu, biết rằng thiên phú của mình đến đây đã gần như là cực hạn, chỉ có thể dựa vào kỳ ngộ hay cơ duyên trong chiến đấu để tiến thêm một bước, liền không do dự xông tới đánh nhau với Thái Ưng Lão Nhân.
Vương Long cũng không yên phận, lao ra chặn trước mặt Lâm Phàm, chỉ mấy chiêu đã khiến đối phương lâm vào hạ phong.
Lâm Phàm hoảng sợ không ngớt, thực lực đối phương bày ra tuyệt đối không phải là Tam Tinh Võ Hoàng thông thường, nếu đánh lâu mình tuyệt đối chỉ có một con đường chết, vội vàng quát lên : - Chúng trưởng lão nghe lệnh, mau đoạt lấy Thanh Liên Đài !
Lập tức ba gã trưởng lão Võ Quân Cấp dưới quyền Lâm Phàm đấu khí bùng nổ, thần thức đem đám người Vương Tử Thiên vây chặt vào trong.
Bách Sơn Tử cũng dùng ánh mắt ra lệnh với 4 gã trưởng lão sau lưng mình, cả bọn đồng dạng xông lên tấn công.
Vương Tử Thiên sắc mặt trầm xuống, bảy tên Võ Quân cảnh, 3 người Nhị Tinh, 2 hai người khác là Tam Tinh, hai người cuối cùng thậm chí còn là Bát Tinh Võ Quân, đội hình này cho dù mọi người có đem hết bài tẩy lộ ra ngoài cũng chưa chắc làm gì được, nhưng giờ cũng không nghĩ nhiều được như vậy, hắn vội nói : - Ba tên Nhị Tinh Võ Quân kia giao cho ta !
- Cái gì ?
Phương Kiến, Lương Nhược Mai bốn người đều hoài nghi là mình đang nghe nhầm, một tên Bát Tinh Võ Linh lại đòi đi nghênh chiến ba tên Nhị Tinh Võ Quân, đây . . . không phải là muốn tự sát thì là cái gì đây a ? - Giờ không phải lúc để cãi cọ đâu, 4 tên còn lại các người tự chia nhau đi ! Vương Tử Thiên không kiên nhẫn quát lên, Thanh Long Cổ Kiếm rời vỏ hóa thành một đạo thanh quang chói mắt lao về phía ba tên Nhị Tinh Võ Quân.
Tử Thiên biết đám người Phương Kiến, Tuấn Khải hay Lương Nhược Mai đều còn rất nhiều bảo vật bảo mệnh giống như trận pháp của Tiêu Quyết lúc trước, bảo họ xuất hết bài tẩy cũng có thể vây khốn 4 người kia một lúc, lại còn có thể loại bỏ bớt một số vật cản đường mình trước khi rời đi. - Tiểu súc sanh ! Ngươi muốn chết ! Ba gã Nhị Tinh Võ Quân thấy chỉ là một con kiến Võ Linh mà cũng dám xông ra chặn đường mình thì tức giận tím mặt, không hẹn mà cùng vung chưởng đánh tới.
Ba người giận dữ vô cùng, đều là một kích toàn lực ý muốn trực tiếp lấy mạng đối phương !
Vương Tử Thiên sắc mặt đại biến, ba vị Võ Quân Cảnh cùng lúc xuất thủ, coi như là Đằng Lệ cũng phải tránh lui 800 dặm, chưởng lực chưa tới, đấu khí hùng hồn đã bao phủ bốn bề không cho hắn thoát, tuy nói hắn có Hắc Vân Chiến Giáp bảo hộ nhưng trong chiến đấu không có cái gọi là an toàn tuyệt đối, áo giáp mạnh đến đâu cũng phải xứt mẻ qua muôn vàn trận chiến, lúc này càng không dám sơ xuất vội vàng kết ấn, quanh người hiện lên một thái cực đồ mang theo hỏa diễm xanh biếc, quát lớn : - Thái Cực Thất Huyền Biến - Nhất Trọng Biến !
Toàn lực sử dụng bí pháp của Phong Bất Phàm truyền thụ phối hợp với dị hỏa, lực lượng của hắn trực tiếp tăng lên Tam Tinh Võ Ngân, quay người không ngừng tuôn ra thanh sắc hỏa diễm.
Thanh Long Cổ Kiếm trong tay xoay vòng không ngừng vọng ra từng tiếng long ngâm cuồng bạo, từ trong vô số đạo văn tự phức tạp bay ra một cái Thanh Long Chưởng khổng lồ, mãnh liệt hướng ba tên Võ Quân cảnh đập tới. - Thanh Long Thiên Tọa Ấn !
Vương Tử Thiên dồn toàn lực vào một kích, không khí xung quanh trực tiếp bùng nổ, một cái cự ảnh long thủ vung lên, hung hăng va chạm cùng lúc với chưởng lực của ba tên Võ Quân Cảnh.
Lực lượng trùng kích lan rộng, 4 người đều bị lực phản chấn đẩy lui mấy trượng.
- Làm sao có thể ?
Không chỉ ba gã Võ Quân Cảnh triệt để dại ra, mà đám người Phương Kiến, Lương Nhược Mai còn có bốn tên Võ Quân đang lao tới cũng trợn mắt ngoác mồm, dùng ánh mắt như thấy quái vật nhìn Vương Tử Thiên.
Một gã Võ Linh cùng ba gã Võ Quân đối chiến thế mà lại không phân ra cao thấp !
Vương Tử Thiên lúc này cũng chẳng tốt gì cho cam, đấu khí toàn thân chỉ sợ cũng bị rút đi phân nửa hết, khí huyết xộn xạo, khóe miệng tràn ra máu tươi, dù sao đối phương có tới ba gã Võ Quân cảnh Cường Giả, dưới ba kích toàn lực của họ chưa trọng thương đã là cảm tạ trời đất rồi.
Hắn một mặt điên cuồng ăn đan dược trị thương, vừa nhìn thấy đám người bên dưới giống như hóa thành tượng đá, không khỏi nổi giận quát :
- Nhìn cái gì ? Các ngươi tính để ta một mình độc chiến 7 tên Võ Quân à ?
Phương Kiến, Phương Tín cười gượng, nghiêm mặt lấy ra hai đạo ngọc giản, trực tiếp bóp nát, từ trong tay hai người bay vụt ra từng đạo kim quang, trong nháy mắt liền ngưng tụ ra một tòa trận pháp to lớn, bên trong hiện ra một đạo kim liên xinh đẹp đang dần ngưng tụ. - Đại Bi Kim Liên Trận !
Tiêu Quyết mấy người chợt kinh hô, dù sao Ngũ Đại Chính Giáo trong lạnh ngoài ấm nhưng thông tin của đối phương đều được từng nhà nắm đầy đủ, không khó khăn gì mà họ nhận ra hộ tông đại trận của Kim Dương Tự !
Dĩ nhiên Đại Bi Kim Liên này cũng chỉ là một cái tiểu trận phân thân, uy lực kém đại trận chân chính không biết bao nhiều lần, nhưng tuyệt đối còn mạnh hơn cả Cổ Thạch Sơn Nhạc Tiểu Trận của Tiêu Quyết.
Tuấn Khải cũng chấn nát một đạo thạch phù, tạo ra một tòa trận pháp rực lửa nóng bỏng, chính giữa hình thành một đầu hỏa long dài vô cùng đang cháy hừng hực, chính là Hỏa Long Diễm Viêm Trận của Hỏa Diệm Kỳ !
Hai cái tiểu trận cùng lúc xuất động, liền tạm thời có thể ngăn cản bốn tên cường giả còn lại của đối phương.
Đăng bởi | Cẩuca |
Phiên bản | Convert |
Thời gian | |
Lượt đọc | 3 |