Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sự Xuất Hiện Của Tần Trạch

Phiên bản Dịch · 1471 chữ

Vân Dung nghe hiểu lời của con chuột nhỏ, nhất thời không biết nên nói gì.

Một hồi lâu, cô mới phản ứng lại, luống cuống tay chân lấy điện thoại di động từ trong túi ra, đầu ngón tay run nhè nhẹ bấm số điện thoại của Nghiêm Đình.

Ngay khi ấn nút gọi, Vân Dung dừng tay lại, cô nhìn thấy camera ở góc tường đối diện.

Cô không thể gọi ở đây, ma xui quỷ khiến thế nào ông chủ kia lại đang theo dõi phía sau camera thì sao.

Vân Dung nhanh chóng chuyển sang trang chat, trong lòng nặng trĩu khi phát hiện mình vẫn chưa lưu số Nghiêm Đình.

Nhưng bây giờ mới lưu thì hiển nhiên là không kịp nữa rồi.

Cô dứt khoát soạn một tin nhắn, tóm tắt tình hình một cách ngắn gọn.

Khoảnh khắc tin nhắn gửi thành công, Vân Dung gần như lập tức gọi điện cho Nghiêm Đình, mãi đến khi bên tai rõ ràng truyền đến giọng nói trầm ổn của anh, cô mới an tâm cúp điện thoại.

Bên kia, Nghiêm Đình cầm hồ sơ vụ án, ngạc nhiên nhìn điện thoại vừa bị cúp máy, phát hiện trên màn hình còn có một tin nhắn Vân Dung vừa gửi tới, có thể do âm báo tin nhắn quá nhỏ nên anh không chú ý.

Nghiêm Đình cau mày, nhanh chóng mở tin nhắn ra, sau khi xem xong, sắc mặt anh trở nên vô cùng ngưng trọng.

Anh đứng phắt dậy, nhìn về phía An Hà đang chuyên chú lau súng bên cạnh, giọng nói trầm thấp và gấp gáp: "An Hà, xảy ra chuyện rồi, Khương Triết không có ở đây, cậu dẫn người đi, chúng ta lập tức xuất phát."

Lời còn chưa dứt, bước chân của anh đã bước ra ngoài cửa.

Đúng lúc này, Khương Triết thở hồng hộc đuổi theo, vẻ mặt lo lắng: "Lão đại, xảy ra chuyện rồi!"

Nghiêm Đình dừng bước lại, đôi mắt sâu thẳm như hố đen, nhìn chằm chằm vào Khương Triết: "Nói."

Khương Triết nhanh chóng giơ hai ngón tay lên, nói nhanh: "Hai chuyện, chuyện thứ nhất, nữ hung thủ vụ án mạng liên hoàn lần trước đã chết trong trại giam, chuyện thứ hai, có một học sinh mất tích, rất có thể có liên quan đến vụ án mảnh thi thể gần đây."

An Hà đứng phía sau Nghiêm Đình nghe vậy, ngẩng phắt đầu nhìn về phía Khương Triết, giọng nói có chút khó tin: "Chết trong trại giam sao?"

Khương Triết nặng nề gật đầu: "Đúng vậy, nguyên nhân cái chết hiện vẫn đang được điều tra."

Nghiêm Đình gật đầu, ánh mắt lại rơi vào người Khương Triết: "Tôi biết rồi, để họ tiếp tục điều tra, cậu đi hỏi thăm người báo án của vụ án học sinh mất tích."

Khương Triết đáp một tiếng, nhưng sau đó lại nghi hoặc nhìn Nghiêm Đình: "Nhưng mà lão đại, anh định đi đâu vậy?"

Nghiêm Đình không trả lời, mà mang theo An Hà nhanh chóng lên xe, bánh xe ma sát trên mặt đất tạo ra một tiếng động chói tai, sau đó chiếc xe lao vút đi như tên bắn.

Khương Triết gãi đầu, khó hiểu xoay người đi vào phòng tiếp khách.

...

Hương thơm của thịt hầm lan tỏa trong không khí, trong nồi sắt lớn, miếng thịt hầm màu sắc hấp dẫn không ngừng sôi sùng sục trong nước dùng đậm đà, bên cạnh nồi là một vòng bánh ngô vàng ruộm, tất cả đều thật mê người .

Nhưng Vân Dung ngồi bên bàn lại như mất đi vị giác, thờ ơ với cả bàn đồ ăn ngon.

Cuối cùng, điện thoại cũng vang lên tin nhắn.

Vân Dung vội vàng mở ra, là tin nhắn của Nghiêm Đình, "Tôi đang trên đường đến, cô đừng manh động."

Vân Dung thở phào nhẹ nhõm, nơi này cách Cục Cảnh sát không xa, khoảng mười lăm phút là Nghiêm Đình có thể đến nơi.

Vân Dung nhìn con chuột nhỏ đang vùi đầu vào ăn, mím môi, khẩn cầu: "Cậu có thể giúp tôi xem bạn tôi thế nào rồi không?"

Con chuột ngẩng cái đầu dính đầy siro đỏ lên, nhìn Vân Dung, "Được thôi, nhưng khi quay lại tôi muốn thêm một đĩa cái này nữa."

"Được." Vân Dung gật đầu, "Làm ơn cậu."

Con chuột vẫy đuôi, chạy ra từ góc tường, sau đó biến mất trong khe hở.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, trong lòng Vân Dung cũng theo đó mà càng thêm lo lắng.

Cuối cùng, con chuột nhỏ vội vàng quay lại, giọng nói có chút run rẩy: "Đáng sợ quá, tôi thấy ông chủ đang mài dao, hình như đang chuẩn bị... chuẩn bị băm bạn của cô."

Tim Vân Dung như thắt lại, không thể đợi Nghiêm Đình thêm được nữa, cô phải hành động ngay lập tức.

Cô nhìn quanh bốn phía, ánh mắt rơi vào chiếc nồi sắt lớn đang bốc khói nghi ngút, trong lòng chợt lóe lên một ý nghĩ.

Vân Dung gắp mấy miếng thịt lớn đặt trước mặt con chuột nhỏ, "Tất cả đều cho cậu ăn, cậu có thể giúp tôi bỏ mẩu thuốc lá này vào nồi của vị khách ở đằng kia không?"

Con chuột ngửi ngửi miếng thịt thơm phức, trong mắt hiện lên vẻ phấn khích, gật đầu không chút do dự, "Không thành vấn đề, cứ giao cho tôi."

Lợi dụng lúc mọi người không chú ý, con chuột nhỏ nhanh nhẹn nhảy lên bàn, men theo đường ống bò lên xà nhà, sau khi đến quầy hàng mà Vân Dung yêu cầu thì ném mẩu thuốc xuống.

Mẩu thuốc lá lăn vài vòng trong nước dùng nóng hổi, rất nhanh sau đó biến mất không còn tăm hơi.

Vân Dung gật đầu với con chuột nhỏ, ra hiệu là được rồi.

Con chuột nhỏ nhẹ nhàng quay trở lại theo đường cũ, thèm thuồng nhìn đĩa thịt đầy ắp, "Tất cả đều là của tôi sao?"

Vân Dung gật đầu, đẩy đĩa thịt về phía nó: "Đều cho cậu ăn."

Không bao lâu sau, Vân Dung chú ý thấy nhóm khách trên bàn kia đột nhiên túm tụm lại với nhau, cô biết là họ đã phát hiện ra mẩu thuốc.

Lý do cô chọn bàn khách đó là bởi vì tất cả bọn họ đều là đàn ông, hơn nữa nhìn cao to lực lưỡng, không dễ chọc vào.

Quả nhiên, sự việc diễn ra đúng như Vân Dung dự liệu, người khách gắp phải mẩu thuốc đầu tiên là sững người, sau đó sắc mặt thay đổi, anh ta đứng phắt dậy, bắt đầu lớn tiếng muốn tìm ông chủ để nói chuyện phải trái: "Chuyện này là sao? Tại sao trong nồi của tôi lại có mẩu thuốc lá? Cửa hàng các người làm ăn kiểu gì vậy?"

Ánh mắt của mọi người trong nhà ăn đổ dồn về phía đó, tiếng xì xào bàn tán vang lên.

Nhân viên cửa hàng nhìn mấy người đàn ông hung dữ kia có chút sợ hãi, trong đó có một người chạy về phía nhà bếp.

Nhìn thấy hành động của cô nhân viên, Vân Dung chớp mắt, im lặng chờ đợi.

Rất nhanh, một người đàn ông phong độ từ từ bước ra từ nhà bếp, anh ta mặc một bộ vest được cắt may vừa vặn, khuôn mặt tuấn tú, khí chất phi phàm.

Vẻ mặt Vân Dung chợt khựng lại, người này cô quen, chính là người học trưởng mà Đường Lạc Lạc từng nhắc đến, Tần Trạch, người đã hẹn cô đi chơi.

"Nếu anh ta đi ra từ nhà bếp, vậy chứng tỏ nhà bếp có lối xuống dưới đất." Vân Dung thầm nghĩ, ánh mắt gắt gao nhìn Tần Trạch.

Thấy nhóm khách kia vẫn còn đang đôi co với Tần Trạch, cô nhanh chóng nắm bắt cơ hội này, lặng lẽ chạy về phía nhà bếp.

Máy hút mùi khổng lồ gầm rú trên đỉnh đầu, dưới ánh đèn sáng trưng, các loại dụng cụ nấu nướng được bày biện lộn xộn, có cái dính đầy dầu mỡ, có cái thì lóe lên ánh sáng sắc lạnh.

Trên thớt, một miếng thịt chưa được cắt nhỏ nằm im lìm, bề mặt rỉ ra những tia máu loãng, tỏa ra mùi tanh nhàn nhạt.

Vân Dung cẩn thận kiểm tra từng bức tường, cho dù là bảng hiệu treo thực đơn hay góc chất đầy dụng cụ vệ sinh, cô đều không bỏ qua, nhưng lại không tìm thấy gì.

Lúc này, một giọng nói nhỏ vang lên, "Bên này, đi theo tôi."

Bạn đang đọc Sau Khi Hiểu Được Ngôn Ngữ Của Động Vật, Tôi Trở Thành Cơn Ác Mộng Của Tội Phạm của Lục Tiểu Hữu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TrangTran58572
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.