Đây đều là lãnh thổ của ta
Điện thoại được kết nối, giọng nói của Lâm Thanh mang theo một tia lo lắng và bất đắc dĩ không thể che giấu: "Thiên Lôi đang nổi giận, nó đã cắn bị thương vài chú chó nghiệp vụ rồi, người của chúng tôi không ai dám đến gần, cô có thể đến đây một chuyến được không?"
Cúp điện thoại, Vân Dung không chút do dự, cầm cặp sách lên chạy ra khỏi lớp học.
Trên đường đi, Vân Dung nghiêm túc suy nghĩ xem lần này nên dùng cách nào để dỗ dành Thiên Lôi.
Khi đến căn cứ, cảnh tượng trước mắt khiến Vân Dung không khỏi hít một hơi lạnh.
Trong căn cứ là một mảnh hỗn độn, các chướng ngại vật dùng để huấn luyện ngã lung tung.
Ở một góc sân tập, Thiên Lôi giống như một con sư tử, ngạo nghễ đứng trước một đám chó nghiệp vụ, ánh mắt vừa mang theo vẻ hung dữ, lại vừa có chút ủy khuất không dễ phát hiện.
Bên kia, các huấn luyện viên vẻ mặt nghiêm trọng, dưới chân bọn họ cũng có một vài chú chó nghiệp vụ, nhưng không nhiều.
Họ cầm dây thừng, khiên chắn, dùi cui..., sắc mặt nghiêm trọng nhìn về phía đối diện, bầu không khí tràn ngập căng thẳng và bất an.
Lâm Thanh cau mày đứng giữa hai bên, xem ra rất đau đầu.
Bầu không khí căng thẳng tới cực điểm, không khí dường như đặc quánh lại.
Bước chân Vân Dung không khỏi khựng lại, nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, cô hít sâu một hơi, ổn định lại tinh thần, chậm rãi bước tới.
Lâm Thanh vừa khuyên nhủ đồng đội, vừa chắn trước người Thiên Lôi, có lẽ bởi vì anh ta vẫn luôn chăm sóc Thiên Lôi, nên mặc dù Thiên Lôi rất hung dữ, nhưng lại rất ít khi cắn anh ta.
"Mọi người bình tĩnh nào!"
Một người đàn ông mặc đồng phục của căn cứ Hoa Thị kích động kêu lên: "Tôi cũng muốn bình tĩnh, nhưng nó đã cướp mất Nhạc Nhạc của tôi rồi, đó chính là chú chó nghiệp vụ có tiềm lực nhất căn cứ chúng tôi!"
Lâm Thanh bất đắc dĩ lau mồ hôi trên mặt: "Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ đưa Nhạc Nhạc trở về an toàn."
Vừa quay đầu lại, Lâm Thanh nhìn thấy Vân Dung đang đứng bên sân tập.
"Cuối cùng cô cũng đến rồi!" Lâm Thanh như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng sải bước đi tới.
Vân Dung nhìn Lâm Thanh với vẻ mặt mệt mỏi, cô có chút không nhớ nổi Lâm đội trưởng nghiêm túc, chính trực của tối hôm qua là người như thế nào nữa.
Lâm Thanh mặc kệ Vân Dung đang nghĩ gì, anh ta kéo tay cô: "Nhanh lên, nếu còn tiếp tục như vậy, chúng tôi chỉ có thể áp dụng biện pháp mạnh với Thiên Lôi."
Vân Dung nghe vậy, trong lòng giật thót, vội vàng chạy nhanh hơn.
Vương Kỳ đứng trong đám người chú ý tới Lâm Thanh đang nắm tay Vân Dung, lông mày cô ta nhíu chặt, ánh mắt nhìn theo hai người, trong mắt tr
Vân Dung chậm rãi đi tới sân thể dục, giọng nói trong trẻo như nước suối mùa hè, trong nháy mắt đã bình phục cảm xúc căng thẳng của hai bên, "Thiên Lôi."
Nghe thấy giọng nói của cô, ánh mắt của mọi người và chó đều nhìn sang.
"Ách..." Vân Dung dừng bước chân, cô đột nhiên có chút sợ giao tiếp.
Lâm Thanh đi theo bên cạnh cô, đối với những ánh mắt này cũng đã tập mãi thành thói quen.
Chú ý tới Vân Dung không được tự nhiên, anh tiến về phía trước một bước, chặn ánh mắt dò xét nghiên cứu của huấn đạo viên khác.
Vân Dung thở phào nhẹ nhõm, hiện tại trên người cô chỉ còn lại ánh mắt chó cảnh sát.
Thiên Lôi nhìn thấy Vân Dung xuất hiện, đột nhiên sủa vang vài tiếng.
Các huấn đạo viên khác không biết chuyện gì xảy ra, cho rằng Thiên Lôi lần nữa nổi giận.
Nhưng Vân Dung nghe hiểu, nó nói là: "Vân Dung, sao cô lại tới đây? Cô xem đây là đàn em của tôi, phía sau tôi đều là địa bàn tôi giành được."
Vân Dung chớp chớp mắt, cô tựa hồ thấy được một vị hoàng đế đang nói với phi tử mình yêu: "Ái phi, nàng xem đây đều là giang sơn trẫm giành được."
"Phốc phốc" một tiếng, Vân Dung không nhịn được, bật cười.
Thấy cô đang cười, lập tức có rất nhiều huấn đạo viên đều lộ vẻ không vui.
Trong mắt người phụ nữ bên cạnh Vương Kỳ lóe lên một tia u quang, đột nhiên lên tiếng, "Chúng tôi lo lắng cho chó cảnh sát của mình như vậy, cô đột nhiên bật cười như vậy, không tốt lắm đâu?"
Vân Dung áy náy nháy mắt mấy cái, "Thật ngại quá."
Thấy Vân Dung xin lỗi, Lý Dĩnh không có ý định bỏ qua, ngược lại lập tức trở nên vênh váo hung hăng.
"Cô là ai? Căn cứ chó cảnh sát này là nơi cấm người ngoài vào, tôi thấy cô không phải làm việc ở đây chứ?"
Vân Dung nhíu mày, vì sao người phụ nữ này lại có địch ý với cô lớn như vậy?
Lâm Thanh thấy thế, lập tức chắn trước người Vân Dung, "Đồng chí Lý Dĩnh, vị này là chuyên gia tôi mời tới, Thiên Lôi chỉ nghe lời của cô ấy."
Lý Dĩnh bĩu môi, hiển nhiên không tin: "Chỉ nghe lời của cô ấy? Tôi không nhìn thấy được, vậy cô ấy tới đây nửa ngày, Thiên Lôi sao không đến?"
Vân Dung liếc mắt một cái liền nhìn ra Lý Dĩnh này tựa hồ tâm tư không thuần khiết, cô khẽ cười một tiếng: "Muốn cho Thiên Lôi tới, được."
"Thiên Lôi, lại đây."
Thiên Lôi đã sớm chú ý tới bên này, thấy Vân Dung gọi mình, lập tức như ngựa hoang thoát cương lao đến.
"Gâu gâu —— "
Tạng khuyển cao nửa người vừa chạy tới, đám huấn đạo viên lúc trước còn khí thế hung hăng lập tức lùi về phía sau, chỉ còn lại một mình Vân Dung đứng tại chỗ.
Lý Dĩnh trốn sau lưng Vương Kỳ, ánh mắt hơi tối lại, "Kỳ Kỳ, chúng ta không thể để cô ta nổi bật, tớ nhớ cậu đã từng nói trước kia cậu cũng từng gặp Thiên Lôi, lúc đó không phải Thiên Lôi cũng nghe lời cậu nói một lần sao? Cậu cũng thử xem."
Vương Kỳ bị Lý Dĩnh nói làm cho động lòng, lúc nhỏ Thiên Lôi quả thật có một lần nghe cô nói, nhìn Lâm Thanh
nhìn chằm chằm vào động tác của Vân Dung, cô cũng muốn nhìn thấy mình trong mắt Lâm Thanh.
"Đội trưởng Lâm," Vương Kỳ lấy dũng khí đi tới, "Em trước đó cũng đã từng khiến Thiên Lôi nghe lời, em có thể thử một chút không?"
Lâm Thanh quay đầu kinh ngạc nhìn cô: "Thiên Lôi đã nghe lời của em?"
Đám người Đinh Vũ nghe vậy nhao nhao nhìn về phía cô, "Chẳng lẽ thật sự là bởi vì phụ nữ sao?"
Vân Dung liếc Vương Kỳ một cái, không nói gì thêm, người phụ nữ này đối với cô cũng có một cỗ địch ý.
Thiên Lôi nhanh chóng chạy tới bên cạnh Vân Dung, nhẹ nhàng cọ vào người cô, trong mắt hiện lên vẻ quan tâm: "Gâu, Vân Dung, cô không sao chứ?"
Không đợi Vân Dung trả lời, Vương Kỳ đã chen vào, cô ngồi xổm gần Thiên Lôi, trên mặt lộ ra một nụ cười ôn nhu, "Thiên Lôi, mày còn nhớ tao không?"
Nghe được tên của mình, Thiên Lôi quay đầu nhìn sang.
Thấy Thiên Lôi vẫn nhìn mình không có động tác, Vương Kỳ trong lòng vui vẻ, cho là nó còn nhớ rõ mình.
"Thiên Lôi." Vương Kỳ gọi tên của nó, chậm rãi đưa tay.
"Gừ." Thiên Lôi nhìn thấy bàn tay đưa tới, ánh mắt trong nháy mắt trở nên lăng lệ, trong miệng cũng bắt đầu phát ra tiếng gầm gừ cảnh cáo.
Vân Dung chớp chớp mắt, "Lời khuyên chân thành, Thiên Lôi không vui, tốt nhất cô đừng đụng vào nó."
Lý Dĩnh đi tới, đứng ở phía sau Vương Kỳ, "Cô nói Thiên Lôi không vui thì không vui, tôi còn nói nó thích Kỳ Kỳ nhà chúng tôi đấy."
Vân Dung nhìn cô ta một cái, rõ ràng là lời nói gây sự, xem ra mục đích của Lý Dĩnh này là trên người Vương Kỳ.
Đăng bởi | TrangTran58572 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 2 |