Được! Ly Hôn!
“Bạn thân của em nói không sai. Lẽ ra em có thể sống một cuộc đời tốt hơn, nhưng lại vì anh mà phải sống chật vật, tằn tiện, không thấy tương lai. Em đã lãng phí năm năm thanh xuân cho anh, phụ nữ có bao nhiêu lần năm năm chứ? Phụ nữ thật quá khó khăn, phụ nữ nên theo đuổi cuộc sống tốt hơn.”
“Lại là bạn thân của em, bạn thân em nói gì em cũng tin. Kể từ khi người đó xuất hiện, ngày tháng của chúng ta chẳng còn yên bình.”
“Bạn thân em là vì muốn tốt cho em.”
“Anh thấy cô ấy chỉ muốn phá hỏng hạnh phúc của chúng ta.”
“Ly hôn là ý của em. Năm năm bên nhau là sai lầm, đây không phải cuộc sống mà em mong muốn. Là anh không thể đem lại hạnh phúc cho em, xin đừng trách bạn thân em.”
Bên cạnh cục dân chính, tại một quán cà phê.
Lê Tinh Nhiễm, mặc váy hàng hiệu, từ trong túi Gucci lấy ra tờ thỏa thuận ly hôn, đẩy đến trước mặt Lương Xán Văn, người đang mặc chiếc áo phông rẻ tiền mua ở chợ.
“Em đã chuẩn bị sẵn thỏa thuận ly hôn. Chúng ta sống ở Thượng Hải năm năm, không có xe, không có nhà, vẫn chỉ dựa vào tiệm cắt tóc nhỏ để kiếm sống, còn có con gái ba tuổi. Em sẽ ra đi tay trắng, anh yêu con, vậy thì con ở với anh. Đồng ý thì ký tên, chúng ta lập tức đi ly hôn.”
Lương Xán Văn không nhận tờ thỏa thuận ly hôn, mà nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn chiếc Mercedes-Benz S600 đậu bên đường, khẽ cười lạnh.
“Thật là bạn tốt của em, còn giúp em tìm sẵn đường lui. Vì muốn sống tốt hơn, em sẵn sàng bỏ cả con?”
“Con mất em rồi, không thể mất thêm ba được nữa!”
“Nói hay lắm.”
“Lương Xán Văn, anh nói nhiều như vậy, phải chăng là muốn tiền? Bao nhiêu? Chỉ cần anh ký tên ly hôn, em sẽ đưa.”
“Không cần vội, cứ chờ xem.”
“Chờ gì nữa?”
Lương Xán Văn nhìn vợ mình, người đã nôn nóng muốn ly hôn để theo người đàn ông giàu có. Anh hận bản thân vì đã tốn ba trăm nghìn để lấy cô ta về làm vợ.
Lương Xán Văn vốn là một thợ cắt tóc, sở hữu một tiệm nhỏ dưới tòa nhà cũ ở Thượng Hải.
Trước khi cưới, anh sống tự do, ngày làm ngày nghỉ, thu nhập tạm đủ, chẳng có kế hoạch kết hôn, muốn tự do cả đời.
Năm năm trước, anh gặp Lê Tinh Nhiễm, vừa tốt nghiệp đại học và đang tìm việc, đến tiệm cắt tóc của anh để chuẩn bị cho buổi phỏng vấn.
Khi trò chuyện, biết cô là đàn em cùng trường, là người ngoại tỉnh còn anh là dân bản địa, sau vài lần tiếp xúc, hai người hẹn hò, Lương Xán Văn từ bỏ lời thề không kết hôn để cưới cô.
Khi ấy, anh tin vào tình yêu.
Trước kia, Lương Xán Văn từng có nhà, nhưng cha mẹ anh bị người ta lừa, đem cầm cố nhà để đầu tư. Kết quả là đầu tư thất bại, gánh nặng không chịu nổi, cha mẹ anh cùng tự tử, để lại tiệm cắt tóc cho anh.
Sau khi kết hôn, Lương Xán Văn thay đổi hẳn thái độ làm việc, với tay nghề khéo léo, anh mở cửa tiệm từ sáng đến tối, chỉ vì muốn kiếm tiền. Đặc biệt sau khi con gái chào đời, anh càng cố gắng, tối đến sau khi đóng cửa còn đi giao hàng, chỉ mong kiếm được nhiều tiền hơn để đem đến cho vợ con một mái nhà thực sự.
Vất vả nhưng anh vẫn vui vẻ, bởi vì có vợ con bên cạnh, anh cảm thấy mọi thứ đều đáng giá.
Cho đến khi bạn thân đại học của Lê Tinh Nhiễm đến Thượng Hải, gia đình vốn êm ấm dần xuất hiện những vấn đề.
Cuối cùng, vợ anh đã thay đổi.
Đầu tiên là những bài đăng trên trang cá nhân của cô ấy, từ việc khoe con, khoe hạnh phúc gia đình chuyển thành những nội dung như…
“Đừng cúi đầu, vương miện sẽ rơi; đừng rơi lệ, kẻ hèn sẽ cười.”
“Đàn ông kiếm tiền là để phụ nữ tiêu. Người đàn ông không muốn tiêu tiền cho bạn là người không yêu bạn.”
“Phụ nữ nhất định phải gả cho người đàn ông coi bạn như công chúa.”
“Phụ nữ bị hôn nhân trói buộc là không hạnh phúc. Phụ nữ nên sống vì chính mình.”
Vợ anh mỗi ngày đều bàn luận với bạn thân về cách phụ nữ nên sống thế nào.
Từ một người vợ tốt, cô ấy dần trở thành một cô gái không có năng lực nhưng lại thích hưởng thụ, bị ánh đèn xa hoa của Thượng Hải mê hoặc.
Cuối cùng, Lương Xán Văn phát hiện vợ mình đã có tiền, vì cô đã cặp kè với một người giàu có.
Anh đã bị “mọc sừng”!
Vài ngày trước, trong buổi sinh nhật ba tuổi của con gái, cô bé ước rằng: "Mong bố mẹ lúc nào cũng ở bên con."
Sau khi thổi nến, lời đầu tiên của Lê Tinh Nhiễm là: "Lương Xán Văn, chúng ta ly hôn đi."
Sau đó, cô ấy đứng dậy bỏ đi.
Gặp lại là bây giờ, cùng với tờ thỏa thuận ly hôn.
“Lương Xán Văn, đừng nghĩ rằng kéo dài thời gian sẽ khiến tôi bỏ ý định ly hôn. Tiệm cắt tóc rách nát của anh kiếm chẳng được bao nhiêu tiền. Nhận rõ thực tế đi, anh không đem lại hạnh phúc cho tôi.”
Điện thoại của Lương Xán Văn vang lên với thông báo từ WeChat. Anh nhíu mày nhìn tin nhắn, rồi nét mặt giãn ra, cười nhẹ nhõm: "Được! Ly hôn!"
“Đồng ý nhanh vậy, phải chăng anh đã tìm được người khác rồi?”
------
Dịch: MBMH Translate
Đăng bởi | phanledongha |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 3 |
Lượt đọc | 220 |