Hành Vi Trước Mặt Chồng
"Không cho em vào à?"
Diệp Phồn Chi bước từng bước tới gần, nhìn Vương Thành đang nắm chặt tay nắm cửa.
"Đừng nói là bên trong không phải khách hàng mà là người phụ nữ anh tìm bên ngoài nhé?"
"Sao anh có thể có người bên ngoài được, Phồn Chi, em nghĩ nhiều rồi."
"Vậy thì mở cửa ra để tôi vào gặp ‘khách hàng lớn’ của anh đi."
"Chuyện này... chuyện này..."
Vương Thành đột nhiên nghĩ ra một cái cớ:
"Là ông chủ Chu trong đó, em cũng biết đấy, ông ta vừa cưới vợ tháng trước. Nhưng hôm nay ông ấy không dẫn vợ theo mà dẫn theo một người mẫu trẻ. Em và vợ ông ấy quen biết nhau. Nếu em vào nhìn thấy thì ông chủ Chu sẽ lo lắng. Ông ấy không muốn quá nhiều người biết chuyện ông ta có người bên ngoài. Nếu không, việc hợp tác của anh và ông ta sẽ bị ảnh hưởng. Em hiểu chứ?"
"Đã có vợ mà còn lăng nhăng bên ngoài, đúng là đồ cặn bã!"
"Đúng, đúng, ông chủ Chu đúng là cặn bã. Anh cũng không muốn ăn cơm với loại người đó, nhưng vì công việc, vì gia đình của chúng ta, anh không còn cách nào khác. Haizz..."
"..."
Diệp Phồn Chi cảm thấy không biết nói gì.
Đánh chết cô cũng không ngờ rằng kỹ năng diễn xuất của Vương Thành lại giỏi đến thế.
Bíp bíp bíp...
Điện thoại của Diệp Phồn Chi vang lên. Tin nhắn từ tài khoản có tên "Đơn Giản Là Được".
"Phồn Chi, bạn em tìm em kìa, không mau nghe đi?"
Vương Thành nhắc nhở. Anh không biết tài khoản "Đơn Giản Là Được" là ai, nhưng anh biết bạn bè của vợ mình rất trong sạch, chỉ vài người bạn nữ thỉnh thoảng tụ tập dạo phố, ăn uống, buôn chuyện.
Vương Thành cực kỳ yên tâm về Diệp Phồn Chi.
Diệp Phồn Chi nghe máy ngay trước mặt anh mà không chút ngần ngại, rồi áp điện thoại lên tai.
"Nhà hàng nào thế? Tôi không tìm thấy."
"... Được rồi, tôi ra đón anh ngay."
Cúp máy, cô quay sang Vương Thành:
"Chồng yêu, em ra ngoài đón bạn. Cậu ấy ở phòng bên cạnh anh. Lát nữa em dẫn vào giới thiệu với anh nhé."
"Được được..."
Vương Thành vội vàng gật đầu:
"Mau đi đi."
Diệp Phồn Chi khẽ lắc đầu cười, quay người bước ra cửa.
Thật ra từ đầu cô đã không định vào phòng. Cô chỉ muốn nhìn dáng vẻ hoảng loạn của Vương Thành mà thôi, vì nếu vào trong thì chẳng còn thú vị gì nữa.
Vương Thành vội vàng quay lại phòng, khóa cửa, ngồi phịch xuống ghế, thở phào nhẹ nhõm. Chân anh gần như mềm nhũn, tim đập như muốn nhảy ra ngoài.
Lê Tinh Nhiễm hậm hực nói:
"Vương Thành, anh làm cái trò gì vậy? Nhốt tôi trong này, sợ tôi ra ngoài quậy à? Không phải anh nói anh không còn yêu vợ nữa sao? Giờ cô ta quan trọng hay tôi quan trọng?"
"Em quan trọng, em quan trọng. Em đừng giận mà."
"Sao tôi không giận cho được? Vì anh mà tôi ly hôn. Anh đã hứa sẽ ly hôn với cô ta. Đi thôi, ra nói rõ ràng với vợ anh, ly hôn đi."
"Đừng kích động mà em."
Vương Thành giữ Lê Tinh Nhiễm ngồi lại ghế. Anh thực sự sợ cô lao ra ngoài đối chất với Diệp Phồn Chi.
"Đừng chạm vào tôi."
Lê Tinh Nhiễm hất tay anh ra, giận dỗi:
"Vương Thành, rốt cuộc anh có ly hôn không? Giờ anh không cho tôi câu trả lời rõ ràng, tôi sẽ ra ngoài tìm vợ anh, bảo cô ta quyết định."
Giờ đây, tiểu tam cũng lộng hành thế sao?
Chuyện “đấu tay đôi với vợ cả” không phải chưa từng xảy ra.
Vương Thành chẳng dám làm phật lòng "vị tiểu tổ tông" này. Anh ta thực sự thích Lê Tinh Nhiễm. Tình cảm lén lút này đúng là đã nảy sinh, bởi cô ấy thực sự xinh đẹp. Em gái cô ta là hoa khôi trường, có thể thấy nhan sắc cô ta không phải dạng vừa.
"Anh sẽ ly hôn. Nhưng không phải bây giờ. Công ty đang thiếu vốn, anh còn cần sự giúp đỡ từ nhà bên vợ. Em cũng biết anh có được ngày hôm nay là nhờ vào họ. Nếu giờ ly hôn, anh sẽ mất hết. Em cũng không muốn anh ra đi tay trắng, đúng không? Cho anh thêm chút thời gian."
Vương Thành cố gắng thuyết phục. Anh biết Lê Tinh Nhiễm không muốn anh ta tay trắng ra đi, vì cô muốn trở thành một "phu nhân giàu có" ở Thượng Hải.
Ly hôn?
Ly cái đầu ấy.
Vương Thành vốn không có ý định ly hôn với Diệp Phồn Chi. Anh yêu cô, rất yêu cô.
Chỉ là anh muốn giữ "lá cờ đỏ trong nhà không ngã", ngoài thì "cờ hoa tung bay".
...
Ở nhà hàng bên cạnh.
Diệp Phồn Chi bước tới, vỗ nhẹ lên vai trái của Lương Xán Văn, nhưng lại ngồi xổm xuống bên phải.
Lương Xán Văn quay đầu lại:
"Trẻ con."
"Anh mới trẻ con ấy. Tôi đã nói là nhà hàng này, thế mà anh còn không tìm ra."
"Cô nói nhà hàng này? Rõ ràng bảo là nhà hàng đối diện. Sao tôi biết được là nhà hàng nào?"
"Tôi nói nhà hàng đối diện tức là nhà hàng này!"
"... Đàn bà!"
"Ha ha ha... Đi thôi, vào ăn cơm."
Diệp Phồn Chi chủ động khoác tay Lương Xán Văn.
"!!!"
Lương Xán Văn cúi đầu nhìn tay mình:
"Cô khoác tay tôi làm gì?"
"Hôm nay anh đẹp trai như thế, khoác tay anh thì sao? Dù gì anh cũng ly hôn rồi, tôi thì góa chồng, có gì phải sợ chứ? Đi thôi!"
Diệp Phồn Chi khoác tay Lương Xán Văn, bước vào nhà hàng với dáng vẻ đầy kiêu hãnh.
Trước cửa phòng riêng
Diệp Phồn Chi liếc nhìn cánh cửa phòng bên cạnh đang đóng chặt, lòng hoàn toàn nguội lạnh với người đàn ông trong đó. Cô khẽ cười chế nhạo, đẩy cửa phòng mình bước vào rồi ngồi xuống.
Không lâu sau, món ăn được dọn lên.
------
Dịch: MBMH Translate
Đăng bởi | phanledongha |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 136 |