Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ông chủ Thẩm lòng dạ hiểm độc

Phiên bản Dịch · 1765 chữ

"Phó Ngộ Bạch! Papa yêu con! Aaaaaaa!"

Vừa hét lớn đến khàn cả tiếng, Hứa Nhiên vừa ra sức quơ quơ lightstick trong tay. Giữa một đám fangirl, cậu hy sinh quên mình mà gào thét cổ vũ cho idol của bản thân - Phó Ngộ Bạch.

Trên sân khấu, Phó Ngộ Bạch vừa hát vừa nhảy, ánh đèn sáng rực chiếu lên người anh, tựa như một vị tinh linh tỏa sáng lấp lánh lạc vào chốn nhân gian. Nên trong mắt người phàm, thích anh là một điều hiển nhiên, không thể ngăn cản.

Hứa Nhiên ôm ngực, cảm giác cả người như sắp tan ra.

Sao Phó Ngộ Bạch lại đẹp trai như vậy, sao lại dễ nhìn như vậy?!

Hứa Nhiên vừa khóc, vừa không quên chụp một đống lớp ảnh đẹp cho bảo bối Phó Ngộ Bạch nhà mình.

Camera trong tay tách tách không ngừng, chớp tắt tới tận lúc tới Phó Ngộ Bạch ra sau cánh gà.

Đây là một buổi hòa nhạc “thức ăn nhanh”, Phó Ngộ Bạch chỉ biểu diễn hai bài thôi. Anh vừa rời sân khấu, Hứa Nhiên lập tức thu dọn đồ đạc rồi rời đi cùng với nhóm fan.

"Màn biểu diễn vừa nãy của anh tớ đúng là tuyệt vời! Từ đầu đến cuối đều hát live hết! Vừa hát vừa nhảy mà vẫn tốt!"

"Hu hu tớ chưa xem đã mà, muốn nhìn bảo bối biểu diễn thêm vài bài nữa cơ…”

"Đều tại Chó Mực rác rưởi hết, dám để anh tui nhận cái loại tài nguyên này. Nhìn tháng này đi, anh tui đã diễn bao nhiêu sân khấu “thức ăn nhanh” rồi? May là anh tui rất chuyên nghiệp, lần nào cũng hát live cả!"

"Đã hứa là sẽ có tour diễn, nhưng từ lúc ra mắt đến giờ thì sao, hứa bao nhiêu năm rồi? Đến bây giờ đã có chút manh mối nào chưa?"

"Đừng nhắc tới tour diễn nữa, càng nhắc lòng càng đau…”

"Khi nào thì Chó Mực rác rưởi mới đóng cửa? Khi nào thì anh chúng ta mới được tự do đây?!"

Mỗi lần fan tới hiện trường xem biểu diễn, ngoại trừ kích động hưng phấn tám chuyện với nhau, còn không quên mắng công ty đại diện của Phó Ngộ Bạch vài câu.

Công ty giải trí Hắc Khuyển.

Đúng vậy, công ty mà có cái tên nghe như đang đùa này chính là công ty mà Phó Ngộ Bạch đang ký hợp đồng.

Mỗi lần nhắc tới công ty này, fan có thể mắng suốt ba ngày ba đêm mà không mệt, đối tượng công kích chủ yếu chính là ông chủ còn tệ hơn chó của công ty - Thẩm Mặc.

Bọn họ thân thiết gọi anh ta hai tiếng anh Chó, đồng thời đặt biệt danh cho công ty là giải trí Chó Mực.

Hứa Nhiên đã theo chân Phó Ngộ Bạch từ khi anh mới ra mắt; mà thân là một fan già đã hâm mộ anh từ thuở bắt đầu, tất nhiên cậu cũng hận giải trí Chó Mực thấu xương, chỉ tiếc sao bản thân không thể một đêm phất nhanh, dẫn bảo bối thoát ly bể khổ.

Nhưng hiện tại cậu vẫn chỉ là một sinh viên bình thường học khoa thanh nhạc, trong nhà cũng không có quặng mỏ gì hết, bởi vậy chỉ có thể cất suy nghĩ này dưới tận đáy lòng thôi.

Sau khi vẫy tay tạm biệt mọi người, Hứa Nhiên một mình quay về trường học, đầu óc cậu còn đang chìm đắm trong màn trình diễn vừa rồi của Phó Ngộ Bạch, chưa thể tự thoát ra được, trong não toàn là nụ cười quyến rũ mê người của idol thôi. Nhớ tới đây, Hứa Nhiên vui vẻ lôi camera ra, ngắm nghía mấy tấm ảnh đẹp vừa chụp được.

Lát nữa về tới trường, cậu phải thức suốt đêm chỉnh sửa lại ảnh chụp, sau đó nghĩ nội dung để đăng lên weibo nữa.

Không có cách nào, ai bảo cậu chính là master fansite danh tiếng lẫy lừng luôn xông pha “tiền tuyến” của Phó Ngộ Bạch chứ!

Ngay lúc cậu đang phấn khích ngắm nghía đống ảnh, trong lúc băng qua đường đã không để ý tới đằng sau có một chiếc xe tư nhân đang phóng thẳng về phía mình.

Lúc này đèn giao thông đã chuyển xanh, bởi vì trời đã khuya nên trên lối đi bộ chỉ có một mình Hứa Nhiên.

Trong bóng đêm mờ mịt, chiếc xe màu bạc cắt qua đêm tối, rầm một tiếng, Hứa Nhiên không chút đề phòng bất ngờ bị tông phải, cả người bay lên giữa không trung, rồi rơi xuống, lăn lông lốc tới tận lề đường.

Máu tươi chảy ra từ miệng và mũi cậu loang đầy ra đất… giữa màn đêm tăm tối ánh lên màu đỏ chói mắt.

Trước khi mất đi ý thức, trong đầu Hứa Nhiên chỉ còn một suy nghĩ duy nhất.

Hình của cậu… còn chưa đăng lên…

...

Đau, đau quá!

Lúc Hứa Nhiên tỉnh lại, chỉ thấy chỗ ngực đau nhói, đầu óc cũng ong ong cả lên. Cậu ngồi dậy, ôm đầu ngơ ngẩn hồi lâu mới nhận ra: mình không chết?

Với lại đây là đâu?

Hứa Nhiên nhìn quanh bốn phía, phát hiện bản thân đang nằm sõng soài trên sàn nhà trong một phòng khách sạn.

Cậu ngây ngẩn cả người, rõ ràng là trước khi hôn mê, cậu đã bị xe tông cơ mà?! Sao lại chưa chết, hơn nữa còn nằm trong khách sạn?

"Đúng rồi, camera của mình! Cả ảnh chụp nữa!" Hứa Nhiên vội vàng đứng dậy đi tìm, nhưng mới vừa đứng dậy, đập vào mắt là cảnh tượng khiến cậu phải sửng sốt không thôi.

Trước mắt là một chiếc giường lớn mềm mại, này không có gì cần phải ngạc nhiên.

Điều kỳ diệu là, cái người đàn ông đang nằm trên giường với sắc mặt ửng hồng, áo quần xốc xếch, nhìn cậu bằng ánh mắt thù hận đó không phải idol Phó Ngộ Bạch của cậu thì còn có thể là ai?!

A a a!

Trong lòng Hứa Nhiên hét một trận chói tai!

Cục cưng, sao con lại xuất hiện trên giường papa?

Mình đây là đang nằm mơ sao? ? A a a! Nhất định là thế! Hứa Nhiên đè cơn kích động trong lòng xuống, cẩn thận tiến về phía trước.

Nhưng vừa bước được nửa bước, hàng mi của người đàn ông trên giường đã run lên, đôi mắt lạnh lẽo như băng tia thẳng về phía cậu, giọng điệu tràn ngập hàm ý cảnh cáo: "Nếu anh còn dám tiến thêm một bước, sẽ không chỉ đơn giản là ăn một cú đá như vậy đâu."

Hả?

Thì ra vừa nãy cậu bị cục cưng đạp xuống giường sao? Khó trách đầu lại đau như vậy!

Hứa Nhiên thầm cảm thán trong lòng, nằm mơ mà cũng chân thật như thế ư? Muốn cùng idol ân ái thôi mà cũng bị đá cho một cú trước đã.

Cho rằng bản thân đang nằm mơ nên cậu chẳng thèm tin lời anh, cứ thể tiến lại gần Phó Ngộ Bạch. Ngay tại lúc cậu sắp chạm được vào người anh, người đàn ông kia đã mạnh mẽ xoay người, nhanh chóng chế trụ cậu rồi đè chặt xuống giường.

Hứa Nhiên nhìn gương mặt anh tuấn được phóng lớn gấp mấy lần kia, hạnh phúc đến sắp ngất.

Nếu đây là mộng, xin đừng để mình tỉnh lại!

Thấy Hứa Nhiên nhìn mình bằng ánh mắt nóng rực, trong mắt Phó Ngộ Bạch thoáng hiện sự kinh tởm. Anh muốn buông bàn tay đang đè Hứa Nhiên ra, nhưng cơ thể bị bỏ thuốc này của anh đã dần mất khống chế.

Anh thở hổn hển, người càng ngày càng nóng, dù là người có ý chí cực mạnh như anh cũng cảm thấy không chịu nổi nữa.

Dưới ánh đèn mờ ảo của khách sạn, cộng thêm ánh mắt như si như mê của người bên dưới, sợi dây lý trí trong đầu Phó Ngộ Bạch cuối cùng cũng đứt.

Anh cúi người hôn cậu.

Thẩm Mặc, đây là anh tự tìm!

...

A a a đau quá!

A a a cục cưng giỏi quá, sức lực cũng lớn ghê!

Cục cưng, có phải con đang nâng papa như nâng tạ không?

Cục cưng, papa không cho phép con nâng tạ!

Huhu mông đau quá, bây giờ nằm mơ mà cũng chân thật như vậy sao?

...

Lúc Hứa Nhiên tỉnh lại lần nữa, trời đã sáng choang. Ánh mặt trời ấm áp xuyên qua rèm cửa, rọi vào giường lớn.

Hứa Nhiên mở to mắt, chỉ cảm thấy mông đau đến sắp vỡ thành hai mảnh .

Sao lại thế này? Mơ một giấc thôi mà, sao cảm giác lại chân thật tới vậy? Vừa nghĩ thế, bức tường da người trước mặt cậu bỗng động đậy?

Hứa Nhiên trợn trừng hai mắt, bức tường trước mặt đang nhẹ nhàng ngồi dậy, tấm chăn lớn trượt xuống khỏi người anh, lộ ra cơ thể thon gầy.

Tầm mắt Hứa Nhiên lướt qua người trước mặt, đi thẳng lên trên, sau một hồi lưu luyến không rời ở xương quai xanh đầy ngon miệng, cuối cùng cũng dừng lại trên gương mặt tuyệt đẹp kia.

Sau đó, cậu sững sờ cả người.

Phó Ngộ Bạch, là Phó Ngộ Bạch.

Sao giấc mộng này lại dài như vậy? Hứa Nhiên nghiêng đầu khó hiểu. Tận đến khi người trước mắt lạnh lùng nhìn cậu một cái, sau đó cười khẩy nói: "Thẩm Mặc, không tiếc bỏ thuốc tôi, còn dâng mình tới tận cửa cho tôi làm, anh quả là không biết xấu hổ."

Đúng, Thẩm Mặc đúng là không biết xấu hổ.

Hứa Nhiên trưng ra vẻ mặt chân thành, tha thiết gật đầu phụ họa.

Có lẽ biểu cảm của cậu quá mức thành khẩn, nên Phó Ngộ Bạch sửng sốt lắm, nhưng ánh mắt lại càng thêm lạnh lùng.

Tính giở trò gì nữa đây?

"Sao đây, tối qua chịu kích thích quá lớn nên ông chủ lớn Thẩm vẫn còn chưa hoàn hồn hả?" Phó Ngộ Bạch nói xong, lập tức đứng dậy xuống giường mặc quần áo tử tế, lúc rời đi còn không quên đế thêm một câu: "Chờ nhận đơn hủy hợp đồng đi."

Cửa phòng khách sạn bị đóng lại cái rầm.

Bạn đang đọc Sau khi tỉnh lại tôi trở thành ông chủ lòng dạ hiểm độc của idol của sóc nhỏ (tiểu hung hứa

Truyện Sau khi tỉnh lại tôi trở thành ông chủ lòng dạ hiểm độc của idol tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Aubin_eirlys
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.