Gặp Chuyện Bất Bình Phải Ra Tay
Chương 19: Gặp Chuyện Bất Bình Phải Ra Tay
Sau khi rời khỏi trận pháp, Trần Dạ Bạch cảm thấy đầu óc thoải mái hơn hẳn. Linh khí trong cơ thể vận hành thuận lợi, dấu hiệu của đột phá cảnh giới vừa rồi càng khiến hắn tự tin hơn. Cảm nhận sức mạnh mới mẻ từ Nhị Cảnh tầng 1, hắn khẽ nở một nụ cười. Dẫu vậy, việc trải qua nhiều trận chiến cận tử cũng khiến hắn cẩn trọng hơn bao giờ hết.
Đi qua con đường mòn trong rừng, hắn hướng về hang động của mình để nghỉ ngơi và kiểm tra lại chiến lợi phẩm. Tuy nhiên, khi đi được nửa đường, hắn bất ngờ nghe thấy tiếng cãi vã vọng ra từ một góc khuất.
Giọng nói khinh thường và đầy áp bức vang lên:
“Ngươi không đưa thì đừng trách bọn ta vô tình! Trong bí cảnh này, mạng người như cỏ rác, chết cũng chẳng ai biết đâu!”
Trần Dạ Bạch lập tức dừng chân, nép sau một thân cây lớn. Hắn nhanh chóng lấy ra một lá bùa ẩn thân từ túi đồ hệ thống và kích hoạt nó, khiến bản thân chìm trong trạng thái vô hình.
Cuộc Đối Thoại Căng ThẳngĐứng sau gốc cây, hắn quan sát tình hình trước mắt. Một nhóm ba người thanh niên cao lớn đang đứng vây quanh một thiếu niên gầy gò, toàn thân run rẩy. Cậu ta mặc một bộ trang phục đơn giản, trên người có nhiều vết thương, hiển nhiên vừa trải qua một cuộc tra tấn.
“Đại ca, em nghĩ thằng này không muốn giao đồ đâu!” Một thanh niên mặt mũi gian xảo lên tiếng.
“Đúng đó, đại ca. Hay là gi*t nó luôn đi, đồ cũng về tay chúng ta mà chẳng ai biết.” Một người khác tiếp lời, ánh mắt lóe lên tia ác độc.
Tên cầm đầu – Hoàng Thiên Kiệt, dáng người cao lớn, ánh mắt lạnh lẽo – cười nhạt:
“gi*t người trong bí cảnh này? Không phải ý tưởng tồi, nhưng ta không muốn làm đến mức đó. Ngươi nghe đây, nếu ngoan ngoãn đưa túi trữ vật của mình ra, ta sẽ tha cho ngươi một mạng. Chỉ một lần duy nhất, hiểu chưa?”
Thiếu niên bị vây – Lâm Văn Đạo – run rẩy đáp:
“Dạ… nhưng… nhưng đây là những thứ tôi đã liều mạng thu thập được…”
Cậu chưa kịp nói hết câu thì một cú tát trời giáng từ Hoàng Thiên Uy – một trong ba kẻ bắt nạt – đã làm cậu ngã nhào xuống đất.
“Đại ca tao nói mà mày không nghe à? Hay muốn ch*t luôn bây giờ?”
Tâm Trạng Do DựTrần Dạ Bạch siết chặt nắm đấm, cảm giác bất bình dâng lên trong lòng. Hắn định ra tay thì bất ngờ nghe thấy giọng nói của Dạ Lang vang lên trong đầu:
“Ngươi quen cậu nhóc bị bắt nạt kia à?”
“Không quen.” Trần Dịch Bạch đáp.
“Không quen thì cứu cậu ta làm gì?”
“Nhưng cậu ta đang cần sự giúp đỡ…”
“Để ta nói thẳng, có những kẻ ngươi cứu chưa chắc đã biết ơn. Nếu không may gặp phải kẻ tiểu nhân, ngươi sẽ phải hối hận. Đây là lời khuyên của ta.”
Dạ Lang nói với giọng điệu thản nhiên nhưng mang theo vẻ nghiêm nghị.
Trần Dạ Bạch im lặng, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt. Hắn lưỡng lự, không biết có nên can thiệp hay không.
Anh Hùng Xuất HiệnKhi Trần Dạ Bạch còn đang đắn đo, một giọng nói vang lên đầy khí khái:
“Các ngươi bắt nạt người yếu đuối như vậy là sao? Thật đáng xấu hổ!”
Từ trong rừng, một thanh niên khôi ngô, anh tuấn bước ra. Ánh mắt cậu ta đầy chính nghĩa, gương mặt không chút sợ hãi.
Hoàng Thiên Kiệt cau mày, giọng điệu khó chịu:
“Không phải chuyện của 1 kẻ tầm thường như ngươi có thể xen vào. Muốn chết sao?”
Thanh niên kia nhếch môi cười, ngữ điệu đầy khinh thường:
“Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, đừng bao giờ coi thường thiếu niên nghèo.”
Hoàng Thiên Phong cười khẩy:
“Ngươi bị ngáo à? Ta nói thế ngươi không hiểu hả!!!Cút đi!”
Hoàng Thiên Uy tiếp lời:
“Ngươi tốt nhất đừng xen vào chuyện của bọn ta, nếu không muốn rước họa vào thân!”
Thanh niên anh tuấn không hề lùi bước, ánh mắt rực lên ngọn lửa quyết tâm:
“Ta đã nói rồi, ta ở đây, không ai được phép bắt nạt cậu ta!”
Hoàng Thiên Kiệt nhíu mày, hiển nhiên không muốn gây thêm rắc rối. Hắn phất tay, ra hiệu cho hai người em của mình:
“Thôi bỏ đi, không đáng để mất thời gian.”
Cả ba quay người rời đi, nhưng ánh mắt đầy sát ý nhìn về phía thanh niên anh tuấn như muốn khắc ghi kẻ đã phá hoại kế hoạch của chúng.
Hành Động Bất NgờLâm Văn Đạo, người vừa được cứu, vội vàng quỳ xuống cảm tạ:
“Đa tạ ân nhân! Nếu không có huynh, ta chắc chắn đã mất mạng.”
Không đợi đối phương đáp lời, Lâm Văn Đạo tháo túi trữ vật của mình, đưa toàn bộ cho thanh niên kia:
“Đây là những gì ta có. Xin hãy nhận lấy như một lời cảm ơn.”
Thanh niên anh tuấn lưỡng lự nhưng cuối cùng vẫn nhận. Sau đó, cậu ta rời đi mà không nói thêm lời nào.
Từ trong bóng tối, Trần Dạ Bạch quan sát toàn bộ sự việc, đôi mày khẽ nhíu lại. Hắn cảm thấy có điều gì đó không đúng về hành động của tên Lâm Văn Đạo sau khi được giúp đỡ. Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu hắn, nhưng hắn mong rằng mọi chuyện không tồi tệ như vậy.
Dạ Lang truyền âm, giọng điệu lạnh lùng vang lên:
"Trường hợp mà ngươi nghĩ, hoàn toàn có thể xảy ra."
Trần Dạ Bạch trầm ngâm một lúc lâu, ánh mắt thêm phần sâu thẳm.
Trần Dạ Bạch gật đầu, không nói thêm.
Kết ThúcMột lúc sau, không khí trở lại yên tĩnh. Trần Dạ Bạch thu lại lá bùa ẩn thân, lặng lẽ rời khỏi. Trong lòng hắn hiểu rằng, không phải lúc nào ra tay nghĩa hiệp cũng là lựa chọn đúng. Đôi khi, sự quan sát và kiên nhẫn mới mang lại bài học quý giá.
Hắn tiếp tục hành trình về hang động của mình, trong đầu suy ngẫm về những gì vừa xảy ra. Bí cảnh này không chỉ là nơi để rèn luyện sức mạnh, mà còn là nơi để hắn học cách nhìn thấu lòng người.
"""
Đăng bởi | Boy.Boss666 |
Thời gian | |
Lượt đọc | 3 |