Vợ chồng hợp đồng
Chương 1: Vợ chồng hợp đồng
"Ôn Noãn, chúng ta ly hôn đi. "
Bầu không khí bữa sáng hài hòa vốn có bởi vì một lời nói của Hàn Khiêm mà đông cứng lại. Hàn Khiêm nhìn vợ mình đang ngồi đối diện... Nói chính xác thì cô ấy là chủ nhân của mình, bà chủ, một người phụ nữ nắm giữ vận mệnh của anh ta.
Hàn Khiêm và Ôn Noãn là một cặp vợ chồng, một cặp vợ chồng đã kết hôn đã kết hôn được ba năm.
Bởi vì muốn chờ đợi một người quay lại, Ôn Noãn đã lựa chọn kết hôn với Hàn Khiêm. Mặc khác, Hàn Khiêm cũng cần có sự giúp đỡ của Ôn Noãn để thoát khỏi nguy cơ phải đi tù. Lừa đảo, chiếm dụng công quỹ và làm giả bằng cấp học vấn, ba tội danh này đủ để anh ta phải ngồi tù đến hết đời.”
Ba năm trước, gia đình Hàn Khiêm gặp phải một vấn đề lớn, mẹ anh phải nhập viện vì nhiều căn bệnh khác nhau. Để tiết kiệm vài trăm tệ chi phí y tế mỗi năm, bà luôn từ chối trả tiền vì nghĩ rằng mình sẽ may mắn khỏi bệnh và không cần phải làm quá lên. Do đó, việc bà đột ngột được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện càng khiến gia đình vốn đã nghèo khó lại càng trở nên tồi tệ hơn.
So với chi phí chữa bệnh đắt đỏ, số tiền bán nhà có thể nói là hạt cát trong sa mạc. Khi bố anh định bán quả thận của mình để lấy tiền, Hàn Khiêm đã từ chối và nói với ông rằng nếu ông kiên trì một tháng, ông sẽ nhận được chi phí y tế.
Sau khi rời bệnh viện, Hàn Khiêm đã làm giả bằng cấp của mình và nộp đơn xin việc vào Tập đoàn Sướng Hưởng. Anh ta tự nhận đã có nhiều năm kinh nghiệm lập kế hoạch dự án, cộng thêm tài ăn nói của mình, cuối cùng anh cũng thành công vào được phòng kế hoạch. Sau đó trong vòng nửa tháng, anh biết được những vấn đề hiện tại của Tập đoàn Sướng Hưởng.
Vấn đề là các cửa hàng bách hóa trực thuộc Tập đoàn Sướng Hưởng đều thua lỗ hàng năm nhưng họ không thể bỏ cuộc. Bởi vì thứ mà các đối thủ cạnh tranh đang chờ đợi là việc Sướng Hưởng chịu từ bỏ việc kinh doanh cửa hàng bách hóa. Đây là điều mà Hàn Khiêm đã phát hiện ra từ rất sớm. Anh đến Sướng Hưởng cũng vì thực hiện dự án này. Nửa tháng làm việc bận rộn cho phép anh lên kế hoạch đối phó cho các cửa hàng bách hóa.
Khi kế hoạch này được đưa đến tay quản lý bộ phận kế hoạch, nó đã khiến anh ta cau mày. Dự án quy hoạch này xem ra là một đề nghị không tồi, Hàn Khiêm lúc này cũng đưa ra yêu cầu, dự án quy hoạch có thể hoàn toàn giao cho người quản lý, có thể lấy danh nghĩa người quản lý thực hiện, với điều kiện anh ta muốn tham gia dự án.
Đề xuất quy hoạch được gửi đi đánh giá rủi ro và cuối cùng là tới cuộc họp điều hành.
Có lẽ Hàn Khiêm đã may mắn, hoặc có lẽ là cấp trên không tìm được cách nào khác để cứu cửa hàng bách hóa. Khi dự án bắt đầu, người quản lý kế hoạch đã được khen ngợi, đồng thời đưa cho Hàn Khiêm một vạn nhân dân tệ phí bịt miệng coi như để cảm ơn.
Hàn Khiêm cũng không từ chối. Anh gửi số tiền này cho cha mình và chuẩn bị cho kế hoạch tiếp theo.
Sau đó, Hàn Khiêm đã dùng nhiều thủ đoạn để biển thủ công quỹ, dùng số tiền đó để chữa trị cho mẹ anh. Sức khỏe của bà cuối cùng cũng hồi phục bình thường và được xuất viện.
Khi Hàn Khiêm đang chuẩn bị cách tiếp theo để bù lại lỗ bốn mươi vạn nhân dân tệ thì mọi chuyện đã bị mang ra ánh sáng.
Cảnh sát đã đến công ty và mang Hàn Khiêm đi để điều tra. Nhiều các buộc việc giả mạo trình độ học vấn, lừa gạt Tập đoàn Sướng Hưởng và biển thủ công quỹ khiến Hàn Khiêm từ bỏ việc bào chữa. Bộ phận pháp lý của Tập đoàn Sướng Hưởng cũng không kháng cáo đối với Hàn Khiêm. Đồng thời, người quản lý bộ phận kế hoạch cũng đã thú nhận, Hàn Khiêm mới là người chịu trách nhiệm về vụ án quy hoạch.
Tại đồn cảnh sát, Hàn Khiêm đã thú nhận mọi chuyện và bị tống vào trại giam chờ xét xử.
Đúng lúc Hàn Khiêm đang tuyệt vọng thì bất ngờ biết được bộ phận pháp lý của tập đoàn Sướng Hưởng đã rút đơn kiện, tuyên bố rằng tất cả chỉ là hiểu lầm và Hàn Khiêm không cần phải chịu trách nhiệm về bất cứ điều gì.
Rời khỏi trại giam, khi Hàn Khiêm mơ hồ chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì chiếc Romeo Clover màu đỏ đã đỗ trước mặt anh. Phía trong xe, khi nhìn thấy phó chủ tịch Ôn Noãn đang ngồi trên ghế lái, Hàn Khiêm đột nhiên hiểu ra rằng chính tiên nữ tỷ tỷ này là người đã giải quyết mọi chuyện...
Hàn Khiêm biết rằng anh rất đẹp trai, nhưng anh sẽ không tự phụ đến mức có thể nghĩ rằng mình có thể được Phó chủ tịch của tập đoàn Sướng Hưởng để mắt tới.
“Lên xe!”
Giọng nói của Ôn Noãn cũng giống như cái tên của cô ấy vậy, rất ấm áp.
Ấn tượng đầu tiền của anh đối với Ôn Noãn là thân hình mảnh mai, chiều cao 1,72 mét nổi bật so với phụ nữ, khuôn mặt trái xoan chuẩn mực khiến cô nổi bật hơn hẳn những mỹ nhân có gương mặt nổi tiếng trên mạng. Ôn Noãn mang đến cho người ta không phải là cảm giác kinh diễm mà là nhẹ nhàng, ấm áp như gió xuân.
Đôi chân thon dài xinh đẹp của cô không chỉ khiến người ta phải kinh ngạc mà còn gây xung kích thị giác.
Sau khi lên xe, Ôn Noãn ném cho anh một bản hợp đồng.
"Bây giờ tôi định thỏa thuận với anh, nghe có vẻ hơi hoang đường nhưng tốt nhất anh nên nghe lời tôi. Nếu anh đồng ý, tôi không chỉ yêu cầu người của bộ phận pháp lý rút đơn kiện mà còn có thể trả khoản nợ bốn mươi vạn nhân dân tệ cho anh. Nếu anh từ chối, tôi sẽ tống anh trở lại nhà tù. "
Hàn Khiêm cau mày, nhìn vào dòng chữ lớn trên hợp đồng.
“Hợp đồng hôn nhân”.
Sau khi nhìn thoáng qua, Hàn Khiêm cau mày và trả lời.
"Tôi và cô sẽ kết hôn phải không? Cô phải đợi người yêu thuở nhỏ của cô du học về, còn tôi phải làm hộ hoa sứ giả của cô trong ba năm?"
Ôn Noãn trầm giọng trả lời, vẻ mặt có chút kỳ quái:
“Anh thậm chí còn không có tư cách hộ hoa sứ giả, nhưng anh nói đúng, tôi muốn đợi anh ấy trở về. Chuyện này tôi đã bàn với anh ấy rồi, bố mẹ tôi không thích anh ấy, cũng không muốn tôi ở bên anh ấy. Họ buộc tôi phải kết hôn trong năm nay, nếu không bọn họ sẽ lấy lại cổ phần của tôi ở Tập đoàn Sướng Hưởng. Nhiệm vụ của anh là giúp tôi đối phó với bố mẹ. Đương nhiên, nếu anh cần tôi giúp đỡ, tôi sẽ ra tay. Tôi có thể đáp ứng cho anh ở trước mặt bố mẹ anh. Điều kiện tiên quyết là nếu anh cần, tôi cũng sẽ không trì hoãn quá lâu. Anh ấy sẽ quay lại sớm, nhiều nhất là sau ba năm.
Hàn Khiêm nhẹ nhàng gật đầu. Anh không cảm thấy vinh dự khi được cưới một người đẹp nổi tiếng như Ôn Noãn, ngược lại trong lòng cảm thấy chán ghét. Ôn Noãn đương nhiên không quan tâm nhiều tới vậy, cô nói tiếp.
“Suốt ba năm, anh ở nhà tôi như một người chồng trọn thời gian và chăm sóc cuộc sống hàng ngày của tôi. Nhưng tôi với anh chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa. Sau khi cưới nhau, anh sống trên gác xếp, còn tôi ở tầng một. Nếu bạn có bất kỳ suy nghĩ không đúng đắn nào về tôi, chỉ là tôi nghĩ nếu có chuyện gì xảy ra với tôi, bộ phận pháp lý của Tập đoàn Sướng Hưởng sẽ kiện anh. Chúng tôi có rất nhiều tiền, ngoài ra mẹ anh cần rất nhiều thuốc bổ sau khi xuất viện, tôi có thể làm hài lòng anh. Một khi anh kết hôn, nếu anh nộp đơn ly hôn trong vòng ba năm, anh sẽ phải trả cho tôi gấp mười lần. Nợ nần, tổng cộng bốn trăm vạn! Quyết định đi, ký tên hoặc quay lại nhà tù.”
Người phụ nữ này không dịu dàng như vẻ ngoài, cũng không ấm áp như tên của cô.
Hàn Khiêm quay đầu nhìn Ôn Noãn.
“Hôm nay lấy được gấy chứng nhận luôn à? Thế thì tôi phải về nhà lấy sổ hộ khẩu đã.
“Không cần phiền phức như vậy, chỉ cần mang theo chứng minh nhân dân và người là được. Hơn nữa kế hoạch của anh rất tốt, ban giám đốc và bố tôi đều đã đọc qua nó, cho rằng nó có thể thay đổi cục diện hiện tại của các cửa hàng bách hóa. Người quản lý cửa hàng bách hóa cũng muốn cảm ơn anh."
Ba năm này, Ôn Noãn đối với Hàn Khiêm cũng rất chu đáo. Khi cha mẹ Hàn Khiêm đến thành phố thăm, cô đếu rất nồng nhiệt tiếp đón, cho phép họ ở trong nhà. Mỗi năm họ sẽ nghỉ lễ ở Ôn gia,Tết đến mới trở về Hàn gia. Hàn Khiêm và Ôn Noãn dường như đã quen với cuộc sống như vậy.
Nhưng bây giờ Hàn Khiêm đã đệ đơn ly hôn. Vẫn còn có hai tháng nữa,
Ôn Noãn buông đũa trong tay xuống, nhìn Hàn Khiêm, cau mày hỏi:
“Nghĩ kỹ chưa? Khi anh đệ đơn ly hôn, anh phải bồi thường cho tôi bốn trăm vạn nhân dân tệ, tổng số tiền tiết kiệm được trong tay anh bây giờ chỉ là sáu nghìn tệ, tôi sẽ không từ chối bốn trăm vạn tệ chỉ vì tình cảm ba năm này đâu.”
Hàn Khiêm mỉm cười gật đầu,
"Ly hôn đi. Nếu như hắn trở về, chúng ta sẽ luôn có chút không tốt, cảm ơn cô đã chăm sóc tôi trong ba năm qua. Còn bốn trăm vạn đó, tôi sẽ trả lại cho cô trong vòng một năm.
"Anh lại muốn tiếp tục lừa đảo? Tôi thừa nhận rằng anh rất có năng lực, nhưng kiếm bốn trăm vạn trong vòng một năm, đối với anh đó là điều không thể. Anh có biết nếu bây giờ anh đệ đơn ly hôn sẽ gây ra bao nhiêu rắc rối cho tôi không? Nếu anh không thể trả lại cho tôi trong vòng một năm, tôi sẽ đưa bạn trở lại nhà tù."
Giọng nói của Ôn Noãn có phần đe dọa, cô vẫn chưa muốn ly hôn. Ba năm đã khiến cô quen với việc có một chàng trai tên Hàn Khiêm bên cạnh.
Hàn Thiến gật đầu rồi lại mỉm cười.
"Hôm nay cô có rảnh không? Đi làm thủ tục ly hôn vào buổi chiều nhé? "
Tính cách kiêu ngạo khiến Ôn Noãn không cho Hàn Khiêm một cơ hội nào, cũng không cần buổi chiều. Hai người bước ra ngoài trong vòng mười phút sau khi Cục Dân Chính mở cửa. Ôn Noãn thậm chí không nhìn Hàn Khiêm lấy một cái mà lái xe rời đi. Hàn Khiêm bị bỏ lại ngoài cửa, trong mắt đầy cay đắng.
Cô vừa mới lái xe được hơn hai trăm mét, một cuộc điện thoại khiến Ôn Noãn phải dừng xe ở bên đường, hít một hơi thật sâu rồi mới trả lời. Ngay khi cuộc gọi được kết nối, một giọng nói quen thuộc nhưng xa lạ vang lên.
“Tiểu Noãn, tại sao anh ta lại là người trả lời cuộc gọi tối qua? Lúc đó, anh rất vui khi nói với em rằng anh sẽ trở lại Trung Quốc trong một tháng nữa và vé máy bay của anh đã được đặt trước rồi. Em là người đầu tiên biết chuyện này đấy, nhưng khi anh nói xong, chính anh ta đã nói với anh rằng anh ta đã biết! Anh đã..."
Ôn Noãn sửng sốt một chút, cau mày hỏi.
"Lâm Tông Hằng, xin anh hãy bỏ đi những thứ bẩn thỉu trong đầu đi! Tối qua điện thoại của tôi bị bỏ quên ở tầng một. Còn gì nữa không? Tôi rất bận."
Lâm Tông Hằng, con trai duy nhất của chủ tịch tập đoàn Sướng Hưởng, đồng thời là người yêu thời thơ ấu của cô.
Ôn Noãn, con gái duy nhất của cổ đông lớn thứ hai của tập đoàn Sướng Hưởng. Từ khi còn nhỏ cô ấy đã thích một Tông Hằng ca ca trai đẹp trai và lịch lãm.
Đột nhiên, có giọng nói của một người phụ nữ vang lên trong điện thoại, khiến cô nhanh chóng cúp máy. Ôn Noãn đột nhiên cảm thấy đầu óc lúc nhỏ của mình thật sự bị xuyên thủng, sao lại thực sự đi thích người đàn ông lăng nhăng này. Cô vội vàng ném điện thoại trở lại xe, quay đầu lại nhìn. Người đàn ông ngồi xổm trước bậc thang của Cục Dân Chính đang hút thuốc, Ôn Noãn cau mày, nhẹ giọng lẩm bẩm:
“Thì ra anh ta cũng biết hút thuốc. “
Năm nay
Noãn Noãn hai mươi sáu tuổi,
Hàn Thiến hai mươi lăm tuổi.
Đăng bởi | BaoNgo2101 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 3 |