Thất Truyền Đại Cấm Kỵ - Trời Tru Đất Diệt
Lúc hắn chạy đến Ngã ba Phí Phương Đình, đã là ba ngày sau mất rồi.
Không nghĩ nhiều, hắn dứt khoát thu liễm hơi thở che đậy khí tức đến mức cao nhất, như một làn gió lao thẳng đến đầu ngọn của Khe Nứt Lớn.
Qua tầng tầng lớp lớp trạm canh của Phí Vệ Quân, giữa đêm khuya thanh vắng hắn nhảy thẳng xuống vực sâu vạn trượng.
Hắn không biết tình hình hiện tại của nàng đã nguy kịch đến mức nào, nên vô cùng lo lắng cho nàng.
Mặc kệ hàn phong cuồng bạo cắt xé, đao phong cường liệt cào rách da thịt. Cũng bất chấp đám ác linh như sói đói vồ lấy mình, một đạo thiên cân quyết đánh ra, như khối sắt hàng vạn cân rơi thẳng xuống Khe Nứt Lớn.
Sương mù bao quanh, ác linh từ bốn phương tám hướng điên cuồng cắn xé thân thể, nhưng hắn không cảm thấy đau đớn, có lẽ là rất đau, nhưng hắn không quan tâm.
Chỉ một lòng muốn tìm đến nơi nàng gặp nạn ngay lập tức.
Nếu có người thấy một màn này, chắc chắn sẽ mắng hắn là một tên điên.
Khe Nứt Lớn trước giờ không ai dám xuống, huống hồ còn là đầu ngọn của nó, nơi sương mù dày đặc nhất, và ác linh cũng tụ tập đông đúc nhất.
Dù cho thần tiên tái thế cũng không muốn dính dáng đến nơi chứa đầy âm sát khí này.
Hậu quả vô cùng rõ ràng, chỉ mới rơi được nửa đường, cả người hắn đã giăng đầy vết xước lớn nhỏ, quần áo thì bị xé rách tơi tả, để lộ gần như toàn bộ da thịt ra cho đám ác linh bâu vào.
Tuy vậy, da thịt hắn quá mức cứng rắn, dù nanh vuốt của đám ác linh có sắc bén vô ngần, nhất thời cũng chưa thể cắn rơi miếng thịt nào trên người hắn xuống được.
-AAAAAAAAA
Hắn điên cuồng gào thét, vận hết khí lực bú sữa mẹ cắm đầu lao thẳng xuống đáy vực.
Tốc độ được tiêu thăng đến mức cao nhất, như sao băng xoẹt ngang giữa thiên hà, như vẫn thạch lao vun vút giữa tinh không, phóng vù vù xuyên qua lớp sương mù dày đặc.
Vụt
Rất nhanh, hắn đã rơi xuyên qua biển mù sương, rơi vào khoảng không gian trống trải cách đáy vực một kilomet.
Ầm
Tiếng va chạm nổ ầm như kinh lôi đánh vào đại địa, đôi chân hắn hung mãnh nện thẳng vào nền đất cứng rắn, chấn cho đáy vực sâu phải rung chuyển dữ dội, đất đá văng tung tóe ra xung quanh.
Nền đất dưới chân cũng bị chấn nứt lấy hắn làm trung trung tâm lan ra khắp đáy vực sâu, như một chiếc mạng nhện khổng lồ giăng ra giữa đại địa.
Xuống đến nơi rồi, hắn không còn tâm trí để ý đến bản thân, mà chỉ cắm đầu cắm cổ chạy thật nhanh vào điểm trong cùng của Khe Nứt Lớn.
Nếu có người quen của hắn ở đây, sẽ không thể nào nhận ra hắn được.
Vì hắn bây giờ đã trở thành một huyết nhân chính hiệu, máu tươi nhuộm đỏ toàn thân, từ trên xuống dưới không có một chỗ nào trên người còn nguyên vẹn.
Làn da đầy vết trầy xước, vô số vết rách lớn nhỏ nứt toạc ra, lồi cả thịt sống ra ngoài, đỉnh đầu không còn một cộng tóc, trông như một cục thịt thối hình người biết di chuyển.
Cực kỳ kinh thế hãi tục rợn lòng người.
-Không, không kịp nữa rồi ư?
Vừa chạy vừa sốt ruột lẩm bẩm, rốt cục hắn cũng đến nơi, nơi bãi đất trống có vòng xoáy sương mù khổng lồ kia.
Nhưng...
Trước mắt hắn không có bất kỳ vật gì, không có bất kỳ ai khác, ngoại trừ...
Ngoại trừ một bộ khô lâu nằm lẳng lặng trên nền đất.
- Không, không, không, không...
Liên tục run lẩy bẩy lẩm bẩm, hắn như phát điên mà lao tới, ôm lấy bộ hài cốt mà khóc rống lên, tiếng hét tê tâm liệt phế xuyên qua biển sương mù vang vọng lên đến chín tầng trời.
-Như Ngọc, em không thể chết như vậy được.
-AAAAAAAAAAAA
...
-Anh, thấy hồ nước của em đẹp không nè.
-Đẹp, đẹp lắm. Nếu một ngày em giận anh mà trốn đến hồ nước này. Anh sẽ dùng Huyết Bạo để tìm tới em ngay lập tức.
-Đừng, anh không được dùng Huyết Bạo, cấm pháp này vô cùng nguy hiểm, là một Đại Cấm Kỵ. Thi triển nó sẽ khiến anh bạo thể mà chết ngay lập tức.
-Em không cho phép anh dùng tới cái này, dù bất kể chuyện gì xảy ra, dù em có chết anh cũng không được dùng.
-Vậy em phải hứa với anh, dù có giận anh cỡ nào, cũng không được một mình trốn vào đây. Thì anh mới không dùng đến Huyết Bạo.
-Dạ, em sẽ không bao giờ giận anh, và cũng sẽ không bỏ trốn vào đây một mình. Anh đừng dùng đến cấm pháp này, anh nhé.
...
Từng mảnh ký ức giữa hắn và Như Ngọc vụt nhanh qua trong đầu, Vương Nhàn không có thời gian để sợ sệt nữa.
Cẩn thận đặt bộ khô lâu của nàng xuống mặt đất.
Hắn dùng ngón trỏ dính đầy máu viết một chữ “Huyết” lên giữa trán nàng.
Sau đó dùng bàn tay như một chiếc cọ, khoanh một vòng tròn quanh bộ khô lâu, liên tục từng đường vân được hắn dùng chính máu tươi của mình để họa lên trên nền đất.
Tạo thành một “Huyết Trận” vây xung quanh bộ hài cốt của nàng.
Tiếp đó, miệng hắn khẽ niệm “Huyết Chú”, hai tay liên tục bay múa vẽ thành từng đường “Huyết Ấn”, kết thành một đạo “Huyết Quyết” đánh thẳng xuống Huyết Trận trên mặt đất.
Huyết Trận Huyết Quyết đã xong, hắn liền hít một hơi thật sâu, dồn toàn bộ khí lực vào bụng, hét lên một tiếng kinh thiên động địa.
Tiếng hét như ngàn đạo kinh lôi nổ vang, như sấm sét gầm rú giữa trời quang, chấn cho toàn bộ không gian dưới đáy vực sâu phải điên cuồng rung chuyển theo.
-HUYẾT
-BẠOOOOOOOOO
Tiếng “ Bạo “ vừa dứt, cơ thể hắn bỗng xẹp lép như một tờ giấy, sau đó phồng to lên như một quả khí cầu, và
Ầm
Vương Nhàn chớp mắt từ một huyết nhân, đã nổ tung thành trăm ngàn vạn mảnh thịt vụn.
Văng tung tóe trên mặt đất, bắn lên trên cả bầu trời.
Nhưng rất nhanh, chỉ nửa hơi thở sau, toàn bộ máu thịt nát vụn đang vương vãi khắp nơi, tức tốc chảy ngược về chỗ mà hắn vừa đứng.
Tạo thành một Huyết Cầu, huyết cầu kia, bằng mắt thường cũng nhìn ra nó đang dần thu nhỏ lại.
Thu nhỏ, rồi lại thu nhỏ, rồi tiếp tục thu nhỏ.
Cuối cùng toàn bộ máu thịt của Vương Nhàn, tích tắc biến thành một giọt tinh huyết, trôi nổi lơ lửng giữa không trung.
Giọt tinh huyết kia ngay tức khắc rơi xuống, chuẩn xác hạ vào Huyết Tự ngay giữa trán của khô lâu Như Ngọc.
...
Xoạt
Bịch
Vương Nhàn chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng một cái, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy bầu trời xanh biếc treo ở trên cao.
Đám mây đang bay lượn đột nhiên dần thu nhỏ lại, và bịch.
Nguyên cái cột sống của hắn nện thẳng xuống mặt đất.
-Ui da, cha mẹ ơi, cái lưng của tui.
Vương Nhàn vừa đau đớn rên rỉ một tiếng, vừa xoa xoa sống lưng lồm cồm bò dậy.
Thế nhưng, vẻ mặt hắn lúc này lại đầy hưng phấn lẫn kích động.
Vì nơi này vẫn còn tồn tại, nghĩa là linh hồn của Như Ngọc còn chưa bị tiêu tán. Vẫn còn cách để cứu được nàng.
Có thể ư?
Hoàn toàn có thể.
Vì nơi đây chính là Đạo Niệm Hồ, bổn nguyên của Hắc Uyên.
Nếu tu chân giả có Thức Hải, biển thần thức.
Thì người luyện Đạo Niệm Kinh sẽ có Niệm Hồ, hồ thần niệm.
Nguyên Thần chưa tan, tu chân giả chưa chết.
Và Niệm Hồ của Như Ngọc chưa biến mất, thì nàng vẫn sẽ tiếp tục tồn tại.
Ngay trước mắt hắn kia, chính là mặt hồ khổng lồ đó.
[ Cửu Chuyển Cửu Niệm Hồ ]
Danh xưng:
[ Hắc Uyên ]
Việc đẩu tiên cần làm lúc này là phải tìm ra tàn hồn của Như Ngọc trước.
Không lằng nhằng, hắn nhanh chân chạy dọc theo bờ hồ.
Hồ nước sâu Hắc Uyên này, bình thường trong vắt như mặt gương, lấp lánh ánh sáng mỹ lệ động lòng người
Nhưng bây giờ Vương Nhàn chẳng lòng dạ nào mà ngắm với chả nghía.
Chỉ lo cắm cúi chạy tới, bởi vì hồ nước quá lớn, đường bờ hồ như nối dài ra vô tận, dù hắn có dồn hết tốc lực phóng như bay, nhưng nửa canh giờ sau vẫn chưa thấy hình bóng của người thương đâu cả.
ẦMMMMM
Đúng lúc này...
Ngay trên bờ hồ ở tuốt bên phía đối diện, một tiếng nổ lớn rền vang cả đất trời.
-Đánh nhau hả?
Vương Nhàn hoảng hốt dừng chân, trợn to hai vành mắt cố gắng nhìn sang bờ bên kia.
Nhưng khoảng cách quá mức xa, hắn chỉ thấy thấp thoáng hai bóng người đang kịch chiến với nhau.
Hai người, tuy nhỏ xíu nhưng vẫn có thể nhìn ra được, là một người con gái đang đánh nhau với một chàng thanh niên trẻ tuổi.
-Là Như Ngọc, hahaha, anh biết em vẫn còn sống mà, hahaha.
Nước mắt nước mũi dâng trào, vừa nức nở đưa tay lau đi hai hàng lệ nóng, Vương Nhàn vừa cười lớn rống lên.
-Như Ngọc, đợi anh.
Ùm
Hét lớn một tiếng, hắn nhanh chân phóng đến mặt nước, nhảy ùm xuống Niệm Hồ, chân tay đạp loạn xạ bơi thẳng qua.
Rầm rầm rầm
Vương Nhàn như con cá heo đập mạnh vào mặt nước ầm ầm bơi qua.
-Biến.
Bơi bằng tay thì quá lâu, hắn bèn thử xem ngũ hành thuật pháp có dùng được ở đây không.
Liền nhanh tay kết ra một đạo biến hình quyết, biến thành một con cá chuồn nhỏ.
Sau đó đánh thêm một đạo ngự thủy quyết.
Cả hai món tiểu thuật đều thi triển thành công, con cá chuồn nhỏ họ Vương vui mừng phóng lên trên mặt nước, liên tục quẫy đuôi đập vây lướt vùn vụt qua.
-Hử, có người tới.
Đôi nam nữ đang đánh nhau kịch liệt, bỗng trông thấy phía xa có một con cá chuồn nhỏ lướt trên mặt nước lao nhanh tới, vội dừng tay, cảnh giác chằm chằm nhìn sang.
Chút tiểu thuật này, trong mắt bọn họ chỉ là trò con nít mà thôi, dễ dàng nhìn ra chân thân của Vương Nhàn.
-Viện binh của ngươi đó hả?
-Viện binh của ngươi đó hả?
Cả hai người liền nhếch môi cười khẩy, đầy khinh thường quay sang hỏi nhau.
-Phù...
Một nhịp lướt cuối cùng, Vương Nhàn đã nhảy lên trên bờ hồ, nhanh chóng vung tay tán đi biến hình quyết, chân thân họ Vương liền hiện ra.
Vừa thở phù phù, vừa đưa tay lau đi nước ngọt phủ đầy mặt, lúc này, Vương Nhàn mới nhìn rõ được thân ảnh của hai người kia.
Chỉ là...
-Ách?!?
-Ách?!?
-Ách?!?
Ba tiếng ách đầy sửng sốt đồng loạt vang lên, ba ngưởi sáu con mắt ngây ngẩn nhìn nhau.
Tiếng ách kinh ngạc đầu tiên là của họ Vương.
Hắn tròn mắt há hốc mồm nhìn nữ tử trước mặt.
Nàng nào phải là Lý Như Ngọc đâu?
Và cả chàng thanh niên trẻ tuổi bên cạnh nữa, hai con người này, hắn không hề quen biết, và cũng chưa từng gặp qua bao giờ?!?
Thế nhưng, tại sao hai kẻ lạ mặt này, lại có thể tồn tại trong mảnh thế giới nhỏ này được?
Đây chính là hồ thần niệm, thế giới nội tâm của Như Ngọc mà?
Hai tiếng ách phát sốt còn lại, là của hai kẻ lạ mặt này, bọn họ đang cực kỳ khiếp sợ nhìn Vương Nhàn.
Tất nhiên phải khiếp sợ rồi, bởi vì...
-Dâm tặc khốn kiếp, mau mặc quần áo vào.
Nữ tử xấu hổ giùm Vương Nhàn, đỏ bừng mặt quay đầu sang chỗ khác.
-Hả?!?
Vương Nhàn cũng sững sờ nhìn xuống dưới!!!
Trên người hắn từ lúc vào đây, hoàn toàn không một mảnh vải che thân, hắn mải lo cứu Như Ngọc nên cũng không để ý.
Giờ gặp người mới biết là...
-Chà, to phết đấy.
Chàng thanh niên trẻ tuổi cười hắc hắc đầy dâm đãng, nháy mắt nói:
- Tiền vốn của mày cũng không tệ đâu nhỉ.
- A A.... quần áo của tui rách tét lét lúc bơi qua đây.
Vương Nhàn có chút khó xử cười khan hai tiếng, sau đó mới đưa tay qua, khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, cắn răng hỏi:
- Ông bạn còn bộ nào dư, cho tui mượn tạm được không ^_^!
Tên thanh niên lắc lắc đầu, không có rồi.
- Đây, tên khốn ngươi mau mặc vào.
Nữ tử vung tay, trên tay nàng nháy mắt hiện ra một bộ trường bào... của nữ nhân.
Nàng không quay đầu, chỉ gấp giọng hối thúc.
- Cảm... cảm ơn.
Vương Nhàn mặt giặc nóng ran, run run đưa tay cầm lấy trường bào của nàng.
Bên trên vẫn còn thoảng hương thơm xử nữ, mùi hương phát ra từ trên cơ thể nàng, hẳn là y phục nàng thường ngày hay mặc đây.
Tuy vô cùng khó xử, nhưng bất đắc dĩ hắn cũng phải mặc vào.
- Phù, thật ngại quá, để hai bạn chê cười rồi.
Cẩn thận vuốt phẳng bộ nữ phục láng mịn trên người, Vương Nhàn lúc này mới phào nhẹ nhõm, vội chắp tay cáo lỗi với hai kẻ lạ mặt.
Chỉ là...
Bộ trường bào của cô gái kia có vẻ rất là cao cấp nha, hắn tự sờ lên người mình mà còn láng mịn sướng hết cả tay rồi.
Nếu còn ôm lấy thân hình mềm mại không xương của nàng, hút vào mùi hương xử nữ quyến rũ đầy lồng ngực nữa.
Chắc chắn sẽ sướng tê người, sướng phát điên luôn mất.
Vừa thầm tuôn trào ý dâm trong lòng, ánh mắt sói đói của họ Vương nhìn chằm vào tiểu mỹ nhân trước mặt.
Nãy giờ bối rối khó xử nên hắn không kịp nhìn nàng quá nhiều, hiện tại hắn mới có thời gian để quan sát lấy nàng.
Đẹp tựa tiên nữ
Xinh như hoa cỏ chốn đồng quê.
Lại ẩn ẩn nét đoan trang quý phái của một nữ thượng vị giả.
Nếu phải dùng vốn từ nghèo nàn của mình để hình dung nàng, Vương Nhàn chỉ có thể ngâm lên một câu:
Nữ bá vương áo vải chốn làng quê.
Nàng vừa mang vẻ đẹp giản dị truyền thống của nước Đại Việt cổ xưa, vừa quý khí không thể khinh nhờn của một nữ cường chủ.
Thật khiến cho người ta muốn chinh phục, chiếm lấy nàng.
Chỉ là...
“ Đạo Vận?!? “
Vương Nhàn nheo mắt, cẩn thận chăm chú dò xét từng luồng đạo vận vô hình đang uốn lượn quanh người nàng.
Phẩm chất, khí chất, căn nguyên của tràng đạo vận này, không thuộc về tiểu thế giới, không phải tu chân giả tầm thường có thể uẩn dưỡng nên được.
“ Nàng là ai?
Vì sao có thể phát ra được loại Đạo Vận này?
Nữ tu sĩ Tiên Thừa giới?
Hay là...
Chẳng lẽ còn ở giới diện cao cấp hơn? “
Hàng ngàn suy đoán xoẹt qua đầu, Vương Nhàn đáy lòng âm thầm cảnh giác hai kẻ lạ mặt này.
Nhất là tên thanh niên trẻ tuổi kia.
Có thể đánh ngang tay với cô gái này, chứng tỏ tu vi đạo hạnh của y cũng không tầm thường chút nào.
Nghĩ vậy, hắn liền kìm nén tò mò trong lòng xuống.
Nhe răng cười toe toét, thân mật chào hỏi:
- Hehe, không biết hai bạn là ai? Người phương nào?
- Có thù oán gì với nhau, cớ sao lại ở đây đánh nhau loạn xì dầu như vậy?!?
- Hừ.
Tiểu giai nhân lúc này đã quay người lại, thế nhưng khi thấy điệu cười ngả ngớn của họ Vương, lại còn cặp mắt chó không kiêng nể gì, lom lom quét khắp người nàng.
Nàng bất giác cảm thấy cực kỳ khó chịu, hừ lạnh ngoảnh mặt đi.
- Hắc hắc...
Thế nhưng, tên thanh niên kia lại tươi cười đầy âm hiểm, chỉ chỉ về phía tiểu giai nhân khinh thường hỏi họ Vương:
- Tao họ Bố tên Đời, không biết thằng súc sinh mày là ai, có quan hệ gì với con điếm này hay chăng?
- Ha, tao không quen con hàng này.
Vương Nhàn thật thà đáp lời, lại tự giới thiệu một phen:
- Tao là Trần Hoài Ân. Người ở động Nhàn Ân ngoài Việt Thiên. Tao vốn dĩ là Đại Vương trên núi Ân Nhàn, nhưng lại bị ả ma đầu Lý Như Ngọc hãm hại, bắt nhốt phong ấn vào đây.
- Mày cũng là bị Lý Như Ngọc nhốt vào đây ư?
- Các ngươi.....
Tiểu giai nhân vốn đang khó chịu với Vương Nhàn, thế nhưng đảo mắt đã nghe hắn mở mồm đầy dâm tiện, liền phẫn nộ quát lớn:
- Lũ khốn kiếp đáng chết.
- Hahahaha....
Vương Nhàn ngửa mặt cười lớn một hồi, lại híp mắt nhìn chằm chằm tiểu giai nhân, lạnh băng nói:
- Khốn kiếp ư? Thì ra bé con ngươi chính là đồng đảng của ả họ Lý?
- Khốn kiếp, quân dối trá, vô liêm sỉ.
Tiểu giai nhân thân hình run lẩy bẩy, ngón tay run run chỉ thẳng mặt Vương Nhàn, giận dữ quát lớn.
Nàng không ngờ, tên thư sinh có vẻ ngoài nho nhã đạo mạo này lạ là một thằng lưu manh gian trá vô liêm sỉ.
Còn uổng mình cho hắn mượn áo...
Áo của mình...hic.
- Hahaha...
“Trần Hoài Ân” dường như rất hưởng thụ khi nghe mỹ nhân chỉ mặt mắng chửi mình, haha cười dâm liên hồi.
- Hahaha...
Tên thanh niên tên Bố Đời cũng cười rộ lên theo, lại hướng Vương Nhàn cười nói:
- Thì ra tao với mày cũng là đồng đạo, haha.
- Hả? Đồng đạo?
Vương Nhàn tỏ vẻ ngạc nhiên, hướng Bố Đời dò hỏi:
- Chẳng lẽ mày là người đã giết Lý Như Ngọc, khiến phong ấn của tao bị suy yếu, nên tao mới thoát được ra đây ư?!?
- Hahaha...
Dường như nhắc đến chuyện khoái ý mình, Bố Đời càng khoái trá hơn, liếm liếm môi thèm thuồng nói:
- Nào chỉ giết thôi đâu.
- Tất cả máu huyết tinh huyết của cô ta đều bị thánh kiếm của tao cắn nuốt sạch sẽ. Giờ này chắc chỉ còn mỗi bộ xương khô thôi nha. Ha hả hahaha...
- Giỏi, mày giỏi lắm. Mày đã rất thành công rồi đó, hahaha...
Vương Nhàn cũng haha cười theo, nhưng nụ cười hắn lại tràn ngập phẫn nộ cùng điên tiết.
Máu thịt trong người bị lửa giận thiêu đốt sôi lên sùng sục.
Thì ra, thì ra thằng thanh niên trẻ tuổi này chính là thủ phạm đã giết chết Như Ngọc.
Đi mòn gót giày kiếm không ra, không ngờ lại gần ngay trước mắt.
Âm phủ có đường mày không đi.
Mười tám tầng địa ngục không lối thoát, mày lại thích đâm đầu vào.
Cố đè nén lại nộ hỏa đang bùng cháy trong lồng ngực, Vương Nhàn tò mò hỏi:
- Mày làm thế nào mà giết được cô ta hay vậy?
- Lũ súc sinh đáng chết. Ta giết hết các ngươi.
Tiểu mỹ nhân lúc này đã không thể nhịn nổi nữa, phẫn hận quát lớn một tiếng, vung tay lên.
Một đầu Ác Giao từ trong mặt hồ bay ra, há rộng mồm máu giương nanh múa vuốt nhắm đầu lâu của Bố Đời, táp thẳng xuống.
- Họ Bố các ngươi tất cả đều đáng chết. Chết hết đi.
Nữ tữ nước mắt doanh tròng gào lớn, vung tay một chưởng đập qua.
“ Ác Giao này?!? “
Vừa nhìn thấy huyễn ảnh ác giao, đáy lòng Vương Nhàn lộp bộp một tiếng, khiếp sợ nhìn về phía tiểu giai nhân, kinh ngạc nghĩ thầm:
“ Không ngờ cô gái này lại là Lý Như Ý.
Chủ nhân của Đạo Niệm Ảnh – Ác Giao.”
Hắn lại càng không ngờ rằng, bên trong Ác Giao lại ẩn núp một sợi tàn niệm của Lý Như Ý.
May mắn Bố Đời tham lam Niệm Hồ, chui vào trong Hắc Uyên hòng cắn nuốt căn nguyên của Như Ngọc.
Vô tình cắn trúng Ác Giao của cô ta, khiến cô ta buộc phải ra mặt để đánh trả.
Nếu không, hắn và Như Ngọc còn lâu mới biết, có một tia tàn niệm của một Chứng Đạo giả núp trong Niệm Hồ.
Một Đạo Nguyên Chứng Đạo giả không thể xem thường được.
Nếu để cô ta ở lâu trong Niệm Hồ, dò xét ra toàn bộ bí mật của Như Ngọc, chẳng phải Như Ngọc sẽ gặp nguy hiểm hay sao.
Vừa nghĩ đến đây.
Vương Nhàn đã xem cả hai kẻ: Bố Đời và Lý Như Ý, đều phải thành người chết hết rồi.
Không chết không được.
Không kẻ nào được phép sống sót mà rời khỏi được Niệm Hồ.
Nhất Định Phải Tiêu Trừ Sạch Sẽ!!!
- Hừ, ranh con, muốn chết.
Bố Đời tức giận hét lớn, vung tay phóng ra phi kiếm của mình, chém thẳng vào huyễn ảnh Ác Giao.
Ầm
Hai bên lại tiếp tục một tràng đánh nhau.
Tàn niệm Như Ý lúc này đã uất ức sắp phát điên rồi, ra tay không hề cố kỵ, quyền mang chưởng ấn khổng lồ rầm rầm nện xuống đầu tên thanh niên trẻ tuổi.
Bố Đời nào phải bị thịt chỉ đứng cho người ta đánh. Y múa phi kiếm phóng ra vô số đường kiếm mang, như thác lũ cuốn ngược lên, đánh tan toàn bộ chưởng ấn của nữ tử.
Ầm ầm ầm
Tiếng thuật pháp va vào nhau ầm ầm không ngớt.
Vương Nhàn ở một bên nhàn nhã đứng xem, nhưng trong lòng lại liên tục chấn động.
Đạo Nguyên Chứng Đạo giả nào phải dạng vừa đâu.
May mắn nàng chỉ là một tia tàn niệm còn sót lại của Lý Như Ý, nếu như bổn thể có mặt tại đây, thì hẳn cái Niệm Hồ nho nhỏ này đã bị nàng đánh cho nát vụn rồi.
Bố Đời cũng ghê gớm không kém, Vương Nhàn không biết bổn thể của y là ai, tu vi như nào.
Nhưng có thể đánh ngang tay với Lý Như Ý, hẳn cũng là một chứng đạo giả đấy.
- Bố Đời, cứ thế này mày không đánh lại con ranh đó đâu.
Nhìn hai bên đánh nhau một hồi mà không bên nào chiếm được thượng phong, Vương Nhàn dứt khoát vẫy tay gọi:
- Mau xuống đây tao chỉ cho chiêu này. Đảm bảo bắt sống nó trong vòng nửa nốt nhạc.
- Hừ, cút.
Bố Đời hung hăn chém thêm một đường kiếm mang, đạp một cước vào chưởng ấn bay ngược ra, rơi xuống bên cạnh Vương Nhàn.
Hắn nửa nghi ngờ nửa xem thường hỏi:
- Mày chỉ là một thằng Đại Vương nho nhỏ, có đồ chơi gì đòi bắt con điếm này.
- Xùy, con ranh này chỉ là một chút tàn niệm còn sót lại thôi. Bắt có khó chi.
Xùy mũi khinh thường một câu, họ Vương mới kề sát miệng vào tai Bố Đời, bí mật truyền âm:
“ Một đạo thuật pháp này gọi là: Định Hồn Ấn.
Chuyên khắc chế những đồ vật dạng thần hồn.
Ấn này vừa ra, đảm bảo con ranh kia không thể chạy được.
@#%%&$#@
“
- Ấn này dùng được không đó mày?
Bố Đời nhẩm khẩu quyết lại một lần, tuy vậy, hắn vẫn bán tín bán nghi nhíu mày hỏi.
- Mày cứ thử xem.
Vương Nhàn không trả lời, chỉ nháy mắt nói.
- Hừ, một tên súc sinh vô liêm sỉ như ngươi, mà cũng đòi bắt ta ư? Mơ tưởng.
Lý Như Ý khinh thường quát:
- Một lũ phế vật khốn kiếp.
- Đậu xanh rau má con đũy chó nứng l.. này, ăn tao một ấn.
Bố Đời rốt cuộc bị chọc giận, phẫn nộ trừng mắt rống lên.
Tay kết ấn miệng niệm khẩu quyết, thuật pháp nhất thời được y thôi chuyển nhanh cực tốc.
Vù vù
Ngay tức khắc, khói đen từ đâu cuồn cuộn kéo tới, lấy Lý Như Ý cùng huyễn ảnh Ác Giao làm trung tâm, ngưng tụ lại thành hai chiếc lồng giam khổng lồ, dễ dàng thu cả hai vào bên trong.
- Không ổn.
Lý Như Ý nháy mắt nhìn ra có điều không đúng, bản năng thúc giục nàng phải nhảy ra chiếc lồng giam này ngay lập tức, nếu không chết chắc.
Vụt
Nàng không kịp nghĩ ngợi, tức tốc phóng người lên, hóa thành làn khói muốn bay xuyên ra ngoài.
Thế nhưng...
Bụp
Tất cả đã quá muộn, làn khói vừa chạm vào vách lồng liền dội ngược về, tàn niệm của Lý Như Ý cũng bị ép trở lại nguyên hình.
- Phá
Vừa kinh vừa sợ, nàng vận toàn bộ khí lực muốn đánh vỡ lồng giam.
- Nhanh, mau kết ấn.
Vương Nhàn ở một bên cũng vội vàng thúc giục.
- Hừ, muốn chạy.
Bố Đời lúc này đã chảy mồ hôi ròng ròng.
Y không ngờ đạo ấn thuật này lại khó kết như vậy, đã vậy đối tượng y muốn bắt thực lực cũng không hề kém y.
Bắt buộc Bố Đời phải dùng toàn lực để thôi động Định Hồn Ấn đến mức cao nhất.
“ Nhanh nhanh nhanh, kết kết kết...”
Hai bàn tay liên tục nhảy múa, miệng niệm khẩu quyết không ngừng, đáy lòng Bố Đời vui sướng hô to không ngớt.
- Kết. Hahahaha...
Một đường ấn quyết cuối cùng cũng xong, Bố Đời tuy mệt muốn xỉu nhưng cũng vô cùng khoái trá cười lớn.
Đáy lòng y đang thầm nghĩ, phải dùng đồ vật gì để trao đổi lấy bản hoàn chỉnh của Định Hồn Ấn này đây?
Thì...
Vù
Y còn chưa kịp thở mấy hơi, thì quanh người cũng dần ngưng tụ lại vô số sợi khói đen, giống hệt cảnh tượng Lý Như Ý vừa rồi đã gánh chịu.
- Không, đừng mà.
AAAAAAAAAAAAAAA
Bố Đời kinh hồn táng đảm gào lên một tiếng đầy đau đớn.
Vô số sợi khói đen như chỉ khâu xỏ xuyên qua người y, ghim chặt y vào mặt đất.
Ngoài bất lực gào rống, chịu đựng nỗi đau xé rách linh hồn ra, thì y không thể làm gì khác nữa.
- TRẦN HOÀI ÂN, THẰNG CHÓ MÀYYYYY
Trơ mắt nhìn cả cơ thể bị cắm đầy khói đen, y ngoài việc phẫn hận gào thét thì cũng không phản kháng được:
- Quân dối trá vô liêm sỉ. Mày dám lừa gạt tao.
- Thế nào, mày cuối cùng cũng nếm được nỗi đau của Như Ngọc trước khi chết rồi chứ?
Vương Nhàn lúc này mới chậm rãi bước đến trước mặt Bố Đời, ngữ khí rét lạnh, sát khí nồng đậm lạnh lùng gằn giọng hỏi.
- Mày, mày không phải kẻ thù của con bé nhiều chuyện đó ư?
- Con bé nhiều chuyện trong miệng mày.
Vương Nhàn phẫn nộ vươn tay bóp chặt miệng Bố Đời, ánh mắt như ác thú dưới địa ngục nheo lại nhìn thẳng vào mắt y, gằn từng chữ nói:
- Lý Như Ngọc, là thê tử chính thất của Vương Nhàn tao.
- Hahaha, họ Bố các ngươi toàn một lũ lưu manh xảo trá. Cuối cùng cũng nhận lấy quả báo, hahaha...
Lý Như Ý bị nhốt trong lồng giam trên cao, nhìn thấy kinh biến bên dưới liền ngửa mặt cười lớn, ánh mắt đầy phẫn hận nhìn xuống Bố Đời, sung sướng khi người gặp họa nói:
- Bố gia chúng bây đắc tội với y. Ngày diệt tộc của các ngươi không còn xa nữa đâu, hahaha.
- Bố gia đúng không? Tao nhớ kỹ chúng mày rồi.
Vương Nhàn ánh mắt rét lạnh, sát khí lạnh thấu xương gằn giọng:
- Tao sẽ cho mày một cái thống khoái, nếu mày ngoan ngoãn nói ra cách cứu Như Ngọc. Nếu không...
- Mày muốn cứu con nhỏ đó, hahaha...
Bố Đời biết mình không thoát được, độc ác cười nói:
- Còn lâu.
- Tốt, như ý mày luôn.
Nói rồi, Vương Nhàn đưa tay nắm lấy một sợi khói đen, chậm rãi rút ra khỏi người Bố Đời.
Kéo theo một tia tàn hồn của y.
- AAAAAAAAA
Nỗi đau xé rách linh hồn khiến mặt mũi y vặn vẹo, thống khổ gào thét.
- Mày và Lý Như Ý cũng chỉ là một đám tàn phá linh hồn mà thôi. Căn bản không có quyền nhảy nhót trước mặt tao.
Vừa kéo ra sợi khói đen Vương Nhàn vừa lạnh băng giảng giải:
- Mày tự tin nghĩ rằng, cứ ngậm mồm không nói, thì tao sẽ không thể làm gì mày được ư?
Xoạt
Sợi khói đen hoàn toàn bị kéo ra khỏi người Bố Đời, nhưng chỉ liếc qua một cái, Vương Nhàn liền đem nó bóp nát.
- Để tao cho mày biết: ấn thuật này không phải Định Hồn Ấn. Mà tên thật của nó chính là:
[ Tróc Hồn Đại Pháp]
- Kể cả mày có là Nguyên Thần của một Chứng Đạo giả đi chăng nữa, một khi trúng ấn này, cũng như cá nằm trên thớt, tùy ý bị kẻ khác róc thịt mà thôi.
- Mày không nói cũng được. Tao sẽ chậm rãi rút ra từng mảnh ký ức từ sâu trong linh hồn, để cho mày được tận hưởng đầy đủ nhất, cảm giác hồn phách bị tùng xẻo là như thế nào.
- Thằng chó, mày quá mức độc ác, dám dùng cả Thiên Đại Cấm Kỵ, Thất Truyền Đại Cấm Pháp để tra tấn tao.
- Ông Trời Ơi! Thiên Phạt Ơi! Các ngươi có mắt như mù, không thấy kẻ ác đang lộng hành ư?
Bố Đời thống khổ gào thét:
- Nhất định mày sẽ bị trời tru đất diệt. Thiên Phạt đánh chết cả nhà mày.
- Tao nguyền rủa cả dòng họ mày đời đời kiếp không thể siêu sinh...
- AAAAAAAAA
...
- Đại Cấm Pháp Thất Truyền...
- Trời tru đất diệt...
- Đại Cấm Pháp Thất Truyền...
- Trời tru đất diệt...
- Trời tru đất diệt...
- AAAAAAAAAAA
Lý Như Ý không chịu nổi khung cảnh tra tấn tàn bạo bên dưới, kinh hãi ngoảnh mặt đi, không dám nhìn thêm nữa.
Chỉ là tiếng đau đớn gào thét, cùng tiếng rống nguyền rủa của Bố Đời vẫn cứ văng vẳng trong không trung.
Tiếng la hét vừa tràn đầy nỗi thống khổ, vừa bất lực của y, dù nàng không phải chịu nhục hình, nhưng lông tóc bất tri bất giác đều phải dựng ngược lên.
- Không có...
- Mảnh ký ức này cũng không phải...
- Mảnh ký ức này quá mức đen tối rồi.
Thế nhưng, thứ khiến cho nàng hãi hùng khiếp vía nhất, lại chính là giọng nói dửng dưng của họ Vương kia.
Y tỉnh bơ, mặt không đổi sắc rút ra từng sợi khói đen, lôi theo một sợi linh hồn của Bố Đời kèm một mảnh ký ức trong đó.
Lại thản nhiên dò xét rồi bóp nát, cả quá trình không hề để tâm một người đang yếu ớt vặn vẹo, đau khổ gào khóc ngay trước mặt y.
Ọe ọe ọe
Lòng dạ quặn lên từng cơn đau nhói, cuối cùng chịu không nổi nữa, nàng vội che miệng cúi người nôn khan liên tục.
...
Lý Như Ý không hề yếu bóng vía, ngược lại, trong quá trình đăng lâm chức vị Giới Vực Chi Chủ, con đường tu luyện của nàng đã trải qua vô số chém giết.
Số người chết dưới tay nàng, nhiều không đếm xuể, máu tanh nhuộm đỏ hai bàn tay.
Thế nhưng trước giờ nàng toàn dùng quyền mang chưởng ấn đánh cường địch thành thịt vụn, một đòn đạo pháp đập xuống, kẻ địch thần hồn đều diệt.
Chứ không hề có chuyện tra tấn thần hồn kinh khủng như cảnh tượng trước mắt này.
Trong giới tu chân của nàng, có rất nhiều cấm kỵ, nhưng việc khiến cho cả tu chân giới căm phẫn thống hận nhất, chính là Sưu Hồn Đoạt Phách.
Thế nên chỉ cần con em trong gia tộc nào đó, dám Sưu Hồn kẻ khác, nhất định sẽ bị thiên hạ phỉ nhổ, diệt môn là điều khó tránh khỏi.
Đã vậy, Sưu Hồn không hề đơn giản như trong tưởng tượng.
Tu chân giả một khi đã mở Thức Hải rồi, muốn dùng thần thức của ngươi để Sưu Hồn người ta, nhẹ thì đối phương tự nổ thần hồn tự sát.
Nặng thì đồng quy vu tận, kéo ngươi chết cùng luôn.
Bởi vì, khi Sưu Hồn người có thần thức, thần thức của ngươi chắc chắn sẽ bị phản phệ, không chết thì cũng trở thành ngu ngốc.
Thế nên, tu chân giả có đầu óc sẽ không bao giờ làm một việc vừa nguy hiểm, vừa bị người đời phỉ nhổ như Sưu Hồn Đoạt Phách này.
Nhưng...
Trên thế giới không có gì là tuyệt đối.
Và Tróc Hồn Ấn chính là một thứ đã phá vỡ sự cân bằng đó.
Một Tróc Hồn Đại Cấm Pháp.
Đại Cấm Kỵ trong Truyền Thuyết
Và tin đồn về sự xuất thế của Tróc Hồn Ấn, chính là một trong những nguyên nhân, gây ra cuộc đại chiến thảm khốc nhất ở thế giới của nàng.
Chôn vùi cả nàng lẫn giới vực của nàng vào hố đen diệt vong, vạn kiếp bất phục, tất cả đều đã chết trong nỗi oan khuất vô tận ở năm tháng xa xưa.
...
Nhưng không ngờ, hôm nay Lý Như Ý nàng, lại trở thành nạn nhân của chính đạo cấm pháp này.
Tróc Hồn Ấn, kinh thế hãi tục, vừa nghe danh đã khiến cho người ta xương cốt đều tê dại, thần hồn run lẩy bẩy.
Chỉ là, chưa ai được thấy tận mắt hay nhìn qua tranh vẽ của nó bao giờ.
Nên tàn hồn Bố Đời mới làm một việc cực kỳ ngu ngốc, đó là thi triển nó ngay trước mặt họ Vương, một kẻ đang nắm giữ bản chính tông của đạo cấm pháp này.
Kể cả là Lý Như Ý, nếu họ Vương kia dụ dỗ nàng, thì chắc chắn nàng cũng nảy lòng tham mà học ngay đạo thuật pháp này rồi.
Khi đó, kết cục nhất định sẽ còn thê thảm hơn Bố Đời kia rất nhiều.
Như Ý đang suy nghĩ mông lung, thì lồng giam của nàng đột nhiên chấn động.
- Ngươi...
Như Ý kinh hãi quay đầu lại, run rẩy nhìn chằm chằm Vương Nhàn.
- Đáng sợ như vậy ư, bé cưng?
Vương Nhàn diệt trừ tàn hồn Bố Đời xong, lại còn moi ra được cách để cứu sống Như Ngọc.
Tâm trạng đang lo lắng cũng nhẹ nhõm hơn không ít, lúc này mới ngoắc tay, kéo xuống lồng giam Như Ý.
Trông thấy vẻ mặt trắng bệch đầy sợ hãi của nàng, hắn mỉm cười nháy mắt hỏi:
- Đáng sợ như vậy ư, bé cưng?
- Ngươi... ngươi là ác ma.
Như Ý run giọng lắp bắp nói.
- Giết một kẻ muốn đẩy cả Đại Việt tôi xuống đáy diệt vong, mà đáng bị gọi là ác ma ư?
Vương Nhàn cười khẩy, khinh thường nói:
- Một Giới Vực Chi Chủ cao cao tại thượng như cô, đúng là sẽ khinh bỉ thủ đoạn của tôi thật.
- Hừ, một kẻ âm hiểm gian trá như ngươi, thật khiến người ta chán ghét.
Như Ý nghiến răng nói:
- Rơi vào tay của ngươi rồi, muốn đánh muốn giết tùy ngươi.
- Nhưng nếu ngươi dám Tróc Hồn ta, dù ngươi có là ai, dù ngươi có trốn đến tận chân trời góc bể.
Nàng căm hận đe dọa:
- Thì bản tôn của ta nhất định truy giết ngươi. Nung hồn luyện phách khiến ngươi vạn kiếp, vĩnh viễn không thể siêu sinh.
- Tốt, nếu cô đã tự tin như vậy,
Vương Nhàn cũng không tức giận trước lời uy hiếp của tiểu giai nhân, chỉ cười nhạt giang hai tay rộng rãi đáp:
- Vương Nhàn tôi sẽ luôn mở cửa chào đón, hân hạnh được lĩnh giáo thần thông của Vực Chủ đại nhân.
- Hừ, ra tay đi, cho ta một cái thống khoái.
Biết sẽ phải chết, Như Ý dứt khoát nhắm mắt ngẩng cao đầu, tùy ý Vương Nhàn định đoạt.
- Úi xời, chỉ là một tia tàn niệm mà thôi, có cần ra vẻ như vậy hông.
Vương Nhàn nhếch môi đầy khinh bỉ châm chọc:
- Dù tôi có giết cô, thì nguyên hồn trong Đạo Niệm Hồ của cô cũng không chết ngay được.
- Đừng có bày đặt ra cái vẻ: thà chết chứ không chịu nhục. Làm như tui muốn hấp diêm cô không bằng vậy. Xới.
- Ngươi...khốn...nạn...
Đã để mặc cho Vương Nhàn tùy ý chém giết, nhưng hắn vẫn muốn nhục nhã nàng, Như Ý tức giận trừng mắt phẫn uất hỏi:
- Rốt cuộc ngươi muốn gì?
- Vẻ mặt giận dữ đó là sao?
Vương Nhàn nghiêng đầu nhìn nàng, có chút tức cười nhoẻn miệng hỏi:
- Sao cô có thể oán hận tui, ân nhân cứu mạng tương lai của cô cơ chứ?
- Hừ, không ngờ Lý Như Ngọc, thân luyện Đạo Niệm Kinh lại có một phu quân đê tiện như ngươi.
Như Ý nghẹn khuất trong lòng, uất ức rên rỉ.
Hắn đã nói như vậy, nghĩa là tất cả mọi chuyện nàng kể cho Như Ngọc;
Từ lai lịch xuất thân, tao ngộ thảm kịch, rồi cả chuyện nàng nhờ vả Như Ngọc giúp nàng kết tạo lại thân thể.
Cô ấy đều đã kể lại hết cho tên lưu manh đê tiện này biết.
Nàng, Lý Như Ý, thân là Giới Vực Chi Chủ vạn người kính ngưỡng, hôm nay có cảm giác như mình không có bí mật gì có thể che giấu trước mặt họ Vương.
Đã vậy, tùy thời tùy lúc, nàng đều có thể bị tên khốn kiếp này tróc hồn, moi ra toàn bộ căn nguyên của nàng.
Bây giờ nàng như cá trong rọ, căn bản là không thể liên lạc được với nguyên hồn.
Dù hắn có làm gì nàng, thì đến lúc nàng được hắn tái sinh, cũng không thể biết được.
Chẳng những tất cả mọi bí mật, căn nguyên tu luyện, tu vi đạo hạnh của nàng đều rơi vào tay họ Vương này, nàng chẳng hề hay biết, đã vậy còn sẽ xem kẻ thủ ác này làm ân nhân cứu mạng nữa ư?
Càng nghĩ nàng mới càng thấy Vương Nhàn trước mặt đáng sợ cỡ nào.
- Hắc hắc...
Vương Nhàn trông thấy tiểu mỹ nhân như con sơn dương nhỏ, mặt mày trắng bệch run rẩy, vừa căm hận vừa khiếp hãi nhìn lấy mình, hắn nhịn không được muốn trêu chọc tiểu cô nương này một chút.
Nghĩ vậy, hắn liền vươn ra bàn tay ăn mặn của mình, chậm rãi đưa tới, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt đang run rẩy, bờ má đỏ bừng vì uất hận của nàng.
Trông nàng như một con thỏ nhỏ đang run rẩy, tùy ý mình khinh bạc, Vương Nhàn nhe răng cười hắc hắc, liếm liếm môi nhìn tiểu giai nhân, nhẹ nhàng nhón đầu ngón tay, kéo ra một tia sợ hãi trong linh hồn nàng.
Đúng là tia sợ hãi này không ngoài dự đoán của mình, Vương Nhàn liếm liếm vành môi khô khốc, dữ tợn đe đọa:
- Đúng vậy! Tất cả căn nguyên, đạo pháp, bí mật tu hành của em sẽ rơi vào tay anh. Dù ở đây anh có làm gì em, thì nguyên hồn của em ở trong Đạo Niệm Hồ cũng không thể nào hay biết được.
Vương Nhàn trông thấy vẻ mặt tuyệt vọng, sắp bên bờ sụp đổ của trang giai ngọc, hắn cười âm lãnh đi vòng ra phía sau nàng, đưa tay khẽ vuốt những sợi tóc mềm mại, được tạo ra từ linh hồn của nàng, cười lạnh nói:
- Đã vậy! Anh còn nghe nói, thời điểm người tu luyện Đạo Niệm Kinh chuyển thế hồi sinh, lúc em vừa bước ra khỏi Đạo Niệm Hồ, thì cả tinh thần lẫn thể chất của em sẽ ở vào trạng thái suy yếu nhất.
- Đã vậy, em còn mặc định xem anh là ân nhân cứu mạng nữa. Em thử nói xem...
Lúc này Vương Nhàn đã đứng ngay ngắn trước mặt Như Ý, hắn như một chưởng khống giả nhìn xuống nô lệ của mình, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của tiểu mỹ nhân, lúc này đã không còn một tia huyết sắc, liếm liếm môi cười dâm nói:
- Anh sẽ làm gì với một tiểu Như Ý không một mảnh vải che thân, không một tia lực lượng, không một chút phản kháng, từ tinh thần lẫn thể xác không có lấy một tia kháng cự ân nhân của mình đây?
- Ngươi...ngươi...ngươi....
Lý Như Ý lồng ngực phập phồng lên xuống liên hồi, cổ họng nghẹn khuất lắp bắp nói không nên lời, hai mắt nàng trợn trừng đầy phẫn uất, đôi vành mắt như muốn nứt toạc ra, trân trân nhìn lấy Vương Nhàn.
- Ách!!!
Vương Nhàn cũng bị ánh mắt chín phần bi thương, mười phần uất hận của nàng dọa sợ, kinh hãi rụt tay về.
Quả thật hắn chỉ muốn hù dọa tiểu giai nhân một chút, hòng muốn lột xuống lớp mặt nạ cao cao tại thượng của Bậc Nữ Vương mà thôi.
Nhưng hình như, hắn đã chơi quá lửa rồi nhỉ?
- Ông Trời Ơi! Người thật muốn đưa Lý Như Ý ta vào cảnh vạn kiếp bất phục ư?
Lý Như Ý bi thương tuyệt vọng ngửa mặt lên trời gầm thét.
Một bậc Giới Vực Chi Chủ, chúng sinh thần phục cúi lạy dưới chân nàng, thế nhưng tương lai phải làm nô lệ dưới tay tên khốn kiếp họ Vương Này ư?
Một nữ cường nhân như nàng, chưa bao giờ sợ chết, nhưng luôn sợ nhất là bị rơi vào tay kẻ khác, bị người ta nắm giữ trong tay.
Thế nhưng, điều nàng sợ nhất cuối cùng cũng đã đến, bàn tay họ Vương như móng vuốt của ác ma, mang theo bóng tối vô tận bao phủ lấy linh hồn nàng.
Tương lai đến ngày nàng tái sinh, chẳng nhẽ lại trở thành con rối dưới tay hắn ư?
Nàng, Lý Như Ý, một Giới Vực Chi Chủ, một Đạo Nguyên Chứng Đạo Giả, không lẽ lại trở thành đồ chơi nho nhỏ của tên đê tiện này ư?
- Vương Nhàn...
Lý Như Ý tuyệt vọng vạn phần, bi thương, uất hận, vừa phẫn nộ lẫn kinh hãi, điên cuồng gào thét:
- Lý Như Ý ta nguyền rủa ngươi đời đời trời tru đất diệt, vĩnh kiếp không được đầu thai.
- Lý Như Ý ta hận ngươi, thề sẽ giết ngươi đến cùng trời cuối đất. Quyết không đội trời chung....
- AAAAAAAAAA......
...
- Ưm, mình còn sống ư?
Như Ngọc khẽ rên rỉ cựa người, chậm rãi mở mắt ra.
Tỉnh lại từ trong hôn mê sâu, nàng có cảm giác như mình đã ngủ say cả ngàn năm rồi.
Cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, hay chuyện gì đã xảy ra.
Nàng chỉ nhớ khoảnh khắc cuối cùng kia, khi mũi kiếm gãy đâm xuyên qua ngực, sau đó nàng bị mũi kiếm hút hết sinh cơ, và nháy mắt mất đi ý thức.
Thế nhưng...
Lúc này cảnh tượng xung quanh đã hoàn toàn đổi khác.
Lốc xoáy không còn, biển sương mù đã tan biến mất, đám ác linh cũng tiêu tán sạch sẽ.
Đáy Khe Nứt Lớn bây giờ đã triệt để thay đổi, bốn phía thoáng đãng, ánh nắng trên cao cũng có thể chiếu rọi đến tận nơi này, xua tan đi toàn bộ âm sát khí.
Khiến đáy vực sâu bỗng chốc ấm áp đến lạ.
- A, cái này.
Như Ngọc giờ mới thấy trong tay mình đang cầm vật gì đó, đưa lên nhìn mới nhận ra, sửng sốt bật thốt:
- Đây chẳng phải đoạn mũi kiếm đã giết chết mình ư?
- A, Như Ngọc cô nương, ngươi cuối cùng cũng tỉnh lại rồi.
Đương lúc nàng còn đang nghi ngờ nhân sinh, thì bên cạnh vang lên giọng nói già nua của Cổ Nhai.
- Hả, Cổ lão, sao ngươi có thể vào được tận đây?
Phía sau nàng một đoạn không xa, Cổ Nhai đang ngồi tu luyện cạnh vết nứt nhỏ khi trước.
Nàng nhớ không lầm thì, chẳng phải vết rách đó là thứ đã hấp hút nhiên khí của lão, khiến lão suy yếu cùng cực hay sao?
Sao bây giờ lão lại có thể xuất hiện ngay tận trong này?
“ Chẳng lẽ trong lúc hôn mê, ở đây đã xảy ra chuyện gì ư? “
Với vô số điều nghi hoặc trong lòng, nàng vội chạy đến cạnh Cổ Nhai, nghi ngờ truy hỏi:
- Cổ lão, rốt cục chuyện gì đã xảy ra vậy?
- Ta cũng không biết.
Cổ Nhai cũng như nàng, ngây ngô lắc đầu đáp.
Lại cẩn thận kể:
- Ba ngày trước, lúc ta tỉnh lại, thì biển sương mù cũng đã tan hết rồi, ta mò mẫm đến gần đây, thì không còn cảm thấy suy yếu nữa.
- Đến khi vào đến nơi, chỉ thấy một chàng trai trẻ trần truồng đang ngồi bên cạnh ngươi.
Như Ngọc nghi hoặc nhìn xuống, một bộ nữ phục được mặc chỉnh tề trên người.
Nhưng bất ngờ là, nó không phải y phục của nàng, không chỉ rộng hơn một chút, mà còn vương mùi hương của nữ tử khác nữa.
“ Bộ đồ này của ai?!?”
- Hắn tự xưng là Vương Kỳ Phong, phu quân của ngươi. Còn dặn ta phải trông chừng ngươi cho cẩn thận, sau đó liền rời đi rồi.
- Anh Phong, anh ấy đã đến đây hả? Đến hồi nào thế?
Như Ngọc nghe tin Vương Nhàn đến, liền kích động bật hỏi.
- Không biết, ta cũng hôn mê như ngươi thôi. À đúng rồi...
Cổ Nhai đáp, sau đó dường như sực nhớ đến chuyện gì, liền chỉ sang mặc đất nơi Như Ngọc vừa nằm, tỉ mỉ kể lại:
- Lúc đó bao quanh ngươi là một pháp trận được vẽ bằng máu. Đến khi ngươi tỉnh thì huyết trận đó cũng tan biến mất. Mới đây luôn nè.
- Huyết trận?!?
Như Ngọc nghi hoặc bật thốt, sau đó đưa tay sờ lên trán, mùi máu tươi của Vương Nhàn vẫn còn vương ngay giữa mi tâm, nàng liền kinh hãi hét lên:
- Là Huyết Bạo. Anh Phong đã dùng Huyết Bạo để cứu ta.
Sau đó nàng liền lo lắng hướng Cổ Nhai liên tiếp đặt câu hỏi:
- Lúc lão vào đây, anh ấy trông thế nào, có bị thương hay không ổn chỗ nào không. Thân thể vẫn còn lành lặn chứ?
Nàng sao không lo lắng cho được.
Huyết Bạo chính là một Đại cấm pháp cực kỳ tàn ác, người thi pháp chắc chắn sẽ bạo thể mà chết, không thể lành lặn lại được.
- Hắn có sao đâu?
Cổ Nhai không biết uy lực của Huyết Bạo, nên ngây ngốc nói:
- Thân thể hắn từ trên xuống dưới chẳng những vẹn nguyên, mà còn trắng trẻo hồng hào nữa. Khí lực vô cùng dồi dào nha.
- Hả? Thật sự không sao à?
Như Ngọc vô cùng kinh ngạc nhíu mày hỏi.
Sau đó thở phào nhẹ nhõm, vui mừng lẩm bẩm:
- Anh Nhàn không sao là may rồi. May quá.
Đoạn, nàng hướng Cổ Nhai cẩn thận dặn dò:
- Cổ lão, ông cứ ở đây tu luyện Đạo Pháp Tự Nhiên đi. Bao giờ khe nứt này liền lại, ngày đó ông sẽ đột phá lên cảnh giới mới. Và mới có thể rời khỏi nơi đây.
- Bây giờ tôi phải đi tìm anh Phong đây, tạm biệt Cổ lão. Ngày sau tái ngộ.
- Ừ, hẹn ngày tái ngộ.
Vẫy tay từ biệt Cổ lão, Như Ngọc ngay lập tức muốn rời khỏi đây, tìm kiếm tung tích của Vương Nhàn.
Nàng liền tức tốc phóng đến vách khe nứt lớn, hai bàn tay co lại thành trảo đâm xuyên qua vách đá cứng rắn, dùng cách thô bạo nhất trèo lên.
Vụt
Tung người lên một cái, nàng nhẹ nhàng điểm mũi chân hạ xuống mặt đất, ngay phía sau Phí Phương Đình.
- Là ai?
Phí Vệ Quân đang canh gác gần đó, trông thấy có người từ dưới khe nứt nhảy lên, vội chạy đến chặn lại.
Khi nhìn thấy nàng, liền kinh ngạc bật hỏi:
- Sao lại là ngươi, Như Ngọc cô nương? Chẳng phải ngươi phải đi cùng đại tiểu thư hay sao?
- Kiều Nhan rời đi rồi ư?
Như Ngọc vội truy hỏi:
- Rốt cuộc mấy ngày qua đã xảy ra chuyện gì vậy?
- Mấy ngày gì nữa, đã nửa tháng trôi qua rồi.
Tên lính canh liền nhanh chóng kể lại:
- Nửa tháng trước phải nói là thật sự rất loạn nha. May mà hôm đó ta được nghỉ phép, nên mới qua núi Phương Thiên xem cuộc Luận Võ Kén Rể.
- Ngày hôm đó...
Đăng bởi | seya2007 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 14 |