Một Đạo Đoạn Mạch Chưởng
- Tu Chân giả ư? Hừ.
Mộc Chân Chiêu nhìn Diệc Vân Tuyết, khinh thường hừ lạnh.
Lại nghiêm mặt ra lệnh:
- Mau giao nhẫn trữ vật ra, nhớ gỡ bỏ tất cả cấm chế. Cũng đừng dại dột dùng ám chiêu này nọ.
- Nếu không, đừng trách ta độc ác.
Dứt lời, Tiểu Chiêu liền nâng Mộc Chân Kiếm, nhắm thẳng bắp đùi Vương Nhàn cắm mạnh tới.
- Đừng...
Kiều Nhan trông thấy mũi kiếm rỉ sắt sắp đâm vào chân Vương Nhàn, trái tim co thắt lại, như muốn vỡ tan thành ngàn mảnh, đau xót rên rỉ.
Thế nhưng...
Vụt
Ngay lúc mũi kiếm chạm đến da thịt họ Vương, thì một bóng đen từ trên cao phóng vút xuống, trực chỉ mi tâm Mộc Chân Chiêu.
Bóng đen tốc độ quá mức nhanh, như sấm sét xé trời quang, lưu lại một vệt tàn ảnh đen kịt giữa không trung.
Mọi người còn chưa kịp nhìn rõ bóng đen là thứ gì, thì nó đã phóng đến ngay trước mặt Mộc Chân Chiêu.
- Hả?!?
Vụt
Tiểu Chiêu chỉ kịp thốt lên một tiếng, vội chuyển kiếm đâm vào bóng đen, thì bóng đen lại lấy một góc độ cực kỳ quỷ mị, dễ dàng lách qua mũi kiếm.
Tiểu Chiêu không chút nao núng, vung chưởng đánh tới.
Ầm
Va chạm nổ tung, âm thanh như ngàn đạo kinh lôi nổ vang một lượt, chấn nhiếp tâm thần của tất cả mọi người.
Thế nhưng, kỳ quái là, không một sóng xung kích nào được truyền ra ngoài, tất cả lực đạo lực lượng, kể cả chân khí hùng hậu của Tiểu Chiêu, đều bị kéo về lại một điểm duy nhất:
Điểm tiếp xúc giữa chưởng phong cùng bóng đen.
Phụt
Ngay chớp mắt, chỉ trong tích tắc va chạm, trước hàng ngàn cặp mắt của chúng nhân.
Mộc Chân Chiêu đã bị bóng đen hất tung lên trời, phun một búng máu tươi bay ngược ra sau.
Rầm rầm rầm
Thân ảnh Tiểu Chiêu như diều đứt dây bay tự do va ầm ầm vào đất đá xung quanh.
Ầm
Cuối cùng, khi Mộc Chân Chiêu nện thẳng vào sườn núi phía xa, thì dư lực mới có thể tiêu tán hết.
- Này, cái này...
Tất cả mọi người của các phe, đều kinh hoàng hoảng hốt trợn tròn mắt nhìn về phía Mộc Chân Kiếm Nữ.
Tồn tại vô địch kia, mới nửa giây trước vẫn còn uy phong lẫm liệt.
Sao lúc này đã nằm im bất động giữa vũng máu rồi?!?
Quần áo nàng bị kình phong xé rách không còn hình dạng, mặt mũi lấm lem đầy bùn đất cùng tinh huyết, mái tóc hỗn loạn xõa tung trên mặt đất.
Nửa khắc trước uy nghiêm bá đạo bao nhiêu, thì bây giờ lại càng thê thảm bấy nhiêu.
Không còn ai có thể nhận ra hình dạng nàng được nữa.
“ Chết?”
Người của các phe ai nấy đều đồng loạt nảy ra cái ý nghĩ này.
Kể cả Kiều Nhan, Vân Trung Hậu, Diệc Vân Tuyết, Niêm lão.
Không ai là không kính sợ trước một kích khủng khiếp.
Vội nhanh chóng đưa mắt nhìn sang.
- Là ai vậy?!?
Cơ mà, đập vào mắt bọn họ, lại chỉ là một thân ảnh mặc áo choàng đen che kín từ đầu đến chân.
Đôi vạt áo tuy được mở rộng sang hai bên, nhưng tất cả ánh sáng chiếu vào đều bị tồn tại bên trong nó hút hết.
Giống như một ma ảnh hiện ra giữa ban ngày, chứ không giống người chút nào.
-Hắc... Hắc Sát...Ma Ảnh....
Ngay lập tức có người nhớ ra cái tên này, vội kinh hãi lắp bắp gọi.
-Là...là...Hắc Sát đại nhân.
Chúng nhân được tiếng kêu đánh tỉnh, run run rẩy rẩy nhìn chằm chằm người áo đen.
Bên trong tấm áo choàng như hố đen này, chắc chắn chính là Hắc Sát Ma Ảnh.
“ Hắc Sát lại hiện.”
Vừa nghe hai chữ Hắc Sát, dù ngươi có tài cao gan lớn cỡ nào, cũng sẽ vô thức phải run rẩy kinh sợ.
Giết Người
Lột Da
Rút Gân
Nạo Xương
Chính là những gì mà người ta miêu tả về nhân vật này.
Diệt môn nhà Vũ Ninh, tận sát ma tu thành Hoàng Liên, ngang nghiêng xông vào trang viên nhà họ Phí, công khai nhục nhã Cửu U Sơn,...
Tất cả những chuyện trên, không chuyện nào là không gây rúng động dư luận cả.
Dù cho Diệc Vân Tuyết, nữ tu chân đầu tiên của Đại Việt, khiến người ta mất ăn mất ngủ.
Nhưng cũng chỉ vì tham pháp môn của nàng.
Ít ra thì, người ta còn trông thấy dung nhan của Nữ Tu Sĩ. Còn biết cô ta là ai.
Nhưng còn Hắc Sát Ma Ảnh.
Ngoài những chuyện máu tanh ghê rợn ra.
Ngoài tấm áo choàng đen che kín từ đầu đến chân ra.
Người đời không ai biết gì về kẻ này cả.
Y cứ như một bóng ma thoắt ẩn rồi thoắt hiện.
Khi ẩn mình thì như hung thú dưới đáy sâu.
Còn khi hiện hình ư?
Chắc chắn sẽ có người chết.
Nhất định sẽ phải đổ máu.
Đáng sợ đến rợn người.
Y chỉ đứng đó, nhưng thời gian lẫn không gian chung quanh như đông đặc lại.
Không ai dám hít thở, chỉ lo ngậm chặt miệng, sợ mình phát ra âm thanh sẽ chọc giận vị hung thần này.
- ...
Ai nấy đáy lòng đều khẩn trương, tim đập bang bang liên hồi, vừa lo sợ vừa thấp thỏm không yên.
Không khí đương trường bỗng chốc căng cứng đến đỉnh điểm.
- ...
Thịch thịch thịch
Không biết thời gian qua bao lâu, Hắc Sát Ma Ảnh bỗng quay sang nhìn Niêm Diệu.
Đôi chân thon gọn vươn ra khỏi áo choàng, chậm rãi tiến về phía lão.
- Ngươi... ngươi đừng qua đây. Nếu không ta giết hắn.
Niêm Diệu tuy là Tam Ý cảnh cường giả, nhưng khi đối mặt với tồn tại quỷ dị trước mặt, trái tim lão cũng bất tri bất giác đông cứng lại.
Hô hấp không đều, hít thở không thông, vội vàng bước lui về phía sau.
- Nghe nói...
Hắc Sát Ma Ảnh không phản ứng gì với Vương Nhàn, chỉ khàn khàn giảng đạo:
- Gom đủ ba ngàn đốt xương sống của ma tu Cửu Liên Hóa Cốt Công, cùng với ba ngàn đoạn xương cổ của võ tu Cửu Liên Thần Công.
- Sẽ luyện ra được hai thanh Hắc Bạch Cửu Liên Luyện Cốt Kiếm.
Vừa kể, bàn tay đen kịt vươn ra khỏi tấm áo choàng, chậm chạp trảo về phía yết hầu của Niêm Diệu lão giả, cười lên đầy quái dị hỏi:
- Có nên thử luyện ngươi không nhỉ, khặc khặc....
- Ác ma...
Niêm Diệu kinh hoảng hét lớn, đếch cần thể diện của mặt già nữa, vội buông tay Vương Nhàn phóng ngược về phía xa.
- Khặc khặc khặc, ta đùa tí thôi mà, cần gì phải hoảng như vậy chứ.
- Khụ khụ, ọe ọe ọe...
Nằm ngay dưới chân Hắc Ảnh, Vương Nhàn được thả ra, đau đớn ôm cổ họng ho khan nôn ọe liên tục.
Nước mắt nước mũi trộn với nước dãi chảy ròng ròng như chó dại, ba chân bốn cẳng lồm cồm bò dậy.
Vội vàng chạy về phía Diệc Vân Tuyết.
- ...
Trông dáng vẻ chật vật như con chó chết của họ Vương, nhưng không một ai ở đây dám hé miệng cười nhạo, ngược lại càng như không thấy, ngậm chặt miệng nín thở chờ đợi.
- Mau chạy đi bà nội, ở lại đây muốn chết hả.
Vương Nhàn tóm lấy cánh tay Diệc Vân Tuyết, sốt ruột giục.
- Ừ, phụt.
Vân Tuyết ngây ngốc gật đầu, đoạn, nàng há miệng phun ra một lá thuấn di phù, vệt sáng lóe lên liền biến mất mất tăm mất dạng.
- Cút.
Ở bên này, Hắc Sát Ma Ảnh quay đầu nhìn về phía đám đệ tử Kỳ Linh Sơn, ngữ khí lạnh lùng quát một tiếng.
- Dạ dạ dạ...
Cả đám như được ban ân, rối rít cúi đầu cảm tạ, rồi mới dám kéo nhau run run bỏ chạy.
- Còn các ngươi, tự mà hiểu lấy.
Đám tép riu đi hết, Hắc Sát không quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt nói một câu rồi thong thả rời đi.
- Đó là Hắc Sát Ma Ảnh ư?
Niêm Diệu lão giả lúc này mới dám đến gần Vân Trung Hậu, nghi hoặc nhỏ giọng hỏi.
- Không giống lắm.
Vân Trung Hậu nhíu mày nhìn bóng lưng đen kịt phía xa, nghi ngờ lẩm bẩm:
- Y hôm nay hành xử vô cùng kỳ lạ.
Đột nhiên hạ trọng kích với Mộc Chân Chiêu, hù dọa đám võ tu hai câu, rồi dửng dưng bỏ đi.
Không ai có thể hiểu được dụng ý của y rốt cuộc là cái gì.
Nếu vì cứu Vương Kỳ Phong, sao không mang hắn đi, mà lại để hắn rơi vào tay Diệc Vân Tuyết.
Nếu y cùng phe Diệc Vân Tuyết, vì sao không chút để mắt đến cô ta.
Nếu y đến để thị uy, vì sao không làm tới bến, giết sạch toàn bộ bọn họ luôn.
Và quan trọng nhất là, y không mang theo Hắc Đao.
Thanh trường đao to như tấm ván cửa, sát khí cuồn cuộn như thác lũ kia.
- Chẳng lẽ Đại Việt ta có tận hai tên Hắc Sát Ma Ảnh?!?
Niêm Diệu dè chừng cẩn thận tự nhủ.
- Không biết, lão tốt nhất đừng có chọc vào y.
Vân Trung Hậu nghiêm giọng dặn dò, đến khi bóng đen đi khuất, y mới dám nhìn về phía Mộc Chân Chiêu, lo lắng thúc giục:
- Mau cứu Tiểu Chiêu trước đã.
----*----
Đăng bởi | seya2007 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 4 |