Vương Nhàn - Như Ngọc
Nửa đêm canh ba, tối hôm nay cũng như tối qua, không trăng cũng chẳng sao, trời vẫn tối đen như mực.
Trên nóc cao nhất của khách sạn Phí gia, nửa đoạn mê hương còn sót lại từ tối qua bây giờ lại cháy tiếp, bốc lên khói nhang nghi ngút, huân hương bay đến đâu, sinh linh ngửi trúng lập tức mê mang, ngủ say đến đó.
Nguyên một góc phố phía thành Đông đột ngột rơi vào trong tĩnh lặng, không một tiếng người, không có bất kỳ tiếng sột soạt của loài bò sát nào.
Yên tĩnh đến mức đáng sợ.
Thế nhưng vẫn có một người còn thức.
Hắn là một tên thanh niên trẻ tuổi, lặng lẽ ngồi nhắm mắt dưỡng thần, hòa mình vào trong bóng đêm vô tận.
Vụt
Không lâu sau, một bóng đen từ cửa sổ bên dưới tung mình nhảy lên, bàn chân nàng mềm mại nhẹ nhàng đáp lên đỉnh nóc khách sạn, vô thanh vô tức đi đến bên cạnh chàng thanh niên.
- Kiều Nhan ngủ rồi à Ngọc?
Đây là câu hỏi tu từ, không cần câu trả lời từ người đối diện.
- Dạ, nàng ấy cũng như tất cả mọi người xung quanh, đều ngủ hết rồi anh.
Như Ngọc đưa mắt đảo quanh một vòng, men theo từng làn khói bốc lên từ đoạn mê hương, nàng nghiêng tai lắng nghe, có thế nghe thấy nhịp thở đều đều khi say giấc của dân chúng cùng tu võ giả ở bốn phía.
- Mê hương thật lợi hại, sau khi được anh cải tiến, khói bay xa hơn, giúp người ngửi không chỉ ngủ một giấc thật say, mà còn có lợi cho việc lưu thông khí huyết, công lực được tăng tiến không ít nha.
Như Ngọc nhịn không được mà cảm thán một tiếng.
Thế nhưng đối với hai người Nhàn Ngọc, nó lại chẳng có chút tác dụng nào, đến cả tác dụng chính là gây hôn mê sâu, cũng chẳng ảnh hưởng đến Như Ngọc nổi.
Dưới bàn tay dạy dỗ của Vương Nhàn, cùng quá trình rèn luyện gian khổ mấy năm qua, thân thể hai nàng Kiều Ân Như Ngọc gần như miễn dịch toàn bộ chất độc rồi, đừng nói cái gì chất gây mê chất kích thích, xuân dược, .v..v... căn bản là không gây được tí uy hiếp nào cho hai nàng cả.
- Tiếc là đẳng cấp của nó hơi thấp, lão Niêm vẫn còn đang thức ha.
Vương Nhàn nghiêng đầu lắng nghe, có thể nghe thấy tiếng thở theo nhịp của Niêm Diệu lão giả, lão đang chăm chú vận hành chân khí đến mức nhập thần, nên không phát hiện tình hình yên ắng đến đáng sợ ở chung quanh.
Dẫu vậy, dù lão không nhập định tĩnh tu, thì cũng không thể phát giác được Vương Nhàn cùng Như Ngọc đang ngồi phía trên đầu mình.
Đơn giản thôi, Vương Nhàn cùng Như Ngọc muốn ẩn giấu khí tức, thì dù có là võ tu đạt đến Vô Thượng đại cảnh giới, cũng khó mà truy lùng ra được.
- Hì, ít ra lão cũng thức thời đấy, nếu mấy ngày trước lão cố chấp đi theo chúng ta vào dãy Ngũ Hành sơn mạch, thì nhất định đã bỏ mạng lại rồi.
Như Ngọc ánh mắt thâm thúy, gương mặt trong phút chốc bỗng trở nên lạnh lùng, giọng nói cũng lạnh lẽo đến đáng sợ.
- Ùm, bọn chúng quả thật quá mức khủng bố, nếu tu vi chúng ta thấp hơn chút ít thôi, ắt phải nộp mạng rồi.
Vương Nhàn nhớ lại hiểm cảnh mấy ngày trước, nhịn không được mà trầm giọng than thở.
Phút chốc, ánh mắt hắn bỗng trở nên dịu dàng đến lạ, đưa tay về phía Như Ngọc, nhẹ nhàng gọi:
- Lại đây ngồi với anh.
- Dạ...
Như Ngọc nhu thuận gật đầu, bước đến ôm lấy cánh tay hắn, khẽ khàng ngồi vào trong lòng Vương Nhàn, nàng tùy ý đưa tay vuốt mái tóc mềm mượt sang hai bên, để tấm lưng ôn nhuyễn của mình có thể tựa vào lồng ngực rắn chắc của hắn.
Cứ nhẹ nhàng như thế, nàng vừa có thể hưởng thụ hơi ấm liên miên bất tuyệt từ cơ thể hắn, mà hắn cũng có thể cảm giác được nhịp đập từ trái tim nàng.
Vương Nhàn khẽ gác cằm lên vai nàng, hai bờ má nóng hổi của đôi nam nữ trẻ tuổi dán sát vào nhau, giọng nói dịu dàng thều thào, hắn vừa lo lắng lẫn quan tâm hỏi:
- Còn đau lắm không Ngọc?
- Không đau lắm anh, em chịu được ạ.
Như Ngọc thoải mái cựa người, càng dựa sát vào cơ thể Vương Nhàn hơn, mỉm cười đáp lời.
- Để anh xem nào.
Nói rồi, Vương Nhàn đưa đôi tay vòng ra phía trước, đặt lên hai mép áo của Như Ngọc, chậm rãi cởi ra áo ngoài của nàng.
Hai bên áo bung ra, lộ ra bờ ngực trắng nõn nà, như cánh đồng tuyết vùng cực Bắc, trắng tinh khôi không chút tỳ vết.
Thế nhưng hôm nay lại khác, nằm lọt trong khe ngực giữa hai tòa núi đôi cao vút, lại là một vết chém kéo dài đến tận ức.
Vương Nhàn gương mặt phủ đầy nét nghiêm trọng, cắn răng đưa tay mở nút chiếc áo con.
Khi chiếc áo con rơi xuống đùi hai người, hắn không để tâm đến hai nụ hoa đỏ rực, đang nở rộ trên hai đỉnh núi tuyết nhô cao của người ngọc;
Vì hắn đã quá quen thuộc với chúng rồi.
Hắn chỉ chăm chú nhìn vào vết chém sâu hoắm, lộ ra cả xương ngực của nàng.
Miệng vết thương tuy đã khô, nhưng da thịt xung quanh vết thương bị chân nguyên cường đại tàn phá, lúc này phủ một màu đen kịt, trông ghê rợn vô cùng.
- Thật độc ác.
Vương Nhàn nghiến răng căm hận, xuýt xoa vuốt ve vết thương giữa khe ngực Như Ngọc.
Hai cánh tay đè lên hai ngọn ngọc phong, dù chúng có kiên đĩnh nhô lên đến mấy, cũng bị hắn đè ép xuống, hai bàn tay chậm rãi vuốt dọc miệng vết thương.
Một lúc sau, hắn chậm rãi giở tay lên.
Hai ngọn ngọc phong được giải tỏa áp bức, lập tức vươn lên đầy ngạo nghễ, không biết là chúng đang thị uy, hay kêu gọi Vương Nhàn tiếp tục sủng ái chúng.
Vương Nhàn mỉm cười, không khách khí đưa đôi bàn tay trùm lên hai ngọn tuyết phong đầy co dãn của Như Ngọc, nhẹ nhàng xoa nắn, vừa cảm nhận ôn hương nhuyễn ngọc trong tay, hắn vừa cười nói:
- Ngoan nào, đừng dỗi anh nữa nhé.
Như Ngọc cúi đầu nhìn xuống đôi tay đang tác oai tái phúc trên ngực mình, mỉm cười tùy ý hắn thưởng thức cơ thể nàng;
Bởi vì, tất cả đều để dành riêng cho Vương Nhàn đấy.
Hai người bên nhau đã hơn mười năm, cảnh âu yếm nhau như thế này đếm cũng đếm không hết;
Cả hai đều đã vô cùng quen thuộc cơ thể của đối phương;
Trong màn đêm trên nóc tòa khách sạn, giữa ngàn cơn gió lạnh thổi mạnh vào hai người, bàn tay hắn như ngọn đuốc nóng rực, hơi ấm thân thuộc này, vô số lần xua tan đi đau đớn trên da thịt cùng lạnh lẽo trong cõi lòng nàng;
Dù cho nàng vì hắn mà tắm máu thiên hạ, ngụp lặn mình trong biển máu của thế gian, nàng cũng sẽ không bao giờ lạc mất đi phương hướng.
Vì có một chàng trai ấm áp gọi là Vương Nhàn;
Hắn như ngọn hải đăng trong đêm tối chỉ lối cho nàng, đôi chân hắn đi đến đâu, đôi chân nàng cũng sẽ đạp trên xương khô của kẻ địch mà tiến tới đó.
- Quay lại chính sự nào.
Giọng nói trầm ấm đầy từ tính của Vương Nhàn kéo nàng khỏi cảm ngộ vừa chợt hiện.
Sau khi đùa giỡn hai nụ hoa của Như Ngọc phồng huyết đến đỏ bừng, hắn cũng buông tha cho hai ngọn ngọc phong, đôi tay nhanh chóng kéo lên chiếc áo con che lại bầu ngực sữa, cài nút gọn gàng, sau đó mới mặc lại áo cho nàng.
Đến khi xong chuyện, lúc ngửa tay lên, lòng bàn tay hắn lúc này đã tím đen một mảnh, khiến Vương Nhàn không nhịn được khiếp sợ trong lòng, ngưng trọng thì thầm:
- Chân nguyên thật độc địa, may mắn là gặp chúng ta, nếu đánh lên người khác, ắt kẻ đó phải chết ngay lập tức rồi.
- Dạ, may mà bọn chúng là kẻ ngoại lai, bị thiên địa pháp tắc ước thúc, nếu không, không biết thế giới này sẽ bị bọn chúng tàn phá hủy diệt đến mức nào nữa.
Như Ngọc cũng nghiêm trọng thì thào theo.
May cho thế giới nhỏ này, khi đám người kia vừa bước chân vào đây, thì lại gặp đúng sát thần là Như Ngọc, không thì không biết hậu quả sẽ tàn khốc như nào nữa.
- Ùm, nào Ngọc, chúng mình phải mau chóng luyện hóa lực lượng chân nguyên kinh khủng này mới đặng. Ngâm nó lâu trong người cũng không tốt đâu.
Nói đoạn, đôi nam nữ trẻ tuổi ngồi ôm lấy nhau, lặng lẽ nhập thần, chuyên chú cảm nhận, phân giải đoàn chân nguyên mà đám người kia còn lưu lại;
Bằng một nhát chém cực kỳ nghiêm trọng lên người Như Ngọc.
Bọn chúng là ai ư?
Để biết thì phải quay lại thời điểm mấy ngày trước, lúc thảm họa ở dãy Ngũ Hành sơn mạch còn chưa chấm dứt.
Sau khi Như Ngọc giết chết trung niên nam nhân, thiên phạt đánh vỡ ngọn Thổ Thùy Phong;
Lúc ba người Vương Nhàn trên đường quay về thành Minh Hàng, còn chưa ra khỏi phạm vi Ngũ Hành sơn mạch;
Thì...
Đăng bởi | seya2007 |
Thời gian | |
Lượt đọc | 7 |