“Thế mà cũng nhịn được ạ?” Lương Văn Tĩnh kinh ngạc không thôi, biểu tình cổ quái hỏi: “Hay là dì nói……khách khí quá, nên bọn họ mới không lộ mặt thật?”
Thật ra Ngô Xuân Phương là loại người gì, trong lòng Lương Văn Tĩnh rất rõ ràng. Làm gì có chuyện bà sẽ nói năng khách khí với bọn họ, bà ta không đào mười tám đời tổ tông lên là may lắm rồi.
Dùng từ khách khí, chẳng qua chỉ là vì muốn dỗ dành Ngô Xuân Phương, để bà ta cam tâm tình nguyện làm việc giúp cô ta mà thôi.
Ngô Xuân Phương ưỡn ngực nói: “Mặt con hồ ly tinh kia quá dày, cho nên mới không có tác dụng. Cháu chờ đấy! Đến giờ ăn trưa chỉ cần con hồ ly tinh đấy dám vác mặt đến căn tin, dì nhất định sẽ làm hai mẹ con nó bẽ mặt trước toàn bộ người trong đại viện, xem chúng nó còn dám tiếp tục dối trá không.”
Lương Văn Tĩnh che giấu vẻ khinh thường, hài lòng mỉm cười: “May là có dì Ngô. Cháu biết loại người dối trá như hai mẹ con bọn họ tuyệt đối không thể qua nổi mắt của dì.”
“Hừ!” Ngô Xuân Phương hừ lạnh một tiếng. Bà ta dở ngô dở khoai nói: “Dì nghĩ La Quyên đã rất thông minh rồi, không ngờ đầu óc cháu còn nhanh nhẹn hơn mẹ mình đấy.” Bà ta cũng chẳng phải đồ ngu, chỉ có đứa ngu mới không biết bản thân bị lợi dụng.
Những năm này, bà ta và mấy người khác chung nhóm với La Quyên là bởi vì khi ấy mọi người đều ở trong hoàn cảnh khó khăn. Nếu không kết nhóm bắt nạt người khác, thì người bị bắt nạt chắc chắn là bọn họ.
Lương Văn Tĩnh chỉ là con nhóc chưa dứt sữa, thế mà lại dám lợi dụng bà ta, đủ để biết con này ác độc đến mức nào.
Tình cảnh bây giờ cũng chẳng khác gì mười mấy năm trước, đơn giản chỉ là kết bầy mà thôi. La Quyên đã không được nữa, nhưng hiện tại Lương Văn Tĩnh được bên trên khá coi trọng, thời điểm mấu chốt vẫn có thể dùng được.
Hơn nữa bà ta thật sự ghét cay ghét đắng Quan Vãn Vãn.
Nếu có cơ hội giẫm đạp lên con ả, bà ta đương nhiên không thể bỏ qua.
Lương Văn Tĩnh bị người ta nói trúng tim đen, sự khinh thường trước đó bỗng trở thành trò đùa, nụ cười thản nhiên trên mặt cô ta suýt thì không duy trì nổi. Ra khỏi căn tin, gương mặt Lương Văn Tĩnh lập tức lạnh xuống.
Cô ta đứng đó tức đến nghiến răng nghiến lợi, sau đó mới vội vã chạy đi điểm danh.
Lúc này mọi người gần như đã đến đông đủ, đợi giáo viên đến điểm danh. Trong lúc chờ đợi, có mấy người túm tụm ríu rít trò chuyện về mấy bộ phim truyền hình nổi tiếng gần đây,....
Có điều chủ đề được bàn tán nhiều nhất chính là Quan Tễ Bạch.
Ngày hôm qua tin tức đã truyền đi khắp nơi, mọi người đều biết hôm nay đoàn ca múa sẽ có thành viên mới. Người nọ trẻ tuổi lại xinh đẹp, còn kiểu diễm hơn cả hoa hồng. Đây chính là đứa con ngoài giá thú của Quan Vãn Vãn năm đó.
Lần cô cãi nhau với Đinh Nguyệt ở trước cổng đại viện, có không ít người nhìn thấy cô. Sau khi trở về, bọn họ luôn miệng bàn tán về cô.
Khiến cho rất nhiều người cảm thấy tò mò. Trong đại viện đầy rẫy những thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp, được học múa hát từ nhỏ, còn làm việc trong lĩnh vực nghệ thuật. Có người nào mà không phải thiên chi kiêu nữ, tâm cao khí ngạo đâu chứ!
Tuy rằng Quan Tễ Bạch chưa tới, nhưng bị mấy người kể lại một cách khoa trương như thế, dẫn tới rất nhiều cảm thấy không mấy tin tưởng.
Bọn họ tới đây đợi từ sáng sớm, chính là để phân cao thấp!
Thấy Lương Văn Tĩnh tiến vào, có mấy người vẫy tay gọi: “Văn Tĩnh, Văn Tĩnh bên này.”
Lương Văn Tĩnh nở một nụ cười dịu dàng, nhanh nhẹn bước tới: “Mọi người đang làm gì thế? Vẫn chưa thấy Quan Tễ Bạch à? Hôm nay cô ấy đến báo danh đúng không?”
“Đến văn phòng chủ nhiệm Hách rồi, chắc là phải làm thủ tục trước.”
“Văn Tĩnh, bọn tôi đang nói về Quan Tễ Bạch! Cô ấy trông thế nào thế?” Hà Thư Lan có ngoại hình đáng yêu, tính cách rộng rãi kéo cánh tay Lương Văn Tĩnh giả ngốc, làm nũng.
“Chị Văn Tĩnh, chị biết không? Em nghe nói Quan Tễ Bạch đẹp lắm đó, toàn bộ đại viện văn nghệ chúng ta không ctó người nào sánh được với cô ấy.”
Hà Thư Lan vẫn chưa nói xong, nhưng đã khiến có không ít người phật lòng. Từ bông đùa bàn tán đã trực tiếp biến thành châm chọc mỉa mai, trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều cực kỳ đồng lòng.
“Không phải cũng chỉ có một cái mũi hai cái mắt thôi à? Có gì mà phải khoe khoang?”
“Làm người mà không biết khiêm tốn tí nào, thật không hổ là đồ con hoang.”
Đăng bởi | sammiee |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 6 |