“Khách khí.” Yến Tân nhấp một ngụm rượu, bỗng nhiên nói sang chuyện khác: “Quan tiên sinh, nếu tôi giao việc di dời dân cư cho cậu, cậu sẽ làm thế nào.”
Quan Văn Bách chấn động, hắn nghiêm túc trả lời: “Nếu được hợp tác với ngài, tôi sẽ sử dụng mạng lưới và các mối quan hệ của mình, kết hợp hệ thống quy tắc độc lập mà ngài nắm giữ, như vậy mới có thể đạt được hiệu suất tối đa.”
Trước khi đến đây Quan Văn Bách đã chuẩn bị rất kỹ, cũng như tìm hiểu tỉ mỉ về phong cách làm viể của Yến Tân. Con người hắn có vẻ như không thích tính toán chi li, thứ hắn coi trọng là hiệu suất, xếp sau cùng mới là lợi ích.Có những người có thế lực hơn Quan Văn Bách nhiều, bởi vì truy cầu lợi ích một cách mù quáng nên cuối cùng vẫn thua cuộc.
Yến Tân khẽ gật đầu, ý vị thâm trường nói: “Công ty chúng tôi rất tuân thủ pháp luật trong nước.”
“Ngài yên tâm, chúng tôi sẽ thương lượng ổn thỏa với các chủ hộ. Số tiền ngài bồi thường rất nhiều, nên thật ra ai cũng muốn nhanh nhanh rời đi.” Về điểm này Quan Văn Bách không hề nói quá, con số Yến Tân đưa ra quả thực khiến người ta đỏ mắt.
Ánh mắt Yến Tân càng thêm thâm thúy, không tỏ ý kiến nói: “Chắc là vậy!”
“Tôi chỉ cần khoảng nửa năm là có thể hoàn thành.” Quan Văn Bách tự tin nói.
“Đội ngũ chuyên nghiệp của tôi đã tới, nửa năm là quá lâu.” Yến Tân lắc đầu.
“Ba tháng. Tôi đã xem mảnh đất đó rồi, phần lớn là đồng ruộng, ngoại trừ một ngọn núi lá phong đỏ có phong cảnh không rồi ra, thì không có danh thắng gì. Ba tháng là đủ rồi.”
Quan Văn Bách cắn răng: “Được.”
“Nguồn nhân lực của các cậu không đủ. Trước đây các cậu hoạt động theo quy mô gia đình, nhóm anh em bạn bè nhỏ. Hiệu quả quá thấp, cần phải cải tiến.”
“Ngài nói có lý, tôi cũng từng nghĩ đến việc học tập người nước ngoài, thành lập công ty. Nếu cứ tiếp tục tiến từng bước nhỏ thì e là khó làm được việc lớn.”
Quan Văn Bách nhìn nhận rất sâu sắc về vấn đề này. Trước đó hắn không thể phát triển, một là vì không cơ hội, hai là vì không có tiền.
Mấy năm trước chính sách quốc gia thay đổi thất thường, dân chúng chỉ có thể ngầm đầu cơ trục lợi, hoặc làm thương lái buôn qua bán lại.
Lúc hai người đang nói chuyện, chợt nghe thấy một tiếng động lớn phát ra từ đại sảnh dưới lầu, hai người không hẹn mà cùng cúi đầu nhìn xuống.
Cửa phòng bida bị người ngang ngược đẩy ra, sau đó hai người một trái một phải đứng canh ở cạnh cửa, tựa hồ đang chờ nhân vật lớn nào đó .
Lão ngũ buồn cười: “Ha ha! Ai thế nhỉ?”
Giang Thần đang chơi bowling cũng chạy tới, hài hước nói: “Còn phô trương thanh thế hơn cả tiểu thiếu gia chúng ta.”
Lão Ngũ đánh cho hắn một cái: “Nói bậy bạ gì thế? Tiểu thiếu gia phô trương khi nào?”
Giang Thần uất ức ôm cái ót đau nhức, vội vàng sửa miệng: “Tôi nói nhầm được chưa, là phô trương hơn mấy người Nhị, Tam, Tứ, Ngũ gia.” Mấy người chú của tiểu thiếu gia tương đối thích khoe khoang.
“Đây vẫn còn kém xa.”
Yến Tân nghe không nổi nữa: “Được rồi, hai người đừng có cứ tóm được cơ hội là bôi đen mấy người chú của tôi.” Vừa dứt lời, Yến Tân bỗng đứng dậy đi tới lan can, trong ánh mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt không dễ phát hiện.
Cảnh tượng dưới lầu quá thực…… Hơi không giống người thường!
Những người đang chơi bida dưới lầu một cũng ngừng lại, toàn bộ đại sảnh lặng ngắt như tờ. Mọi người hoặc là ngạc nhiên, hoặc là kinh diễm, nhìn không chớp mắt cô gái đi đầu.
Quan Tễ Bạch dẫn theo Song Hỉ, tên béo, Quan Vãn Vãn vẫn luôn trầm mặc và ba người khác tiến vào. Một đám người khí thế ngút trời, thoáng chốc đã biến tiệm bida trở thành thảm đỏ.
Đặc biệt là Quan Tễ Bạch, khí chất của cô được phô bày toàn bộ, cuối cùng cô cũng tìm lại được cảm giác bước lên thảm đỏ hồi trước rồi, bây giờ chỉ thiếu một cái kính râm mà thôi.
Quan Tễ Bạch âm thầm thề, đợi cô kiếm được tiền, việc đầu tiên mà cô làm chính là đi mua một cái kính râm.
Thiếu kính râm, không thể làm màu.
Đăng bởi | sammiee |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 3 |