Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quan tài đen

Tiểu thuyết gốc · 3191 chữ

Cả nhóm năm người nối đuôi chạy nhanh lên các bậc thang đá, hướng thẳng về đỉnh núi tọa lạc ngôi chùa cổ.

Lát sau, bọn họ tới nơi, ngôi chùa cổ kính đã hiện ra ngay trước mắt.

Diện tích ngôi chùa này khá rộng, được xây trên một khoảnh đất bằng phẳng, chỉ cách đỉnh núi vài chục mét. Bên ngoài chùa được bao bọc bởi một vòng tường rào bằng đá cao hơn 3 mét, phần lớn đều đã vỡ nát, xiêu xiêu vẹo vẹo không còn hình dạng gì. Mặc dù hiện tại nơi này đã bị tàn phá nặng nề bởi đại dịch thây ma, nhưng qua những gì còn sót lại vẫn có thể nhận ra kiến trúc ở đây trước kia rất kỳ vĩ.

Trần Phi phải rất khó khăn, chắp nối mới đọc được ba chữ Chùa Vọng Thiên trên cổng vòm đã bị gãy ra thành nhiều khúc.

Lúc này, mọi người thả chậm tốc độ, thận trọng đi từng bước qua cổng chùa vào bên trong sân.

Chu vi sân chùa tầm 300 mét, lát đá xanh, xung quanh có không ít cây cối cao lớn, chủ yếu là những gốc đa cổ thụ, cành lá rậm rạp, vươn rộng tán hứng lấy ánh nắng mặt trời, khắp thân lỉa chỉa đầy rễ sần sùi đâm sâu xuống đất, xuyên qua lớp đá lát rắn chắc, thoạt nhìn giống như những người khổng lồ với vô số tay chân đang âm thầm dõi mắt nhìn theo bọn họ.

Phía trước không có gì khác thường, ánh sáng bảy màu kia phát ra đằng sau ngôi chùa, vì vậy Trần Phi dẫn đầu cả nhóm nhẹ nhàng đi qua khoảnh sân rộng, tiến vào chính điện.

Trong này mát lạnh tựa ngày đông, không gian ẩm thấp mờ tối, rất nhiều nến và các đồ vật thường dùng để thờ cúng như nhang đèn, mõ, hoa tươi đổ vỡ khắp nơi. Kể cả những bức tượng Phật, Bồ Tát cũng cùng chung số phận, nằm lăn lóc không ai dựng lên.

- Hầy, tội lỗi, tội lỗi! - Nguyễn Huy thì thầm, chân bước nhanh qua những pho tượng trải đầy đất, mặt chẳng có chút gì gọi là thành tâm.

Chính điện khá rộng, đi sâu vào trong có mấy lối bên hông dẫn ra phía sau. Trần Phi không biết đi đường nào, đành chọn đại một hướng tiếp tục di chuyển, trên tay thủ sẵn Đao Trảm Ma phòng ngừa bất trắc. Từ lúc lên đây, hắn quan sát thấy rất nhiều dấu vết do con người và thây ma để lại, nhưng kỳ lạ là tuyệt nhiên không tìm được bất kỳ một thi thể hay thây ma nào, toàn bộ đều trống trải một cách quái dị, cứ như toàn bộ thây ma đã kéo đến một nơi nào đó.

Cả nhóm theo sau Trần Phi rẽ trái, quẹo phải một hồi, vòng vèo qua không ít cây cột gỗ to chạm trổ đẹp mắt, rốt cuộc đi đến một khu vườn nhỏ. Đây chính là khu vực sau chùa, đến nơi cả bọn mới biết hóa ra ngôi chùa được xây tựa lưng vào vách núi.

Mọi người không ai bảo ai đều nhận ra không khí nơi này thập phần quái dị, lăm lăm vũ khí trong tay, mắt nhìn lên vách núi cao cố gắng tìm kiếm nơi phát ra ánh sáng bảy màu kỳ lạ.

Ít giây sau, Nguyễn Huy chỉ tay vào một miệng hang đen sì trên vách núi, hưng phấn kêu lên:

- Kìa, tôi mới thấy ánh sáng lóe ra từ cái hang đó.

Trần Phi dõi mắt nhìn theo tay gã, trông thấy một cửa hang đen ngòm nằm cách chỗ bọn hắn khoảng 20 mét, xung quanh cây cối um tùm, nếu không để ý sẽ rất khó phát hiện. Lắng tai một chút, quả nhiên hắn bắt được những tiếng động nhỏ tựa tiếng chân của rất nhiều thây ma đang di chuyển, thỉnh thoảng còn vang lên những thanh âm gầm gừ trầm thấp thống khổ như đang cố đè nén sâu trong cổ họng.

Cả nhóm chú ý quan sát cửa hang một lúc, đúng là có tia sáng bảy màu chớp lên như lời Nguyễn Huy. Thậm chí ánh sáng đó còn ẩn ẩn hiện ra trong lớp mây mù dày đặc bên trên đỉnh núi, chứng tỏ trong hang động kia có lối đi, hoặc có lỗ hổng xuyên thẳng lên đỉnh núi.

Trần Phi tung người bám vào vách núi rồi nhanh như sóc len lỏi nhảy lên những tảng đá lớn ẩm ướt rêu phong, trong chốc lát đã tiếp cận cửa hang. Hắn không vội đi vào mà cẩn thận nép người sát cửa hang, lặng lẽ đưa mắt nhìn vào trong.

Gai ốc đột nhiên nổi đầy người Trần Phi khi nhìn rõ cảnh tượng bên trong hang động.

Hang này cực rộng, có thể nói rộng gấp mấy lần diện tích sân bóng đá. Trần động rất cao, chí ít cũng vài chục mét, phía trên có một lỗ hổng như giếng trời khá lớn, ánh mặt trời từ đây xuyên vào giúp trong hang không quá tối, tạo nên khung cảnh lờ nhờ huyền ảo. Có lẽ ánh sáng bảy màu hiện ra trên đỉnh núi là nhờ vào giếng trời này.

Bên dưới sàn động không hề bằng phẳng mà lổn ngổn đầy những tảng đá to nhỏ nhấp nhô. Các loại rêu xanh, dương xỉ, dây leo rậm rạp phủ kín khắp nơi.

Lần đầu tiên Trần Phi nhìn thấy một hang động tự nhiên lớn, đẹp và hoành tráng tới vậy, khiến hắn choáng ngợp. Càng đáng sợ hơn là vô số thây ma đang đứng lố nhố trong này, chen chúc đặc kín hang động, cơ hồ không còn được bao nhiêu khoảng trống.

Vị trí Trần Phi đứng khá cao so với nền động, càng vào sâu bên trong động càng tạo thành dốc thoai thoải đi xuống, thế nên hắn có thể quan sát rõ toàn cảnh. Hàng nghìn hàng vạn thây ma chen lấn xô đẩy nhau trong kia, nhìn xa xa hệt một bầy kiến đen ngòm đang liên hồi nhấp nhô, cảnh tượng quả thực đáng sợ tới cực điểm.

Ngay cả Trần Phi không coi lũ thây ma phổ thông ra gì, vậy mà lúc này tận mắt chứng kiến cũng thấy ớn lạnh toàn thân. Cứ nghĩ đến việc mình sẩy chân rơi xuống dưới sẽ lập tức bị nhấn chìm bởi cơn lũ thây ma cũng đủ khiến lòng hắn nguội lạnh, chân chùn gối mỏi.

Trần Phi hít sâu một hơi lấy bình tĩnh, quan sát kĩ chỗ giếng trời để tìm kiếm tung tích của ánh sáng bảy màu. Hắn phát hiện nơi đó có một cái đài cao bằng đá, thoạt nhìn rất giống tế đàn, bên trên thắp nến lập lòe. Biển thây ma trong hang rõ ràng đang chen lấn tranh nhau đi tới gần tế đàn.

Trên tế đàn, hàng chục thây ma tiến hóa lực lưỡng đang liên tục dùng ngữ âm riêng của chúng để ra lệnh cho đám thây ma bậc thấp tiến lên, mỗi lần vài chục con. Lũ kia ngơ ngơ leo lên rồi quỳ rạp xuống, vây quanh một cỗ quan tài màu đen sì quái đản.

Xoẹt xoẹt!

Thình lình, từ cỗ quan tài bắn ra mấy chục tia sáng nhỏ đen kịt xoáy thẳng vào đỉnh đầu đám thây ma. Những tiếng kêu rên trầm thấp nổi lên, dường như chúng rất đau đớn nhưng không hề phản ứng mà vẫn quỳ đó chịu đựng, chỉ dám phát ra tiếng kêu khe khẽ, chính là thanh âm Trần Phi nghe được trước đó.

Trong chốc lát, cơ thể thối rữa của chúng dần teo tóp, chỉ còn lại lớp da bọc xương, sau đó tan biến hoàn toàn, chẳng còn chút gì ngoài mấy chục bộ quần áo lùng nhùng trống rỗng. Nếu Trần Phi không tận mắt trông thấy, có khi hắn còn tưởng mình vừa bị hoa mắt.

Sau khi đám thây ma phổ thông hóa thành tro bụi, một bầy thây ma chuẩn tiến hóa đứng cảnh giới xung quanh tế đàn liền chạy ra, thu gom đống quần áo vứt sang một góc, chất cao thành một ngọn núi nhỏ. Quá nhiều quần áo rỗng không như thế chứng tỏ đã có vô số thây ma bị đem ra hiến tế.

Cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng Trần Phi, không có cách nào xua tan. Cảnh tượng bên dưới rất quen, dường như hắn đã thấy qua ở đâu đó. Đúng rồi, là cái lần ở trường tận mắt chứng kiến người bạn Minh Thành hóa kén, cắn nuốt máu thịt những người khác, phá kén biến thành thây ma tiến hóa rồi truy sát hắn.

Chẳng lẽ đây là một nghi lễ tiến hóa khác nhưng ở mức độ cao hơn, vậy nên cũng đòi hỏi lượng tài nguyên khủng khiếp hơn rất nhiều?

Là thây ma cấp bậc nào sắp xuất sinh mà có thể sai khiến cả bầy thây ma tiến hóa và chuẩn tiến hóa phải đứng ra điều động lũ thây ma bậc thấp tiến hành cống nộp sinh mệnh? Phải chăng khi nghi lễ hoàn tất, quái vật khủng bố đó sẽ ra đời?

Chí ít phải trên cấp D. Linh cảm đang nhắc nhở Trần Phi điều này.

Thây ma tiến hóa cấp D thì hắn đã đụng độ rồi, tuy rất đáng sợ nhưng hẳn là chưa kinh khủng đến mức phải cần đến nghi lễ hiến tế cỡ này để xuất sinh, chỉ có thể là tồn tại trên cấp D.

Mới nghĩ thôi, Trần Phi đã thấy kinh hãi. Thây ma cấp D, hắn còn đánh không nổi, giờ mà xuất hiện thêm một con trên cấp D thì hắn có mười cái mạng cũng không đủ cho nó nhai.

Tuyệt đối không thể để bọn chúng hoàn thành hiến tế, bằng không hậu quả sẽ cực kỳ thảm khốc. Nhân loại đang có không ít Người Chơi mạnh mẽ ngày ngày săn giết thây ma, cố gắng sống sót và lật ngược tình thế, song Trần Phi không nghĩ hiện giờ có ai đủ năng lực đối kháng thây ma tiến hóa khủng bố cỡ vậy.

Dựa theo tốc độ hấp thụ sinh mệnh thây ma của cỗ quan tài đen và độ cao của đống quần áo lùng nhùng kia, Trần Phi đoán việc này đã diễn ra khá lâu, không phải mới đây. Theo hắn thấy, số lượng thây ma trong động vẫn còn rất đông đảo, có lẽ nghi lễ hiến tế sẽ không thể hoàn thành trong một sớm một chiều, ít nhất cỗ quan tài đen kia phải hấp thụ thêm rất nhiều thây ma nữa. Hắn vẫn còn chút thời gian để theo dõi và tìm biện pháp đối phó.

Ngoài ra, cỗ quan tài đen kia còn gợi cho Trần Phi nhớ đến thi thể đeo mặt nạ Geisha bên trong bí cảnh Mộ Cổ, không biết hai cỗ quan tài này có liên quan gì đến nhau hay không?

Cả hai đều là quan tài, một màu tím, một màu đen. Nếu quan tài Geisha đem đến cho Trần Phi cảm giác một thiếu nữ đã chết nhưng vẫn như còn sống, chỉ đang ngủ say và có chút đáng sợ, thì cỗ quan tài đen bên trên tế đàn lại khiến hắn ngửi thấy mùi vị chết chóc thối rữa vô cùng kinh khủng. Từ nó toát ra một luồng khí tà ác tột độ, có thể làm khiếp đảm bất kỳ kẻ nào dám đến gần. Trong đầu hắn thoáng hiện lên ý nghĩ, liệu trong quan tài đen kia có tồn tại một thi thể nào đó tương tự Geisha không? Nếu có, thì thi thể bên trong có liên quan gì đến nghi thức hiến tế đang diễn ra?

Điều đáng chú ý nhất là ánh sáng bảy màu mà Trần Phi luôn tìm kiếm lại đang phát ra từ chính cỗ quan tài đen. Thứ phát ra ánh sáng đó nằm sâu bên trong quan tài, từ lúc Trần Phi đến bên miệng hang, nó liên hồi chớp tắt với tần suất nhanh hơn trước, tựa như đang hối thúc, kêu gọi hắn mau đến giải thoát nó. Hoặc giả, ánh sáng kỳ lạ ấy có liên quan đến thây ma sắp xuất sinh, đang cố dẫn dụ hắn đến gần để hút lấy sinh mệnh hắn.

Cứ đứng đây đoán mò mãi cũng không phải cách hay, nếu muốn biết thực hư, Trần Phi chỉ còn cách tự thân tiến vào hang động, đến gần tòa tế đàn đặt cỗ quan tài đen kia để tìm hiểu. Nhưng giữa một biển thây ma đông đảo thế này, lại còn có hàng chục thây ma tiến hóa rất lợi hại, lao đầu vào khác nào tìm chết. Hắn cần phải suy nghĩ tìm cách.

Ngoài việc muốn phá hỏng âm mưu của lũ thây ma, Trần Phi còn một mục đích khác, đó là chiếm lấy bảo vật tỏa ra ánh sáng bảy màu trong cỗ quan tài kia. Hắn tự thấy mình rất có duyên với quan tài, dù phải rùng mình khi thừa nhận như thế. Thanh Katana lấy được trong quan tài tím khi trước giúp thực lực Trần Phi tăng mạnh, thế nên cỗ quan tài đen dù quái đản và tà ác nhưng lại đang mang đến hy vọng rất lớn cho hắn, chẳng biết sẽ chiếm được thứ tốt gì đây?

Trần Phi nấp kín ngoài cửa hang, ánh mắt thâm trầm nhìn xuống biển thây ma vẫn đang lố nhố tiến về phía tế đàn, ngẫm nghĩ rất lâu. Lát sau, một kế hoạch táo tợn hiện ra trong đầu, hắn liền tung người nhảy khỏi vách đá, đi tới chỗ bọn Nguyễn Huy đang hồi hộp chờ đợi.

Nguyễn Huy hỏi ngay:

- Thế nào? Có thấy báu vật gì không?

Trần Phi gật đầu:

- Có thấy nhưng không rõ hình dạng, nó nằm trong một cỗ quan tài màu đen. Trong đó có rất nhiều thây ma, ít nhất cũng vạn con, không thiếu thây ma tiến hóa và chuẩn tiến hóa.

Mọi người nghe vậy toàn thân phát lãnh, vô thức lùi về sau mấy bước, sợ hãi nhìn lên chỗ miệng hang sâu hun hút.

Tiểu My run giọng:

- Đáng sợ quá! Ta mau rời khỏi đây thôi!

Trừ Nguyễn Huy, những người khác đều gật đầu đồng ý. Thây ma rải rác không sao, chứ tập trung cả lũ một chỗ thế này thì chẳng ai có thể kháng cự nổi, chưa kể còn có lũ thây ma tiến hóa và chuẩn tiến hóa vô cùng khó chơi.

Trần Phi nói:

- Tôi muốn vào trong đó thám thính một chút. Mọi người tạm thời chờ ở đây, nếu lát nữa nghe động thì lập tức xuống núi tìm chỗ an toàn trú ẩn, tôi sẽ tìm đến sau.

Trần Phi thêm bạn tất cả mọi người, bảo họ hiển thị vị trí cho hắn tiện tìm đến sau này, còn phần hắn đương nhiên vẫn chọn ẩn vị trí bản thân, chỉ mình Nguyễn Huy có thể xem được.

Nguyễn Huy nghiêm túc nói:

- Cứ để mọi người ở đây, còn tôi sẽ đi với cậu. Đừng coi thường tôi, dù gì tôi cũng là Nghiệp Dư sơ cấp, không lẽ còn không đánh nổi một con thây ma tiến hóa cấp E à?

Trần Phi lắc đầu:

- Không phải tôi coi thường cậu, nhưng trong đó có hàng tá thây ma cấp E, thậm chí E+ cũng có. Giữa một biển thây ma như vậy, một khi bị chúng vây công, tôi cũng chỉ có thể bỏ chạy trối chết, không cách nào hỗ trợ cậu được. Rất nguy hiểm!

Nguyễn Huy mấp máy môi toan nói nhưng đã bị Trần Phi tiếp tục gạt đi:

- Tôi chỉ lẻn vào ngó một chút rồi sẽ ra ngay, không vấn đề gì đâu. Tôi đủ sức thoát ra an toàn. Cậu cứ ở lại với mọi người, như vậy tôi sẽ tiện hành động hơn.

Hết cách, Nguyễn Huy nhún vai:

- Được rồi. Cũng do tôi còn yếu, sau này tôi mạnh lên rồi, để xem cậu còn từ chối kiểu gì. Hừ! Cẩn thận đấy!

- Yên tâm, tôi tự biết cân nhắc! – Trần Phi bật cười.

Trước ánh mắt dõi theo của cả nhóm, Trần Phi nhẹ nhàng nhảy lên chỗ miệng hang, lấy từ Nhẫn Không Gian ra mấy bộ quần áo dài tay rồi mặc vào, đầu đội mũ bảo hiểm kéo lớp kính xuống che kín mặt, hai tay cũng đeo găng tay kín bưng, bảo đảm không chừa ra một kẽ hở nào. Tiếp theo, hắn hơi chồm người vào trong hang động, canh lũ thây ma nhốn nháo không chú ý liền phóng một chùm tơ nhện tóm lấy thây ma đi sau cùng, giật mạnh lên.

Vèo!

Thây ma nọ bất ngờ bị kéo bay khỏi miệng hang, chưa kịp kêu la đã ăn ngay một nhát đao vào đầu, máu đen phún tung tóe.

Trần Phi dùng hai tay đã đeo găng kín mít hứng lấy máu thịt thây ma rồi cứ thế trây trét khắp người, không chừa bất cứ bộ vị nào, cho đến khi toàn thân dính đầy máu thịt thối rữa mới chịu dừng lại, mùi hôi thối xộc lên lợm giọng.

Xong xuôi, hắn tháo găng tay đã dơ bẩn vứt đi, thay vào một đôi găng mới. Cả người hắn có thể dơ bẩn nhưng đôi tay nhất định phải sạch sẽ để lát nữa còn “chôm đồ” trên tế đàn.

Trần Phi hành động rất gọn gàng nên lũ thây ma bên dưới không hề phát hiện động tĩnh, vẫn quờ quạng đổ dồn về trước. Lũ thây ma bậc thấp ngu ngốc này không đáng ngại, thứ khiến hắn phải cẩn thận đề phòng là hàng chục thây ma tiến hóa trên tế đàn. May mắn, chúng đang bận bịu giám sát và đốc thúc lũ thủ hạ nên không thèm nhìn xuống dưới này, có lẽ cũng chẳng ngờ có kẻ dám cả gan đột nhập vào tận hang ổ bọn chúng.

Hít vào một hơi thật sâu, Trần Phi nhẹ nhàng đu theo mấy nhánh dây leo, lén lút mò xuống dưới hang động.

An toàn đến nơi, hắn học theo động tác của đám thây ma phổ thông, tự biến mình trở thành một thây ma ngu xuẩn, nghễnh ngãng quờ quạng chen vào trong hàng ngũ bọn chúng, từng bước tiến dần về phía tế đàn.

P/s: Mn lên fb tìm kiếm từ khóa Sinh Tồn Ký để theo dõi fanpage của truyện sẽ được đọc nhiều và nhanh hơn nhé.

Bạn đang đọc Sinh Tồn Kí sáng tác bởi TranDongTran

Truyện Sinh Tồn Kí tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TranDongTran
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 249

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.