Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1153 chữ

“Ra chiêu đi! Cho ngươi một cơ hội xuất thủ, miễn cho ngươi bị ta đánh chết còn đến Địa Phủ oán giận ta không cho ngươi cơ hội phản kháng!”

Lưu Chính Nghĩa đường đường chính nghĩa, rõ ràng là hắn đến tìm Phương Nhạc cướp cô dâu, kết quả nói mình còn giống như là một phương chính nghĩa.

Phương Nhạc u oán nhìn Lưu Chính Nghĩa, lầm bầm, trong đầu ngàn vạn ý niệm lóe lên. Lần này không thể tránh thoát! Nhưng đến tột cùng phải dùng chiêu số gì để nắm chắc!

Giằng co nửa ngày, Phương Nhạc còn chưa ra tay, Lưu Chính Nghĩa kiên nhẫn tiêu tan: “Đừng lãng phí thời gian! Tiểu viện của ngươi đã bị ta dùng trận kỳ phong tỏa, cho dù chờ đợi lâu hơn nữa cũng không có ai tới cứu ngươi!”

Giọng nói không kiên nhẫn của Lưu Chính Nghĩa còn chưa dứt.

Dù sao một trận chiến này là trốn không thoát, so với bị động bị đánh, chẳng bằng chủ động xuất kích. Bên trong huyền huyễn của thiên triều lớn ta đều nói, giữa sinh tử có đại tạo hóa! Có lẽ mượn nhờ áp lực của tiểu bạch kiểm này, ta có thể hàng phục ba hài tử chết tiệt không nghe lời kia!

Mẹ ơi. Lão tử liều mạng!

Phương Nhạc trong lòng quyết định, một bước vọt lên!

Khuỷu tay, ra quyền!

A, ta còn chưa ra quyền làm sao lại giống như muốn đụng vào hắn!

Không có đánh giá tốt tốc độ của thân thể mới sau khi chuyển biến tốt đẹp. Nắm đấm của Phương Nhạc còn co lại bên hông, cả người va chạm với Lưu Chính Nghĩa!

Khuôn mặt Lưu Chính Nghĩa phóng đại vô hạn trong tầm mắt Phương Nhạc, cuối cùng chiếm cứ toàn bộ.

Một tiếng chít chít vang lên!

Lưu Chính Nghĩa và Phương Nhạc đụng vào nhau, thân thể hai người giống như là bị hồ lô lăn lộn, lộc cộc đi thật xa.

“Ai ui, đau quá!”

Cái mũi Lưu Chính Nghĩa bị trán của Phương Nhạc đụng trúng, sống mũi sụp đổ, máu mũi phun ra, nhuộm đỏ mặt đất.

“Ai ui, đau quá!” Phương Nhạc cũng kêu thảm một tiếng khoa trương, lực tác dụng tương đương lực phản tác dụng, nắm đấm của hắn cũng bị phản chấn thụ thương, kém chút gãy xương.

Nhưng mà, một tầng hào quang màu xanh biếc bao trùm lưu chuyển ở mặt ngoài nắm đấm của Phương Nhạc. Phản chấn thương thế trong nháy mắt khỏi hẳn, thậm chí Phương Nhạc cảm giác nắm đấm của mình so với vừa rồi càng thêm có lực! Tối thiểu tăng thêm hơn mười cân lực đạo!

“Mẹ nó, đây là cái tính xấu xa gì, bị thương mới có thể điều động ra sợi khí tức sinh mệnh kia? Nhưng mà, đây là tiết tấu càng đánh càng mạnh! Mỗi một lần thụ thương, đều là một lần phá hậu mà lập. Để cho ta càng mạnh mẽ hơn!”

Nghĩ tới đây, Phương Nhạc càng thêm hưng phấn, một cái cá chép đột nhiên đứng lên. Hắn hoan hô nhảy nhót, giẫm mạnh một cái.

“Ai ui!”

“Rặc rặc!”

Bàn chân Phương Nhạc không cẩn thận rơi xuống ngực Lưu Chính Nghĩa, mấy cái xương sườn đứt rời.

“Ta nói làm sao có chút chân bị vấp đấy! Hóa ra ngươi ở dưới! Ta nói này, cho dù ngươi nghĩ quẩn, cũng không thể ngược đãi bản thân như vậy chứ, nơi lớn như vậy, ngươi thế nào cũng phải hướng chân của ta mà chui xuống!”

Phương Nhạc lải nhải không ngừng.

Lồng ngực Lưu Chính Nghĩa vốn đã nín một hơi, lần này thì hay rồi, hoàn toàn nổ tung, trong miệng phun máu, ít nhất ba lít.

“Đến đây, để cho ta hảo hảo đánh một trận đi!”

Phương Nhạc phát hiện, lực lượng của thân thể được khí tức sinh mệnh kia ôn dưỡng so với trước đó tăng vọt gấp mười lần! Hắn đột nhiên có tinh thần, vô cùng phấn khởi, giống như là một đứa bé phát hiện đồ chơi mới mẻ!

Lưu Chính Nghĩa chậm lại nửa ngày mới bình phục lại cảm xúc như sóng to gió lớn.

Thư giãn gân cốt, Lưu Chính Nghĩa cảm giác mình chỗ nào cũng đau. Không chỉ là ngoại thương, còn có nội thương!

Một cước vừa rồi xuống dưới không nhẹ, Phương Nhạc là một đại lão gia hơn hai trăm cân, ai có thể chịu được! Còn có lời kia, là đang cố ý chọc giận người ta sao?

Lưu Chính Nghĩa mặt mũi âm trầm, nhìn về phía Phương Nhạc, oán khí nồng đậm, giống như gió lạnh phất động, thổi khắp mỗi một góc sân.

“Ta muốn giết ngươi!” Lưu Chính Nghĩa đằng đằng sát khí, mỗi một chữ đều là từ trong kẽ răng nặn ra.

“Ngươi tới đi! Ngươi tới nha!” Phương Nhạc ngoắc ngoắc ngón tay, khiêu khích nói.

Một người sẽ bị hắn vồ ngã, cho dù là mạnh cũng không mạnh đến đâu đi!

“Xem kiếm!” Rẹt một tiếng, Lưu Chính Nghĩa rút trường kiếm bên hông ra, ngân quang lấp lóe, đâm về phía trái tim của Phương Nhạc.

Hàn mang như sao, loang lổ, tản mát khắp nơi.

“Hắc! Xem Kim Chung Tráo ta!”

Phương Nhạc không sợ, hai tay trước người khoa tay múa chân lung tung hai cái. Một tầng hào quang màu vàng nhàn nhạt nổi lên bên ngoài thân hắn.

Đinh đinh đang đang!

Đông đông!

Tất cả kiếm quang đều bị cái lồng màu vàng này ngăn cản.

“Chuyện này... làm sao có thể!” Lưu Chính Nghĩa lùi nhanh lại, miệng đã thành hình chữ O!

“Mẹ kiếp, thế cũng được sao?” Phương Nhạc còn kinh ngạc hơn Lưu Chính Nghĩa!

Kim Chung Tráo, là Phương Nhạc mới từ trong câu chuyện mà bản "Lão rùa già ngàn năm" cùng vạn niên thần quy không thể không nói liếc mắt một cái mới vừa học được.

Vừa rồi, Phương Nhạc chẳng qua chỉ muốn học ngay lập tức mà bán. Kết quả không nghĩ tới, thật sự triệu hồi ra một chiếc chuông vàng, chặn lại trường kiếm của Lưu Chính Nghĩa đâm chọc!

“Bên ngoài, miêu tả của ngươi không mạnh như vậy! Chẳng lẽ ngươi là át chủ bài chân chính mà Phương gia ẩn giấu, giấu nhiều năm, giấu dốt tại thế. Chuẩn bị không lên tiếng thì thôi, bỗng nhiên nổi tiếng?!”

Ý nghĩ trong đầu Lưu Chính Nghĩa xoay chuyển, hắn lập tức sinh ra một loại suy đoán tự cho là chính xác.

Phương Nhạc nhìn Lưu Chính Nghĩa đáng thương: “Quả nhiên là một thiếu niên tự kỷ, cái này đều bị ngươi nhìn xuyên.”

Bạn đang đọc Sinh Tử Đế Tôn(Dịch). của Dạ Lan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi manmanthienlang
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.