Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 47 : Bộ Lạc Huyết Sắc

Tiểu thuyết gốc · 2050 chữ

Ain đưa tay cầm ná lên thẳng tay, rồi hắn kéo căng dây về phía mình, tạo nên một đường thẳng từ mắt đến viên đạn, rồi từ thân ná đến mục tiêu. Khi cảm thấy đường thẳng đã thẳng tắp, hắn buông dây ná.

Một tiếng “vụt” vang lên, chỉ thấy một dãy ánh sáng xám xanh bay đi cực nhanh. Sau một cái chớp mắt, trên thân cây đã vang lên tiếng “bụp” với một vết lõm nhỏ xuất hiện.

Ain đi lại sờ vào vết lõm ấy, cảm nhận một chút rồi nhặt viên đá lên, tiếp tục thử vài lần nữa. Sau 15 phút thử nghiệm, Ain cực kỳ hài lòng với cây ná này.

Thân cây ná được làm từ một loại gỗ thân khá khô và sần, nên cầm rất chắc tay.

Hai nhánh hình chữ Y được chọn với khoảng cách khoảng 10cm. Phần dây khiến hắn đau đầu trong việc chọn vật liệu, vì ở thời kỳ hiện đại ná được làm chủ yếu từ cao su, nhưng ở đây là thời nguyên thủy, không có cao su.

Từ dây leo đến gân thú, da thú, hắn thử qua nhiều loại và chỉ có gân thú là ổn định nhất. Gân thú sau khi phơi khô được tách nhỏ, một đầu buộc vào miếng da để kẹp viên đạn, đầu kia buộc vào nhánh cây ná.

Ain bỏ cây ná qua một bên, lấy cây nỏ lên và thử vũ khí thứ hai. Cây nỏ được làm từ cùng loại gỗ với cây ná.

Thân nỏ dài hơn 100cm, ở vị trí cách đầu nỏ chừng 20cm có một cái lỗ ở giữa thân để đưa cánh nỏ vào. Cánh nỏ dài khoảng 80cm, được gọt đẽo từ giữa nhỏ dần ra đến đầu cánh, nhằm tránh việc bị gãy khi kéo dây.

Thân nỏ được mài phẳng, cách đầu nỏ khoảng 60cm có một rãnh để kéo dây. Bên cạnh đó, có một cái cò hoạt động bằng chốt bẩy lên.

Mũi tên dài khoảng 50cm, đường kính khoảng 2,3cm, được làm từ một đoạn thân tre thẳng, đầu mũi tên được chuốt nhọn. Do không có lông chim, Ain không làm đuôi mũi tên.

Dây nỏ cũng được làm từ gân thú, giống như cây ná. Ain kéo dây nỏ vào vị trí rãnh, đặt mũi tên lên thân cây, ngắm mục tiêu rồi bóp cò.

Mũi tên bay vút với tốc độ cao như một tên lửa. Hắn chỉ kịp nghe tiếng “vít” xé gió, rồi thấy mũi tên găm mạnh vào thân cây bên cạnh.

Lắc đầu, hắn đi lại rút mũi tên ra, nhưng phải khổ sở một lúc mới rút được nó ra khỏi thân cây, nhưng chắc do lực bắn quá mạnh mà Ain đỏ cả mặt mới rút mũi tên ra được.

“Chặt dữ trời! Nếu mũi tên có đầu tam giác, chắc chắn nó còn găm chặt hơn nữa. Nhưng khoan, sao mình ngắm cây này lại bắn trúng cây kia? Trình thiện xạ của mình đâu có tệ như thế này ta…”

Ngồi xuống đất, Ain ngẫm nghĩ một lúc lâu, rồi mới nhận ra lỗi sai. Thân nỏ chưa có rãnh để tên ổn định. Vỗ đầu một cái, hắn đặt thân nỏ xuống, dùng dao đá khắc một cái rãnh.

Sau đó, hắn tiếp tục thử. Lần này, mũi tên bay ổn định hơn, trúng gần sát điểm hắn nhắm, chỉ lệch vài cm nhưng như vậy là Ain đã rất vui rồi.

“Đúng là nhắm trật do nỏ chưa hoàn thiện, chứ mình nhắm đâu trúng đó mà lị.”

Ain tự mãn một lúc, rồi mang hai vũ khí về cho Dio và Pu, thông báo kết quả thử nghiệm. Một số vấn đề cần cải thiện là dây nỏ vẫn quá căng, nếu kẻ thù xông tới thì người dùng nỏ sẽ không kịp kéo dây, và một số vị trí còn hơi gồ ghề, gây khó chịu khi ngắm.

Nghe nói tới việc ảnh hưởng đến tính mạng, cả hai vô cùng chăm chú ghi nhớ. Thấy biểu cảm nghiêm túc của hai đứa, Ain buồn cười vô cùng, nhưng cũng rầu vì việc ghi nhớ này không đảm bảo.

Hắn đã nghĩ đến việc làm giấy. Tuy nhiên, kiến thức của hắn về giấy không đủ, và nhóm cũng chưa sẵn sàng khi an toàn vẫn chưa được đảm bảo.

Vỗ vai khích lệ cả hai, Ain về nhà ăn tối. Tối nay, hắn nấu thịt nướng muối ớt và canh thịt bằm, kèm thêm một ít trái cây tráng miệng. Ngồi ăn với gia vị chỉ có muối, chanh, ớt khiến hắn cảm thấy khó chịu.

Từng sống ở một quốc gia nổi tiếng với nền ẩm thực đa dạng, việc ăn như vậy là cực hình đối với hắn. Nhưng hắn không cần lo nữa, vì hắn nhớ đến một loại cây đang sinh trưởng từ khi định cư ở đây.

Nằm xuống giường, Ain nhắm mắt ngủ. Sau thời gian dài, hắn bị tiếng “rào rào” đánh thức. Còn đang ngái ngủ, Ain nhắm mắt thêm một lúc, rồi chợt nhớ ra điều gì, bật dậy bước ra ngoài.

Một cơn mưa bất chợt xuất hiện, khiến cả đám nhỏ nháo nhào.

Đây không phải lần đầu gặp mưa, nhưng thời gian này mưa đến quá bất thường, làm cả bọn trở tay không kịp. Đứa thì đi gom than củi vào nhà, đứa thì che chuồng lợn, đứa thì vào nhà kho che chắn những chỗ dột.

Ain cũng chạy ra phụ cả đám nhỏ, rồi sau một tiếng làm việc dưới mưa, hắn mới lết thân về nhà, người ướt sũng. Khi đốt lửa lên sưởi ấm, hắn mới để ý trong góc nhà mình có một tủ lạnh đất.

“Trời ơi! Bảo tụi nó tìm chỗ để, sao lại đem vô nhà mình vậy? Hắc xì! Mai phải hỏi tội tụi nó mới được. Hắc xì! Cảm lạnh rồi…”

Ain vội lấy nồi ra hứng nước mưa, rồi đem vào nấu lên. Hắn đổ nước nóng vào cốc tre, vắt chanh vào, dù không có đường uống rất khó chịu, nhưng vì trị bệnh, hắn phải chịu.

Uống xong, hắn leo lên giường nghỉ ngơi. Buổi chiều trời vẫn mưa, hắn đành ăn nhẹ một chút rồi lại uống nước chanh nóng, vì cảm thấy cơ thể mệt mỏi dần.

—----- ta là đường phân cách ( học từ mấy truyện khác : )------------------

Ở bộ lạc Huyết Sắc, lão Vu nơi này nhìn ra ngoài trời thì nhíu mày, rồi ông bước vào trong lều ngồi xuống nói với người thủ lĩnh bộ lạc :

“Thần hộ mệnh báo trời đã chuyển nơi này không còn hợp với chúng ta nữa rồi.“

“Nhưng lão Vu à, chúng ta mới an ổn sau thời gian di chuyển dài, giờ lại đi nữa à.“

“Câm miệng! Thần đã phán, ngươi không được cãi lời. Mau báo cho các tộc nhân biết. À, còn nữa, chuyển qua đây cho ta vài đứa con gái!“

“Vâng, lão Vu.“

Bước ra ngoài, tộc trưởng bộ lạc Huyết Sắc mới liếc nhìn vào bên trong một cái rồi đi về lều của mình, ở cách đó không xa. Bước vào trong, hắn ngồi kế bên một đống lửa nhỏ để cho khô người.

Hắn mới bực tức nói với một người phụ nữ, đang nằm trên một cái giường bằng lông thú ở giữa lều :

“Lão ấy nói chúng ta cần di chuyển nữa, còn đòi ta vài con gái nữa chứ. lão nghĩ lão là ai, nói gái là có cho lão sau, mẹ nó, gái bắt từ biết bao nhiêu bộ lạc lão chơi hết rồi còn đâu. Ta khó khăn lắm mới nuôi được một đám nhỏ giờ lão đòi lấy luôn, nàng coi tức không?“

“Chàng đừng giận, nghe thiếp nói nè, lão ấy muốn thì chàng cứ cho lão nhưng không có đơn giản vậy. Chàng bảo mấy đứa nó có cơ hội thì giết lão luôn, rồi cho chúng thoát khỏi bộ lạc ta, thấy sao nào?”

Nghe người đàn ông tức giận nói, người phụ nữ ấy xà vào trong lòng hắn rồi nỉ non nói, tới chữ giết thì ả đưa tay lên cổ làm ra hành động thủ tiêu, ánh mắt cũng sắc lẹm hơn.

Tên tộc trưởng nghe xong cũng bớt giận mà trầm ngâm, sau đó ánh mắt trở nên đỏ rực lên nói với giọng rít đi :

“Nàng đi chuẩn bị dùm ta, ta ra ngoài thông báo với tộc nhân.“

“Dạ.“

Đáp lại lời dặn từ người đàn ông, ả phụ nữ nói giọng dịu hiền hoàn toàn đối lập với trước đó, nhìn thân bóng người đàn ông đã đi ra khỏi lều, ả mới lộ ra một cái nhếch miệng, rồi nàng cũng bước ngoài tìm đám người kia.

Ở trong lều lão Vu.

“Thật sao, tên này thật sự có ý định với ta sao?”

“Đúng vậy a, lúc đó người ta sợ lắm đó lão Vu.“

Ả phụ nữ kia nói với giọng nũng nịu trong lòng lão Vu, lão vừa xoa nắn cái thứ to lớn của nàng, vừa ngẫm nghĩ cách đối phó, ả cũng phối hợp với hành động kia mà phát ra vài tiếng kỳ lạ.

Nghe những tiếng kêu kia, ‘em trai’ của lão Vu vốn đang ngủ bỗng thức dậy, ả thấy vậy mới mỉm cười nói :

“Vậy giờ chàng thưởng cho thiếp như thế nào đây.“

“Thưởng à, thưởng như này nè.“

Vốn kích thích đã đủ, lại nghe giọng quyến rũ của ả, làm lão Vu hết chịu nổi mà đè nàng ta xuống mà bắt đầu những chuyện cần làm.

Căn lều phát ra những tiếng kỳ lạ, làm mấy tên tộc nhân canh gác xung quanh cười sặc sặc rồi nhanh chóng tản đi.

“Hừ đúng là con ả lẳng lơ.“

Nghe từ trinh thám nghe ngóng tất cả cuộc trò chuyện của lão Vu, tên tộc trưởng mới tức giận mà đập tay xuống khúc gỗ làm ghế ngồi, mấy tên đội trưởng ngồi quanh thấy vậy cũng cười trong lòng.

“Các ngươi thấy sao, chuyện này có ý kiến gì không?“

Nghe tộc trưởng hỏi, làm cả đám thắc mắc hỏi trong đầu :

“Ủa, từ khi nào quyết định được cho cho mấy người họ vậy, chẳng phải bình thường toàn là lão Vu với tộc trưởng quyết định à?“

Thấy cả đám đội trưởng im lặng, tên tộc trưởng mới nói :

“Thôi các ngươi về đi, nhớ nói thành viên đội chuẩn bị di cư là được.“

Cả đám ù à, ù ơ lủi thủi đi ra ngoài, chẳng phải tộc trưởng kêu vào họp rồi nghe lão giận xong đuổi ra thật khó hiểu. Xác nhận từ tên do thám mấy người kia đã về lều của mình, tên tộc trưởng mới thốt ra :

“Đúng là lũ ngu, đúng không Mih?“

“Đúng ạ.“

Trong dưới cái giường, một tên nhỏ con chui ra phủi phủi lớp đất dính vào quần áo nói, nhìn tên nhóc đang cười cười, tên tộc trưởng mới mỉm cười hỏi :

“Vậy theo ngươi, ta cần làm gì?“

“Dạ, theo ý tôi thì tộc trưởng nên làm thế này… thế này.“

Tên nhỏ con ấy tiến lại gần lỗ tai tộc trưởng nói ra kế hoạch, chỉ thấy tên tộc trưởng ánh mắt thay đổi liên tục, rồi biểu cảm treo luôn trên miệng, tay thì vỗ xuống đất liên tục rồi khen hay.

Tên nhóc ấy nhìn tộc trưởng ở phía trước cười không ngớt mà cười nhếch lên, rồi Mih nhanh chóng bước ra ngoài lều tộc trưởng một cách âm thầm.

Phải chăng một âm mưu lật đổ mới đang được ấp ủ, mở màn cho một cuộc cách mạng, hay thực chất chỉ là màn kịch để đánh lừa tất cả?

……….

p/s : chỗ tui gọi súng cao su là ná, nên ở địa phương khác có tên khác thì tui không rõ, ai chưa biết cứ tra gg để biết vũ khí này là gì nhé.

tấu chương xong.

Bạn đang đọc Số Phận : Thời Đại Nguyên Thủy sáng tác bởi AnSuPer
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi AnSuPer
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.