Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 5 : Giải Thích

Tiểu thuyết gốc · 1966 chữ

Sáng hôm sau, Ain tỉnh giấc sau giấc ngủ dài, hắn mở mắt thấy mẹ đang nhìn mình với ánh mắt rưng rưng, bỗng mẹ ôm hắn vào lòng thổn thức nói :

"Sau này con đừng bỏ đi đâu nữa nha, muốn đi đâu phải có mẹ ở bên nhớ chưa, mẹ không muốn mất con đâu." càng nói nước mắt bà càng rơi nhiều giọng cũng ngắt quãng đi.

Hắn nghe vậy chỉ nhắm mắt dụi vào người mẹ, hắn cũng ân hận vì đã bỏ đi ngày hôm trước nhưng nếu có quay lại hắn vẫn quyết định bỏ đi, vì như thế hắn mới biết sớm hơn về thế giới để làm hành trang cho tương lai.

Hai mẹ con trao tình thương cho nhau, đến khi bụng của Ain kêu lên, mẹ hắn mới buông con ra, bà nhìn con ăn mà mắt không rời một khoảnh khắc nào, bà sợ chỉ cần lơ là một khắc thì đứa con bé bỏng của bà lại biến mất.

Sau khi giải quyết cái bụng của mình, Ain được mẹ dắt vào trong hang của Vu, lần đầu tiên hắn được vô trong hang của Vu, hắn rất ấn tượng như cách lão múa cực kỳ dị hợm, ầy cái kia chẳng phải đầu mấy con thú sao còn đằng kia là đống thực vật kỳ lạ.

Cảm thán một hồi, Ain được đưa đến ngồi một chỗ chờ lão Vu làm lễ xong tầm 2,3 phút, lão mới ngồi đối diện Ain, hắn giờ mới chú ý tới trong hang có thêm hai người một là cha hắn, hai là một thành viên trong đội đi săn tên Dyz, do trong lúc săn bị con gấu vồ trúng một mắt gây mù một bên, do đặc biệt nên Ain ghi nhớ trong đầu.

Trong lúc Ain đang quan sát xung quanh, lão Vu cũng quan sát Ain, lão nghĩ :

"Thằng nhóc này thật đặc biệt, chưa có ai vô trong chỗ ta vào còn bình tĩnh quan sát mấy món đồ đó, kể cả người trong đội đi săn cũng sợ ba phần, ấy vậy mà thằng nhóc này,... Haiz có thể đây là ân huệ cuối cùng của thần mang xuống cho bộ lạc Đá đá này."

Thấy lão Vu quan sát con mình rồi nhắm mắt như hồi tưởng chuyện gì đó, cha Ain định lên tiếng hỏi lão nhưng lúc này sau khi ngẫm nghĩ hồi lâu, lão Vu mới lên tiếng :

"Này Ain, con có thể kể lại những chuyện hôm qua xảy ra được không?"

Nói rồi, lão thấy ba người lớn nhìn mình với ánh mắt chấm hỏi, ông mới chợt nhớ ra rằng thằng nhỏ mới một tuổi đang nói bập bẹ làm sao mà kể được, nhưng lão cũng không thể trách mình được, lão muốn biết vì sao đám nhóc lại tự ý chạy ra ngoài, làm sao tụi nhỏ có thể sống sót qua đêm.

Cha Ain cũng đã đe dọa các kiểu với đám mồ côi kia nhưng vẫn không đứa nào chịu nói gì, tới khi ông tức điên định phá lời hứa với Ain, thì đứa lớn nhất trong đám nói hỏi Ain mới có câu trả lời, hết cách ông báo lại với lão Vu giải quyết và có cuộc gặp mặt như trên.

Lúc này, lão Vu thấy mình hố định nói câu gì đó, ai ngờ Ain trả lời trước :

" Được."

Nói rồi, hắn nhặt một thanh gỗ lên vẽ dưới chân kèm theo lời minh họa, Do thân hình nhỏ nên hắn vẽ cũng hơi khó khăn, may mắn tuy hình xấu lời minh họa cũng không đầy đủ nhưng bốn người lớn cũng hiểu, đại khái như sau Ain muốn tìm thức ăn sau đó bị dắt bởi sự vui chơi gặp bầy thỏ định bắt thì phát hiện ra chim cắt, rồi may mắn thoát được cái bẫy do chim cắt bầy ra sau đó cắt thịt dư, tìm thấy cây Hương Thảo rồi trở về.

Kết thúc sự tình, Ain ngồi thở hồng hộc, việc vừa vẽ vừa nói khiến cơ thể nhỏ biến này của cậu chịu không thấu, ba người lớn vừa trải qua giây phút hồi hợp sau đó hân hoan như thể mình là người trải nghiệm qua.

Riêng cha mẹ Ain chỉ cảm thấy may mắn khi con mình thoát nạn họ cũng không mong gì hơn, còn Dyz cảm thấy khâm phục sự nhanh trí của con tộc trưởng, anh còn cảm giác nếu con tộc trưởng tương lai phát triển thêm nữa thì không biết bộ lạc sẽ trở thành cường đại như thế nào.

Còn lão Vu thì chỉ chú ý tới việc Ain đề cập tới việc có giọng nói vang lên trong đầu hắn, đối với người ngoài có thể cho rằng Ain do hoảng sợ quá nên nghe nhầm sang tiếng nào đó hoặc đại loại như thế, nhưng với lão đó là tín hiệu của thần để lại cho bộ lạc.

Bởi vì lão đang giữ một bí mật lớn, đến mức khi được nói ra sẽ khiến bộ lạc diệt vong, trong vô thức nước mắt lão Vu đã rơi, lão nhớ lại cuộc đời lão chỉ rơi hai lần, lần đầu là cuộc chạy trốn cùng với bộ lạc khi loạn lạc, lúc đó thần hộ mệnh bộ lạc đã hy sinh ở lại đoạn hậu cho lão cùng tộc nhân chạy trốn.

Và đây lần thứ hai lão sau khi nghe Ain kể sự việc trên, vào nhiều năm trước sau khi chạy trốn lão cùng tộc nhân tới được vùng đất này, khi lão kiểm tra phát hiện ra rằng ngọn núi này chính là một thần hộ mệnh, đúng hơn là xác một con rùa cổ đại nhưng đã mất đi thần hồn chỉ xót lại vài tia thần hồn, do quá khó khăn lão đánh lều xin những tia thần hồn kia làm thần hộ mệnh cho bộ lạc.

Qua nhiều lần, những tia thần hồn kia cũng chấp nhận nhưng với điều kiện chỉ có thể bảo vệ tới khi tan biến hoàn toàn và bộ lạc tự mình phát triển, như vậy lão đã đánh lều lừa tất cả tộc nhân sót lại nói rằng ngọn núi này là một vị thần thần chấp nhận bộ lạc làm tín đồ.

Sau khi bộ lạc bắt đầu xây dựng, lão tự vẽ ra ấn cho bộ lạc dựa trên hình dáng ngọn núi, những nghi lễ lão làm trong suốt nhiều năm là tự biên tự diễn, tuy lâu lâu lão vẫn liên lạc với các tia thần hồn nhưng vào hai năm trước tia thần hồn biến mất kèm lời thần dụ cuối cùng :

"Trong vài năm tới sẽ có một đứa trẻ gánh vác bộ lạc các ngươi, nhiệm vụ của ta đến đây đã hết, trên đứa trẻ đó có thể mang một phần sức mạnh của ta, mong người hãy chiếu cố nó đến khi trưởng thành."

Lão đã đợi điều ấy suốt mấy năm và lão đã đợi được đứa trẻ ấy đã tới với bộ lạc, điều lão cần làm nữa là bảo vệ nó đến khi trưởng thành, trở lại với những người còn lại bỗng họ thấy lão Vu vừa nhảy múa vừa khóc, người lớn thì nghĩ chắc đây là cách giao tiếp với thần hộ mệnh, còn Ain nghĩ lão lên cơn động kinh.

Một hồi lâu, lão Vu múa xong liền ngồi xuống ra dấu cho mẹ Ain dắt hắn ra, còn Ain đang nhõng nhẽo vì đói bụng, nhìn bóng lưng hai mẹ con Ain biến mất, lão xác nhận một lần nữa mới kêu cha Ain với Dyz lại thì thầm với họ vài câu, chỉ thấy hai người khuôn mặt biến hóa liên tục.

Thấy hai người đã phần nào bình tâm, lão Vu mới hỏi :

“Hai ngươi nghĩ gì? Làm thế nào để thực hiện nó?”

“Thật sự tôi rất đau đầu, điều này quá sức chịu đựng của tôi, tôi cần thời gian để suy nghĩ lão Vu à.“ cha Ain vỗ vỗ cái đầu mấy cái rồi trả lời Vu.

“Chuyện đó để tôi làm cho.“ Dyz cũng vỗ ngực mấy cái chắc nịch trả lời.

“Ta kêu ngươi vào đây cũng muốn ngươi làm việc đó, ta biết trong đội đi săn cũng có thành viên bất mãn với ngươi, vừa hay đây là một công đôi chuyện.“ lão Vu uống một ngụm nước thảo dược rồi nhìn Dyz nói.

Sau khi Dyz trầm ngâm, một hồi lão mới nói tiếp : ”Chuyện này phải giữ kín, khi có điều gì đặc biệt hãy báo ta với tộc trưởng nên nhớ đây là tương lai của bộ lạc, nhớ chưa.“

Khi nói hai chữ cuối, lão rít lên khiến hai người đi săn kỳ cựu cũng rén ngang, họ chưa bao giờ thấy lão như vậy trước giờ nên hiểu rằng đây là nhiệm vụ không thể sai sót, cả hai cũng gật đầu đồng ý lúc này lão mới giãn lông mày xuống các vết nhăn khuôn mặt cũng giãn ra bớt, tảng đá trong lòng lão đã được tháo bỏ chỉ còn mong chờ vào tương lai.

Thấy hai người ra khỏi hang cửa Vu, các tộc nhân bu lại hỏi thăm trong tiềm thức của họ khi vào trong kia chỉ khi nào xảy ra chuyện trọng đại, cha Ain chỉ có trả lời lấp liếm rằng thần hộ mệnh đoán năm nay khó khăn nên nhờ lão Vu báo họ săn nhiều hơn, nghe vậy các tộc nhân cũng trở nên bận rộn, các thành viên đi săn trở nên khó coi đi săn nhiều đồng nghĩa tỉ lệ sống sót cũng giảm đi đôi chút.

Thấy bộ lạc trở nên bận rộn, cha Ain mới thở ra một hơi, ông cảm thấy có lỗi khi nhìn vào khuôn mặt các thành viên trong bộ lạc, may mắn là Vu có dặn dò trước khi ra không thì ông không biết phải nói gì, ông thở dài lần nữa rồi nắm chặt hai bàn tay như chỉ quyết tâm thực hiện nhiệm vụ được giao bằng được vì tương lai bộ lạc.

Quay lại 15 phút trước, khi Ain đi ra khỏi hang Vu, hắn ngó qua chỗ đám mồ côi thấy mấy đứa đang ôm bụng vì đói có đứa bụng kêu như trống, có đứa cố ngủ để quên cơn đói thấy vậy hắn nhíu mày rồi chạy lại chỗ mẹ nói :

“Mama...đói...ăn” rồi chỉ tay về đám trẻ.

Mẹ Ain nhìn theo tay con, thấy đám trẻ bà cũng lưỡng lự nhưng khi thấy ánh mắt lung linh của con bà lại xiêu lòng, lấy ít thức ăn đem lại cho tụi nhỏ, thấy vợ tộc trưởng mang thức ăn tới trước mặt khiến cả bọn thắc mắc, mãi tới khi thấy không đứa nào ăn dù đói như chết, Ain mới cầm lên một trái cây dại ăn trước mặt tụi nó rồi phồng má kéo mẹ về chỗ gia đình mình.

Cả bọn như tỉnh giấc khi thấy hành động của Ain rối rít cảm ơn rồi cắm đầu ăn như heo, mẹ Ain thấy vậy nhìn con mình cười hạnh phúc đặc biệt hành động phồng má đó cực kỳ dễ thương.

(à thân hình của main lúc này không có ú nu như tưởng tượng đâu nên phồng má lúc này thật tế cũng không dễ thương mấy nhưng là người mẹ thì trong mắt họ hành động nào cũng dễ thương hết cả)

tấu chương xong

Bạn đang đọc Số Phận : Thời Đại Nguyên Thủy sáng tác bởi AnSuPer
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi AnSuPer
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.