Chương 55 : Hủy Diệt Một Bộ Lạc?
Sau vài ngày thì phải nhờ đến đội thủ công, bộ lạc Huyết Sắc mới làm ra, một cái thang giống như vật mẫu, chỉ là độ chắc chắn chưa đảm bảo.
Tại sao phải nhờ đến đội thủ công? Chẳng phải công việc này thường do đám nô lệ thường đảm nhận sao?
Kể từ lúc này, bộ lạc Huyết Sắc đã không còn nô lệ nào nữa. Những con người tội nghiệp ấy, vừa làm việc vừa bị đánh đập, hạ nhục và sống trong điều kiện khắc nghiệt với thức ăn eo hẹp, dần dần đã không thể tồn tại.
Không có thứ gì mà tộc nhân bộ lạc Huyết Sắc không làm, đối với những nô lệ tồn tại này, có người phụ nữ vừa bị hãm hiếp, vừa làm đồ thủ công.
Một đứa nhỏ bị đánh bằng roi đến mức da không còn, chỉ còn là xương trắng, một thiếu niên di chuyển cùng bộ lạc. Hắn kiệt sức và ngã xuống cuối đoàn, nhưng cơ thể không dừng lại mà cứ như vậy mà bị kéo lê đi.
Nghe tới báo cáo từ một tên đội trưởng, cả tộc trưởng và lão Vu chỉ cười khẩy rồi ra hiệu cho tên kia rời đi, ánh mắt họ lạnh lùng đến đáng sợ. Dù đối đầu nhau nhưng cả hai vẫn có điểm chung nhỏ nhoi, đó là hết nô lệ thi đi bắt đám mới.
Sau khi có thang, tộc trưởng cho một vài tên ốm yếu thử nghiệm. Sau khi mất vài mạng người, cuối cùng một kẻ đã phát hiện ra cách sử dụng nó, nhìn tên tộc nhân an toàn xuống dưới thác thì đoàn người mới lũ lượt đi xuống.
Sau khi vượt qua con thác đầy nguy hiểm, tộc nhân bộ lạc Huyết Sắc chưa kịp thở phào thì sắp đối diện với một kẻ thù còn khủng khiếp hơn.
Sau khi đoàn người đã xuống thác, họ bắt đầu vượt sông để sang bờ bên kia, khi đã đặt chân bên kia bờ rồi lão Vu mới xuất hiện một cảm giác khó chịu, có một thứ mà lão chưa muốn gặp ngay bây giờ.
Và đúng như dự đoán, một con heo rừng chúa xuất hiện trước mặt tộc nhân bộ lạc Huyết Sắc, con heo rừng chúa hiện ra trước mặt như một ngọn núi nhỏ, với thân hình đồ sộ và bước chân nặng nề, từ khi nó xuất hiện bầu không khí xung quanh im ắng lạ thường.
Kể cả những tên đi săn nguy hiểm nhất, cũng dần đổ vài giọt mồ hôi trên trán, lão Vu thì nắm chặt cây gậy trong tay, tên tộc trưởng lặng lẽ lấy vũ khí sắc bén nhất của mình ra.
Không khí căng thẳng và mùi chiến tranh bắt đầu lan tỏa khắp bộ lạc Huyết Sắc, khi tất cả tộc nhân bộ lạc đã bước lên trên bờ hết rồi. Con heo rừng chúa mới rống lên một tiếng to, từ đây cả bộ lạc Huyết Sắc liền hò hét xông tới chỗ con heo rừng chúa mà tấn công.
Chỉ là khoảng cách hai bên khoảng 5m, từ sâu trong khu rừng vô số con heo rừng trưởng thành xuất hiện, ồ ạt lao tới ‘cơn lũ’ nhân loại, chỉ có hai chủ tướng hai bên đứng im mà quan sát đối thủ.
Cuộc đối đầu giữa con người và heo rừng thường không cần bàn cãi, ai cũng biết kết quả nghiêng về phía lũ thú to lớn này, chỉ khi con người phát hiện ra cách làm vũ khí, mới có thể san lấp điểm yếu mà đối chiến với chúng, chỉ là lần này rất khác, chúng có người thủ lĩnh.
Chúng bắt chước chiến thuật của con người, dùng số đông áp đảo để đối đầu với nhân loại, những răng nanh sắc nhọn, những cú tông như xe tăng, lớp da dày dặn đã khiến cục diện mười phút đầu phía heo rừng áp đảo mọi mặt trận.
Tộc nhân bộ lạc Huyết Sắc, dần bị đẩy ra về phía bờ sông nhưng thoát ra khỏi cuộc chiến là điều cực kỳ khó khăn, số tộc nhân bỏ mạng lại, để cho người còn sống quay về là con số không nhỏ.
Điều có thể an ủi là sự hùng mãnh của tộc trưởng, đã giết không ít số lượng heo rừng, nhưng hắn cũng trả giá bằng vô số vết thương to nhỏ trên người.
Hai bên lại tập hợp nhân lực lại, chờ đợi người đứng đầu lên tiếng, lúc này bên bộ lạc Huyết Sắc mới nhìn tộc trưởng chờ chỉ định tiếp theo, lão Vu lén nhìn tộc trưởng rồi thầm nghĩ :
“Hừ tên này dám giấu thực lực à, Đấu Sĩ 3 đầu đủ sâu a.”
Tên tộc trưởng cảm nhận được ánh mắt của lão Vu, cũng chỉ hừ lạnh mà thôi, nếu không phải vì sự nguy hiểm của bộ lạc thì hắn đâu có tung hết thực lực ra như vậy.
Đây là tiền đề duy nhất của hắn, để lật đổ lão ấy nhưng có vẻ sắp tới, hắn đành phải im ắng một thời gian rồi.
Nhưng tên tộc trưởng, chỉ nghĩ tới trường hợp cả bộ lạc có thể thoát khỏi được khu rừng này, có lẽ hắn tự tin bộ lạc của mình hoàn toàn thắng cuộc chiến này.
Nhưng nếu hắn nhìn lại tình hình thì sẽ phát hiện những gương mặt tộc nhân của mình, dần không còn máu chiến như bình thường, không còn hăng say như mọi lần mọi cuộc chiến lúc trước.
Mà trong ánh mắt đó, đã dần xuất hiện vài tia mong muốn bỏ chạy, lão Vu liếc mắt qua chỗ tộc nhân mà nhăn nhó, khuôn mặt lão vốn không còn nhăn được nữa rồi. Lão nhìn vào ‘ngọn núi nhỏ’ trước mắt mà khó khăn nghĩ :
“Không lẽ mình cần tung hết lực ở đây ư, mẹ nó liều thôi, chuyện sau sự kiện này tính sau vậy.“
Nghĩ là làm, lão Vu co người nhỏ bé mình lại, từ một sức mạnh thiên nhiên nào đó, từ xương sống của lão Vu, một thứ gì đó ghê tởm xé rách da lưng, khiến mọi người không khỏi kinh hãi.
Ánh mắt đầy sự ngơ ngác khó hiểu của các tộc nhân ở gần đó, tên tộc trưởng còn bất ngờ hơn, chỉ có ả õng ẹo kia thì hơi suy tư một chút, lúc này cả hai cái bí mật đều được tung ra hết.
Da lão Vu bắt đầu nứt nẻ, những đường rạn nứt như những vết nứt trên một bức tường cổ kính. Dưới lớp da ấy, một cấu trúc hoàn toàn mới đang hình thành
Từ lưng của lão Vu, dần hiện ra trước mắt mọi người là một cục bóng đen, rồi cơ thể đầy nhớp nháp ấy bung tỏa ra bỏ rơi lớp da lão Vu xuống đất như một cái áo vậy.
Xương cốt lão uốn cong, biến dạng, tạo thành một bộ xương hoàn toàn khác. Từ lưng lão, hai chiếc cánh khổng lồ bắt đầu nhú lên, còn có hai cánh nhỏ hơn, màng cánh mỏng manh dần căng ra, phủ đầy những đường gân xanh
Lão Vu đã biến thành một sinh vật kỳ dị với – cùng với đôi mắt kép đầy lạnh lùng, đặc biệt là một cái miệng kéo dài như một cái ống sắc nhọn.
Chưa hết, bên dưới lão Vu còn có tám cái chân nhỏ nhắn nhưng dần nó to gần bằng một ống tre có đường kính khoảng 10cm, nếu Ain có mặt ở đây chắc chắn hắn sẽ biết đây là gì.
Đó là một con ruồi cổ đại, to lớn như một con heo rừng trưởng thành nhưng nhiêu đó vẫn chưa đủ với heo rừng chú, sau khi biến hình xong ‘lão Vu’ mới từ cái miệng của mình, hướng xuống dưới đất với cái giọng khó nghe :
“Tấn công mau lên, chần chờ gì nữa.“
Nghe thấy giọng của ‘lão Vu’ hằng ngày, tất cả tộc nhân bộ lạc mới bừng tỉnh mà xông lên.
Vì phía bên kia đã từ lúc nào đã tiến đánh được vài bước rồi, con heo rừng chúa cũng bắt đầu động đậy, mỗi bước chân của nó như một cơn động đất vậy.
Có nhiều tên yếu sẽ vì cơn rung chấn này ngã nhào, xong sau đó một là bị những con heo rừng phía trước dẫm hoặc bị chính tộc nhân bộ lạc phía sau dẫm chết.
Chỉ vài bước của heo rừng chúa, mà đã khiến bên bộ lạc Huyết Sắc mất đi một số ít chiến binh, điều này khiến ‘lão Vu’ càng điên tiếc mà hung hăng bay tới quấn con heo rừng to lớn này.
Con heo rừng chúa này dường như muốn trêu tức lão, cứ như vậy bỏ qua lão rồi tiến tới về đám tộc nhân bộ lạc Huyết Sắc.
‘Lão Vu’ bất lực nhìn ngọn núi ào ạt ủi vào đám tộc nhân của mình, dù lão đã rất cố gắng ngăn cản trong những giây đầu khi chạm mặt nhau, nhưng quá khó cho lão, da con heo này quá dày :
“Mẹ nó mau tránh né đi, con thú này, mày giết tộc nhân của tao thì tao cũng giết tộc nhân của mày, xem ai thắng.“
Hét lớn cho đám tộc nhân biết mà tránh né, con heo to tướng rồi lão bay tới những con heo trưởng thành đang tấn công bộ lạc Huyết Sắc. Ả õng ẹo nhìn thấy khung cảnh này thì mặt không biến sắc, ả cắn mấy móng tay rồi nghĩ :
“Hay chạy trốn thôi nhỉ? Tình hình không ổn rồi, trốn đi đúng rồi, như vậy đi.“
Nghĩ xong, ả liền có ý định bước xuống sông mà quay đầu thì từ đâu một cái bóng to lớn che lấp khu vực cô, ả liền ngước mặt lên trời thì sau đó, không còn sau đó nữa.
‘Lão Vu’ nghe tiếng thét, liền quay đầu thấy khung cảnh đó lão chỉ hét với giọng tức giận tột cùng :
“Con mẹ mày, trả mạng cho người của tao.“
Nói xong, lão xông tới dùng mọi vũ khí trên cơ thể mình, tấn công con heo rừng chúa nhưng chỉ đổi lại là sự khó chịu, con heo chúa sau khi đạp chết một tia huyết mạch của con vật nhỏ nhoi này, liền thấy con vật đó hung hăng tấn công mình.
Nó cũng trả lễ nhỉ, một cú lắc mình đã khiến ‘lão Vu’ đang bám trên người con heo rừng chúa, bất ngờ mà ngã xuống, mà trong một cuộc chiến thì việc bất ngờ ngã ngựa, chẳng khác nào là xác định cái chết.
Còn đang trong quá trình loạng choạng đứng dậy, thì ‘lão Vu’ phát hiện ra một cái bóng lớn, lão đã hiểu tình trạng của mình, lão nhìn có thể hướng mắt về vũng máu ngay bờ sông, đưa tay về đó như thể lão mong muốn chết bên cạnh nàng.
Tiếng “rầm” vang lên, đã đánh thức những con người đang hăng máu mà nhìn lại tình hình, một vũng máu đen của Vu, một cái xác treo lủng lẳng trên nanh của heo rừng chúa, giờ đây tất cả nhân loại khu vực này hoảng loạn mà trốn chạy.
Chỉ là bầy heo rừng đã bao vây khu này rồi, làm gì có chuyện nhân loại thoát ra được chứ, thậm chí còn ngọn núi nhỏ trấn giữ ở đây, sau vài giờ thì khu vực ở bờ thác hiện ra một khu cảnh đẫm máu.
Không còn một cái xác nào còn nguyên vẹn, chỉ thấy như một vũng máu lớn lan tỏa một khu vậy, những con heo rừng cũng đã biến mất sau khi hành quyết nhân loại.
Từ ở trên cao, ngay chỗ cái thang trong bụi rậm, xuất hiện vài bóng người sau khi xì xầm thì họ lặng lẽ kéo cái thang lên, rồi biến mất như cách xuất hiện bên trong khu rừng, con heo rừng chúa nhìn ra hướng xuất hiện bóng người mà khịt mũi một cái.
Xong nó cùng với bầy heo đi về hang ổ dưỡng thương, lúc này ở chỗ bờ sông có một cái xác động đậy, đó là từ vũng máu của ‘lão Vu’, một con ruồi nhỏ bay từ phía dưới vũng máu lên không trung.
Nó vo ve vài tiếng, rồi định bay đi, hướng những bóng hình kia thì từ đâu xuất hiện một con chuồn chuồn bay tới, gặm nát cái đầu con ruồi rồi đến hết thân thể nó, xong con chuồn chuồn bay vào trong khu rừng.
Nhưng nhiêu đó là chưa xong, sau vài ngày thì ở chỗ vũng máu của ả õng ẹo, trong những cái trứng ti li nở ra những con ruồi thì lại xuất hiện con chuồn chuồn giết chết những mầm non mới nở này.
tấu chương xong.
Đăng bởi | AnSuPer |
Thời gian | |
Lượt đọc | 8 |