Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

10

Phiên bản Dịch · 6707 chữ

Sở Lam một mạch đuổi theo không ngừng nghỉ, trong lòng thầm nghĩ, chân khí của mình đã bị hao tổn khá nhiều, nhất định phải tốc chiến tốc thắng. Mặc dù Hạo Thiên đã bị điểm huyệt, nhưng gã võ công siêu phàm, lại nhiều thủ đoạn nên thực sự vẫn chưa thể nắm chắc được thắng lợi trong tay. Huống hồ phía sau còn rất nhiều người trong giới bạch đạo đang đuổi theo nữa.

Vì vậy hắn liền đáp xuống một nơi yên tĩnh, hướng Hạo Thiên nói: “Hôm nay coi như ta chịu thiệt. Ngươi mau bảo lão yêu quái kia tới sườn núi cách năm dặm ngoài thành đổi người.” Ma giáo bọn chúng hẳn tự có cách liên lạc cổ quái với nhau, Sở Lam thầm nghĩ.

Hạo Thiên cười nói: “Trước tiên hãy giải huyệt đạo cho ta đã.”

Sở Lam giải khai tay trái cho gã, Hạo Thiên rút từ trong ngực ra một cái bình ngọc nhỏ, mở nắp, rẩy lên chính mình một chút bột phấn. Vừa rắc xong, Sở Lam lại chế trụ huyệt đạo của gã, mang gã bay lên nóc nhà, hướng phía ngoài thành phóng đi, thoát khỏi sự theo đuôi của đám người bạch đạo phía sau.

Cũng không rõ bột phấn kia cổ quái như thế nào, chỉ biết không bao lâu sau khi vượt qua năm dặm sườn núi, Thân lão yêu liền xuất hiện, giống như một con diều giấy giữa không trung là là bay đến, thế nhưng lại không thấy Tiểu Liễu đâu, có lẽ là hắn đang cõng y trên lưng.

Xa xa truyền đến âm thanh: “Đại ca, ta không thoát được khỏi tên Tề Gia Nghĩa.” Sở Lam vừa nghe đã biết hơi sức hắn đang dần cạn kiệt.

Thân lão yêu khinh công tuyệt thế, bất quá lúc trước bị trúng một kiếm của Sở Lam, trên người lại còn mang theo Tiểu Liễu, những người khác tuy không đuổi kịp hắn, nhưng sở trường của Tề Gia Nghĩa vốn là khinh công, một mạch truy sát không ngừng nghỉ.

Khi lão yêu rơi xuống mặt đất cũng là lúc Tề Gia Nghĩa chạy đến nơi.

“Đừng nhúc nhích, bằng không lão nương giết chết tên tiểu quỷ này!” Lão yêu thở phì phò hướng Tề Gia Nghĩa hô, tay đặt trên đỉnh đầu Tiểu Liễu.

Tề Gia Nghĩa quả nhiên dừng lại, ba người đứng ba phía thành hình tam giác.

Tiểu Liễu trên đường chịu cảnh xóc nảy chòng chành, thật chẳng khác gì như những ngày y còn sống trên sông nước, tựa hồ muốn đem tất cả mọi thứ trong bụng nôn ra, lúc này rơi xuống trên mặt đất thì chỉ cảm thấy hai chân suy nhược, trước mắt cảnh vật đều mờ mờ ảo ảo.

“Sở Liễu, gọi ta một tiếng xem!” Sở Lam nóng lòng muốn biết sự an nguy của Tiểu Liễu.

Tiểu Liễu chăm chú nhìn về phía xa, là hắn…miệng y mở ra nhưng lại không thể thốt lên được tiếng nào.

Gọi hắn cái gì a?

Trải qua thời gian dài như vậy nhưng y vẫn chưa bao giờ kêu tên hắn!

“Sở Liễu, nghe được ta nói gì không?” Sở Lam vội la lên.

“Tiểu Liễu!” Tề Gia Nghĩa ở bên cạnh cũng lên tiếng gọi.

Tiểu Liễu lại nhìn về phía Tề Gia Nghĩa, thì ra công tử cũng đến đây a.

Sở Lam hung hăng trừng mắt liếc tên Tề đầu gỗ, lại xen vào chuyện của ta! Bất quá tiểu hài nhi có thể quay đầu lại nhìn tức là không có chuyện gì nghiêm trọng. Hắn liền ra lệnh cho Hạo Thiên: “Mau kêu cái tên yêu quái kia thả người.”

Hạo Thiên đáp: “Nếu thả tiểu hài tử kia đi, chắc gì các ngươi đã chịu bỏ qua cho ta?”

“Họ Sở, mau thả đại ca của ta ra, đừng có giở trò, không thì bảo bối của ngươi ngay lập tức sẽ cùng ngươi âm dương cách biệt!” Lão yêu thét lên.

Sở Lam hiểu rõ lúc này mà tỏ vẻ không quan tâm đến Tiểu Liễu cũng sẽ chỉ vô dụng, lại thấy tiểu hài nhi đang lảo đảo lắc lư ở chỗ nọ, sắc mặt tái nhợt, tâm trạng liền cấp bách, hô lên:” Đếm tới ba, chúng ta cùng đẩy người ra trả!” Nói xong, Sở Lam điểm á huyệt của Hạo Thiên để hắn không nói được nữa.

Lão yêu sức lực đã cạn kiệt, thế suy sức yếu, bất đắc dĩ nói: “Hảo, nhưng họ Tề kia phải lui về phía sau hai mươi trượng.”

Tề Gia Nghĩa từ xa hướng Sở Lam nháy mắt ra hiệu, sau đó theo lời lão yêu lui hai mươi trượng.

Hai người đã từng là đồng môn lâu năm, dĩ nhiên có nhiều điểm ăn ý. Sở Lam hiểu rõ ý tứ của Tề Gia Nghĩa, khi Thân Lão yêu đẩy Tiểu Liễu ra cũng là lúc hắn phải đối Hạo Thiên gây chút khó khăn, mà “Lăng không chưởng” của sư huynh hắn lại là phi thường lợi hại.

Sở Lam nhìn Hạo Thiên một chút, đột nhiên nghĩ đến sư tỷ, trong lòng bất chợt mềm nhũn, ngầm duỗi tay giải huyệt đạo trên đùi phải của Hạo Thiên. Hạo Thiên nói không nên lời, chỉ thấy trong ánh mắt gã hiện lên vẻ kinh ngạc sửng sốt, còn dẫn theo vài phần cảm kích biết ơn.

Tề Gia Nghĩa đứng xa xa hô: “Một, hai, ba…”

Tiểu Liễu cùng Hạo Thiên cùng lúc bị đẩy ra. Tề Gia Nghĩa cùng lão yêu đồng thời hướng về phía Hạo Thiên, trong khi Sở Lam tiếp đỡ lấy Tiểu Liễu.

Lăng không chưởng của Tề Gia Nghĩa vốn đủ để gây thương tích nặng, thậm chí còn có thể giết chết Hạo Thiên. Thế nhưng không ngờ một huyệt đạo ở đùi Hạo Thiên đã được giải, khi chưởng lực bài sơn đảo hải kia phóng đến, chân hắn liền mượn lực vận kình dời đi nửa trượng. Tề Gia Nghĩa vội tiếp tục vận công, còn lão yêu sau khi thấy mình đã tiếp nhận được Hạo Thiên, liền thân thủ cấp tốc phi vút đi.

Tề Gia Nghĩa định đuổi theo nhưng từ phía xa Lạn đầu đà cùng ba người còn lại đã kịp thời chạy tới tiếp ứng, mà đám người bạch đạo thì còn lâu mới đuổi kịp đến đây, hắn hiểu đại thế đã mất, liền dậm mạnh chân, hầm hầm giận dữ nhìn Sở Lam.

Lúc này, Sở Lam đâu còn có thể bận tâm đến chuyện khác, hắn chỉ chăm chăm bế tiểu hài nhi lên, kiểm tra xem xét khắp người, rồi lại vội vã hỏi y: “Có chỗ nào khó chịu không?” Tuy rằng chỉ xa cách có mấy canh giờ nhưng đối với hắn lại chẳng khác gì mấy ngày mấy đêm cả.

Tiểu Liễu mơ mơ hồ hồ nhìn Sở Lam đang lo lắng sốt ruột trước mắt, trong lòng lại không giống với cảm giác đơn thuần trước đây, trào dâng đủ loại tư vị.

“Uy, nói a!” Sở Lam gấp đến độ dậm chân bình bịch.

Y còn chưa kịp hé miệng, Tề Gia Nghĩa ở xa cũng đã chạy tới: “Sở Lam, việc ngươi làm quả là hảo sự!”

Tiểu Liễu nhìn về phía công tử đang bừng bừng nổi giận, lại nhìn về phía Sở Lam, rốt cuộc là đã phát sinh ra chuyện gì?

Sở Lam giống như chưa xảy ra việc gì, nói: “Ta làm cái gì hảo sự cơ? Không phải do ngươi để thoát sao.”

“Sư đệ, đây đâu phải chuyện đùa, ngươi sao lại có thể thả cái tên đại ma đầu kia đi được?!”

“Kỳ quái, không phải ngươi nói bạch đạo võ lâm chúng ta luôn đặt hiệp nghĩa lên hàng đầu, không được phép làm hại người vô tội ư? Ta đây cũng vì đặt việc cứu Tiểu Liễu lên hàng đầu, nên mới phải buông tha cho ma giáo Hạo Thiên đấy thôi.”

Tề Gia Nghĩa bị hắn nói móc, tức giận đến nói không ra lời.

Tiểu Liễu cũng không hiểu vì sao hai người khắc khẩu cãi vã, thế nhưng nghe bọn hắn nhắc tới y, nghĩ rằng tất cả là lỗi của mình, liền thử kêu một tiếng: “Công tử!”

Tề Gia Nghĩa nhìn về phía y.

“Công tử, đa tạ ngươi đã cứu ta…” y cố giãy dụa, muốn ngồi xuống đất để bái tạ Tề Gia Nghĩa.

Sở Lam đương nhiên không nguyện ý, đem Tiểu Liễu ôm càng thêm chặt, kêu to: “Ngươi tạ ơn hắn làm cái gì, rõ ràng là ta cứu ngươi cơ mà!”

Tiểu Liễu nghe hắn nói vậy, lại nghĩ đến sự vô tình lạnh nhạt của hắn lúc còn ở luyện võ trường, trong khi y hết lần này đến lần khác đều đối với hắn… nhất thời vành mắt liền đỏ lên.

Sở Lam thấy thần tình của y như vậy, tâm nghĩ tiểu hài nhi ban nãy vừa mới chịu cảnh xóc nảy khổ cực, liền ôn nhu hạ giọng nói: “Là ta cứu ngươi a!”

Tiểu Liễu im lặng không nói.

Sở Lam còn đang định dỗ dành thêm, lại nghe Tề Gia Nghĩa thở dài cau mày lên tiếng: “Tiểu Liễu, ngươi theo ta đi!”

Lập tức một thanh âm bực bội vang lên:” Hắn là Sở Liễu, họ Tề ngươi lại bị thần kinh đấy hả!?

“Hôm trước, ta đã nói sẽ dẫn hắn trở về núi.”

Sở Lam cười nhạt: “Ta biết ngay mà. Dù sao thì sư tỷ cũng đã theo Hạo Thiên, ngươi giờ có thể chính đáng quang minh dẫn người trở về mà không sợ bị ai so bì tị nạnh nữa rồi.”

Tề Gia Nghĩa lớn tiếng quát hắn không nói nữa.

Tiểu Liễu càng cố giãy dụa vùng ra: “Công tử không phải loại người như vậy!”

“Hảo hảo hảo, hắn không phải loại người như vậy, hắn là đại hiệp, còn ta là phôi đản, được chưa! Hắc, ta là phôi đản, vậy thì cả đời này ngươi cũng phải ở cạnh loại phôi đản như ta đây, đừng mơ tưởng rời đi đâu khác!”

Lệ ầng ậng dâng lên trong mắt Tiểu Liễu, y không hiểu cái người trước mắt y đây rốt cuộc là sao nữa. Tuy hắn mở mồm ra là nói toàn chuyện xấu, nhưng đối với y lại thực sự tốt. Buổi sáng còn an ủi y, buổi tối bỗng nhiên lại lạnh lùng, không thèm quan tâm tới sự sống chết của y, vậy mà sau đó còn đuổi theo cứu y, cứu y xong lại tiếp tục hung hăng với y.

Lúc bị Thân lão yêu bắt đi, y dù sao cũng muốn trở nên hữu dụng nên khổ sở cố gắng không lên tiếng. Còn lúc này, nước mắt đã không thể nhịn được mà lăn dài trên má.

Sở Lam kỳ thực không muốn nhìn thấy nước mắt của Tiểu Liễu, thế nhưng tên đầu gỗ kia lại vẫn còn ở đây, hắn quả thật nói không nên lời.

Tề Gia Nghĩa thấy Tiểu Liễu rơi lệ, nhất thời cảm thấy thương xót, cũng tại hắn đem y gửi nhờ họ Sở nên mới khiến hài tử này phải chịu cảnh khổ cực, nay quyết tâm muốn dẫn Tiểu Liễu đi của hắn càng thêm kiên định hơn.

“Sư đệ, ngươi đừng cố chấp, để cho y theo ta đi. Hài tử này thân thế đau khổ, ngươi cần gì phải giày vò y như vậy!”

“Ta…” Sở Lam uất nghẹn. Hắn yêu thương tiểu hài nhi đến vậy, nhưng y lại chẳng biết, còn khiến cho hắn ghen tuông ngất trời. Ở cạnh nhau bao lâu, nhưng trong bụng, trên miệng y lúc nào cũng công tử này công tử nọ, khi nào y mới chịu đem hắn đặt vào tâm đây! Đến gọi hắn một tiếng, y cũng là không cam tâm tình nguyện!

Hắn không thèm nói nhiều lời nữa, bế Tiểu Liễu, xoay người chớp mắt đã biến mất.

“Sở Lam!”

Sở Lam tuyệt không quay đầu lại.

Tề Gia Nghĩa quay về phía hình bóng đang xa dần hô lớn: “Ngươi phải minh bạch mọi chuyện, ngươi vì sao cứ nhất định phải lưu lại y. Ngươi từ nhỏ đã là một tên cứng đầu. Người khác nói đông, ngươi lại hết lần này tới lần khác chỉ tây. Ta hiểu ngươi chỉ là muốn chống đối với bọn họ mà thôi! Thế nhưng hiện tại không giống như khi còn bé, người khác có thể khoan dung tha thứ cho ngươi, còn bây giờ ngươi đã là thiếu đương gia của Sở gia, bạch đạo võ lâm biết bao nhiêu người đang nhìn vào ngươi! Chuyện ngươi thả ma giáo Hạo Thiên đi đã là một cái sai lầm to lớn. Vậy nên ngươi cũng đừng làm hại Tiểu Liễu nữa, như vậy cũng là đang làm hại chính ngươi a!”

Sở Lam vẫn không quay đầu lại, nhưng trong ngực lại trào lên một trận phiên giang đảo hải. (sông gầm biển cuộn)

Là vậy ư? Các ngươi không thích tiểu hài nhi, ta lại càng yêu thích y; các ngươi không cho ta cùng y thân mật, ta cùng y lại càng thân mật; các ngươi không chấp nhận việc cho ma giáo sống, ta lại càng muốn thả Hạo Thiên đi…

Là như vậy ư?

Mà Tiểu Liễu bị Sở Lam ôm, trong lòng cũng nghẹn lại. Vì sao hắn hết lần này tới lần khác vẫn cứ khăng khăng muốn lưu lại y? Vì sao trước kia tại đỉnh núi, hắn lại đánh cược tính mệnh để cứu y? Vì sao mỗi lần làm chuyện đó hắn đều cũng…. Vì sao mấy lời kia y đều chưa từng nghe qua? Vì sao?

Y chưa bao giờ dành thời gian hảo hảo suy xét, lúc này vô số câu hỏi vì sao ào ào ập đến. Tuy đáp án ở ngay trước mắt, nhưng căn bản y tuyệt nhiên không dám nghĩ tới.

Người nọ có thể hay không cũng…

Nhưng làm sao lại có khả năng như vậy chứ, đã biết mình là cái loại người như vậy …ngay cả công tử cũng nói hắn chẳng qua chỉ là muốn làm trái lại lời người khác, công tử cũng không muốn hắn và y ở chung, căn bản không một ai muốn cả.

Nhưng chính là…chính là…

Trong lòng cực kỳ hỗn loạn, y ngẩng đầu nhìn Sở Lam, trên khuôn mặt tuấn mỹ sáng ngời của hắn là một thứ mê muội y chưa bao giờ thấy qua. Công tử lại nói hắn phải bình tĩnh thì mới suy xét được cẩn thận. Tiểu Liễu đột nhiên muốn mau mau gọi hắn, để hắn tỉnh lại, để hắn quay trở về với Sở Lam như trước đây.

Y nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta đi đâu?”

Sở Lam thần khí bỗng nhiên tỉnh táo lại, cúi đầu thấy Tiểu Liễu hai mắt hồng hồng, y chang con thỏ con, nhãn thần còn….Hắn cảm thấy như bị y đánh một quyền, tuy quyền kia mềm mại vô lực nhưng lại đánh thẳng tới tim gan hắn.

Hắn đột nhiên cười rộ lên, tâm nghĩ, quản người khác nghĩ làm gì, chỉ cần hắn thích là được rồi. Nghĩ đến đó, Sở Lam nhẹ nhàng hôn lên từng giọt nước mắt vương trên má Tiểu Liễu, nói: “Chúng ta về nhà đi.”

Kết quả là đêm đó, Sở Lam sau khi cứu được Tiểu Liễu liền dẫn theo mười tám thiết vệ khởi hành suốt đêm ly khai Tân Châu, mọi việc lớn nhỏ còn lại đều để Tề Gia Nghĩa cùng Sở Vân toàn quyền xử lý.

Tề Gia Nghĩa vốn muốn ngăn cản hắn, nhưng các phái bạch đạo đều tới tấp dồn dập hỏi chuyện của yêu nhân Hạo Thiên, hắn cũng không thể nói là do chính sư đệ mình thả đi, chỉ có thể nói võ lâm bạch đạo luôn đặt hiệp nghĩa lên hàng đầu, không được phép giết yêu nhân mà làm hại đến người vô tội. Bất quá lời này hắn nói cũng là xuất phát từ đáy lòng, không có bịa đặt áy náy.

Tam tiểu thư của Khanh gia vài lần ý tứ xin lão thất để mình tới dò xét tình hình Sở gia. Xem ra cho dù Sở Lam không có ý, thì giai nhân cũng đã có tâm mất rồi.

Đêm xuống, Tiểu Liễu theo Sở Lam ngồi lên trên mã xa, thẳng hướng Sở gia ở Duyện Châu mà đi.

Sở Lam an vị đối diện với Tiểu Liễu, lặng lẽ vận công điều tức, không hề trêu đùa gì y. Trong xe một mảnh yên lặng, nhưng Tiểu Liễu lại hồi hộp căng thẳng đến độ nói không nên lời.

Y len lén nhìn trộm Sở Lam, sắc mặt hắn vẫn cứ là tái nhợt như vậy, hẳn thụ thương phải rất nặng đi?

Kỳ thực lăn qua lăn lại suốt một ngày một đêm, Tiểu Liễu đã mệt muốn chết, nhưng thế nào cũng không thể ngủ được, mà y cũng chẳng hề nghĩ đến chuyện đi ngủ.

Cả người y hoang mang lo sợ, trên mặt phát nhiệt, tâm dường như lúc nào cũng căng cứng, không thể thả lỏng ra.

Càng như vậy, Tiểu Liễu càng cảm thấy sợ hãi.

Rốt cuộc không nhịn được, y vụng trộm liếc người nọ thêm một cái, tâm hứa đây nhất định sẽ là lần cuối cùng, nhưng trên đường đi không biết y đã có bao nhiêu cái lần cuối cùng rồi a.

Vì sao người nọ bất luận nhìn lúc nào cũng phi thường tuấn mỹ như thế, chiếc mũi cao thẳng, bờ môi đầy đặn, ngay cả lông mi cũng rất dài…. Tiểu Liễu cứ ngơ ngác ngắm nhìn, u mê không biết phải diễn tả làm sao.

Từ mùng một tết đến giờ, mỗi lần nhìn hắn cũng chỉ là nhìn thoáng qua. Đây là lần đầu tiên y có thể hảo hảo nhìn hắn, nếu như là bình thường thì nhất định y không có gan nhìn trộm hắn như thế này a.


Khẽ thở dài, Sở Lam chậm rãi mở mắt, tinh thần đã khôi phục khá nhiều. Đối diện trước mắt là tiểu hài nhi co lại ở trong góc, dường như đang ngủ.

Đầu xuân lạnh như thế này mà cũng không biết đem chăn phủ lên, Sở Lam liền lôi chiếc chăn lông ra đắp lên người y, nhưng tay bỗng nhiên lại ở giữa không trung bất động.

Tiểu hài tử không phải đang ngủ!

Lông mi bất ổn lay động, hô hấp cũng càng ngày càng nhanh, đến gần còn có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch nữa. (=)) lộ r` e ơi)

Lại còn như thế? Vẫn còn giả bộ ngủ ư!

Sở Lam kề sát vào khuôn mặt Tiểu Liễu, chóp mũi đối diện chóp mũi, sau đó hắn vận khởi Quy Tức đại pháp để đối phương không thể cảm nhận được hơi thở của mình. Quả nhiên sau một lúc, lông mi Tiểu Liễu liền rung rung, len lén mở mắt.


Ban nãy thấy Sở Lam bỗng nhiên tỉnh lại, Tiểu Liễu sợ đến nỗi lập tức nhắm mắt lại giả vờ ngủ. Lát sau vẫn không thấy Sở Lam nhúc nhích, nghĩ rằng người nọ nhất định còn đang luyện công, y mới dám thoáng mở mắt ra.

“A!” Tiểu Liễu kêu lên một tiếng sợ hãi. Trước mắt chính là cảnh mũi chạm mũi, còn cả khuôn mặt của Sở Lam nữa.

Sở Lam bật cười ha ha, thật là thú vị mà.

“Ngươi làm sao vẫn chưa ngủ được!” Sắc mặt có chút tức giận không vui.

“Không a…Ta đang ngủ…” Tiểu Liễu khe khẽ lầu bầu.

Sở Lam nhìn kỹ tiểu hài nhi, thần sắc so với trước kia vẫn là giống nhau, nhưng lại có điểm bất thường, từ lúc cứu hắn từ trong tay lão yêu đem trở về thì đã thấy có điểm bất thường rồi.

“Ngươi làm sao a?”

Tiểu Liễu lắc đầu, ánh mắt rủ xuống, nãy giờ tuyệt nhiên không dám nhìn hắn, tim đập thình thịch, liệu hắn có phát hiện ra là ban nãy mình nhìn trộm hắn không? Hắn liệu có…Ta…

“Uy, vậy ta cùng ngươi nói!” Sở Lam cứ nghĩ Tiểu Liễu còn đang để tâm đến chuyện ban ngày. “Cái tên yêu quái không ra nam không ra nữ kia bóp cổ ngươi, ta không phải là mặc kệ ngươi, ta…” ta nửa ngày cũng không nói được nên lời, hắn thầm nghĩ, ta làm cái gì cũng phải giải thích cho ngươi ư!

Nhưng thấy Tiểu Liễu vẫn một mực cúi đầu, sắc mặt ẩn chứa vẻ căng thẳng cùng thẫn thờ rầu rĩ, tâm tư dường như còn đang để ở đâu đâu, Sở Lam cảm thấy kì quái, không nhịn được mà hỏi: “Uy, ngươi không nghe thấy ta nói gì sao?”

“A?” Tiểu Liễu như tỉnh khỏi giấc mộng, lại cảm thấy ánh mắt người nọ giống như bả đao, có thể đem tất cả những thứ trong lòng y móc ra, căn bản nãy giờ hắn nói gì y cũng đều không chú ý lắng nghe hết.

Sở Lam nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng nói: “Ta nói ta không phải cố ý!”

Tiểu Liễu nhìn hắn một cái, vô thức gật đầu, “Ân” một tiếng.

Sở Lam thấy vậy liền vui vẻ, nhãn thần lập tức lưu chuyển: “Vậy ta nói ta không cố ý cái gì a?”

“Ách…” Tiểu Liễu há hốc mồm, tuyệt nhiên không biết phải nói sao.

“Tử tiểu hài tử, ngươi sao lại giả bộ. Ta cùng ngươi nói chuyện, ngươi lại để tâm đi đâu đấy hả? Có phải là cái tên cẩu thí (chó má) công tử ấy không!” Sở Lam đại bạo phát.

“Ta không…ta…ta không a…ta…” Tiểu Liễu cấp bách lúng túng nói.

Sở Lam trừng y một hồi, cuối cùng đành cam chịu bế y lên: “Được rồi được rồi, mau đi ngủ!”

“Nga.”

Nghe được tiếng trả lời nhu thuận của Tiểu Liễu, Sở Lam vô cùng hài lòng.

Mã xa không lớn nhưng xung quanh đều có bếp lò, thậm chí còn có thêm một cái bếp lò siêu bự nữa, đó chính là Sở Lam. Tiểu Liễu kỳ thực cũng chống đỡ không nổi, rúc vào trong lồng ngực Sở Lam, hai người an lành say ngủ Sở Lam không đem Tiểu Liễu trở về Sở gia mà an trí cho y ở tại biệt uyển đọc sách luyện võ hàng ngày của mình. Hắn cũng không hề nghĩ đến chuyện để mẫu thân gặp mặt Tiểu Liễu, cho rằng bây giờ chưa phải lúc thích hợp. Thế nhưng lúc nào mới là thích hợp, chính hắn cũng không biết nữa.

Căn bản quan hệ giữa hắn và quả phụ lão đương gia của Sở gia – Sở Yên Ngọc từ trước đến nay người ngoài nhìn vào khó có thể hiểu hết.

Khi vừa tròn năm tuổi, Sở Lam đã bị đưa đến nơi thâm sơn học nghệ. Sư phụ, sư nương hắn vốn là hiệp lữ võ công cao cường, uy danh vang vọng khắp võ lâm, cũng chính là sư huynh sư tỷ của phụ thân quá cố. Bất quá tuổi bọn họ đã tứ tuần, vậy nên tình cảm sư đồ cũng không thể coi như tình cảm phụ tử, mẫu tử mà có phần giống với tình cảm tổ tôn(ông cháu, bà cháu) hơn . Hơn nữa hai đồ đệ kia, Tề Gia Nghĩa trời sinh vốn nghiêm cẩn, còn Thu Nhược Y lại ấm áp như ánh mặt trời, khiến cho lão đầu, lão thái càng thêm yêu thích tính tình của hắn. Bọn họ quản giáo hắn không những không nghiêm khắc, trái lại còn đối hắn như đối với một tiểu tôn (cháu trai) nghịch ngợm, mặc cho hắn làm càn.

Hàng năm mỗi khi tết đến, Sở Lam đều về thăm nhà. Tuy lần nào cũng đi đi về về một tháng, nhưng thời gian hắn lưu lại nhà bất quá chỉ đến một tuần. Mà khi học nghệ xong, hắn cũng đã mười lăm tuổi, cùng mẫu thân bàn việc đã là khó, chứ đừng nói gì tới chuyện mẫu tử tình thân. Hơn nữa lúc này, tính khí ngang ngược của hắn so với trước kia chẳng hề thay đổi, Sở mẫu ngày càng yêu thích tính cách trượng phu của Tề Gia Nghĩa bao nhiêu thì đối hắn lại càng nhàn nhạt thản nhiên bấy nhiêu.

Thế nhưng, người ngoài nhìn vào vẫn luôn nghĩ bọn họ là một đôi mẫu tử đạm bạc, tình cảm không mang chút hời hợt lạnh lẽo nào. Mà Sở Lam cảm thấy chán ghét giới bạch đạo cũng bởi mẫu thân không ngừng thỏa hiệp dàn xếp với họ.


Tiểu Liễu trong lòng vốn có phần sợ sệt Sở gia, nay nghe Sở Lam kể vậy mới yên tâm chút ít. Nhưng y lại cảm thấy việc đưa Sở Lam ra ngoài để nuôi dưỡng quả thật kì lạ không nói nên lời.

Trước đây, trên hoa thuyền cũng có mấy tiểu quan được người ta chuộc ra, hẳn bọn họ cũng bị đối xử như thế này đi?

Bất quá Tiểu Liễu chỉ hơi hơi khó chịu, sau đó lại không để ý tới nữa. Luôn luôn cố gắng thích nghi với mọi hoàn cảnh, đó chính là cách sinh tồn của y. Bởi vì dù có suy nghĩ nhiều đến mấy thì cũng vô dụng, ngay đến tiền đồ của chính mình y còn không thể tự định đoạt được cơ mà. Hơn nữa loại kinh nghiệm thất bại như thế này y cũng đã có rất rất nhiều rồi a.

Nhưng sau khi mọi lo lắng đã dịu xuống, y lại bắt đầu vô thức suy nghĩ vẩn vơ. Nhớ có lần Tề Gia Nghĩa nói với y, khi y mười sáu tuổi, y cũng sẽ như những người khác, đến tuổi thành niên là có thể thành thân, thậm chí còn có thế làm cha. Tuy y không hi vọng nhiều lắm vào chuyện đó, nhưng dù thế nào thì y cũng muốn tìm được cách tự nuôi sống chính bản thân mình.

Huống chi, trong lòng y lại luôn đầy rẫy mơ hồ bất an cùng sợ sệt.

Y còn thua kém người nọ rất nhiều, nhiều lắm. Cho dù có cố sức thế nào đi chăng nữa y cũng không thể thu hẹp khoảng cách ấy lại được.

Bất quá cảm giác về sự chênh lệch đó chỉ xuất hiện trong lòng y khi Sở Lam ở cùng với người khác, còn đâu khi chỉ có hai người, kỳ thực y không nhận biết được, cũng không hề có ý nghĩ muốn đuổi theo bắt kịp hắn.

Mà Tiểu Liễu cũng không có nhiều thời gian để nghĩ ngợi về việc này, chỉ khi Sở Lam quay lại nhà chínhhai ngày, y mới có thể ngẫm lại. Từ lúc về, Sở Lam ngoại trừ thỉnh thoảng ra ngoài, còn đâu hầu hết thời gian hắn đều đứng tại biệt uyển.


Sở Lam nhìn Tiểu Liễu luyện chữ, liền muốn dạy y, nhưng tính bá đạo vẫn là không đổi, đem hết thư sách Tề Gia Nghĩa cấp y quẳng đi hết.

“Trước tiên học tên mình đã.”

Tay phải bị Sở Lam nắm lấy, tim Tiểu Liễu nhảy loạn liên hồi, nhưng y vẫn cứ cắn môi, chậm rãi viết một chữ “Liễu” trên giấy.

Kết quả phía sau liền ầm ầm vang đến tiếng cười của Sở Lam: “Đây là thứ gì vậy, xấu muốn chết!”

Chữ “Liễu” là chữ khó, người mới học sao có thể dễ dàng viết tốt được. Hơn nữa trước đây, Tề Gia Nghĩa luôn luôn kiên trì dạy y, khích lệ y cũng nhiều, cho nên Tiểu Liễu đâu có nghĩ chữ mình xấu xí đến thế.

Sắc mặt y suy sụp, hé môi định nói lại không phát ra âm thanh nào. Y thầm nghĩ, viết đúng là được rồi, còn cần viết đẹp để làm cái gì chứ.

“Tiếp, chúng ta học chữ ‘Sở’ ” Sở Lam nắm tay y viết viết trên trang giấy, ai ngờ vừa mới đi một nét đã bị Tiểu Liễu quẫy vùng ra. Chữ này y cũng biết a!

“Ngươi viết rất xấu, để ta tiếp tục cầm tay dạy ngươi thêm một lúc.” Sở Lam bắt lấy tay Tiểu Liễu.

Tiểu Liễu mặc kệ, cầm bút lông, tự mình viết lấy.

“A, khó coi chết đi được, quả nhiên là do họ Tề kia dạy dỗ. Ta nói cho ngươi biết, sư phụ ta thường nói, dù ta không biết võ công thì cũng sẽ có thể trở thành một Trạng Nguyên danh tiếng, còn sư huynh ta thì thua kém hơn nhiều, đến học võ bất quá cũng chỉ có thể coi là tàm tạm…”

Mấy lời hắn nói xấu công tử, Tiểu Liễu nghe tai này lại lọt ra tai kia. Y nhớ rõ ràng chữ của công tử vô cùng dễ nhìn, so với chữ trên mấy thiếp tử đều giống nhau như đúc cơ mà.

Sở Lam mặc kệ Tiểu Liễu, vẫn cứ tiếp tục nắm tay y viết một chữ “Sở”, đường nét vô cùng cứng cáp viên chuyển, dật thế kì trạng, mãnh liệt phi thường, tuyệt đối không phải là phàm vật.

Thế nhưng nét bút cuồng thảo như vậy lại khiến Tiểu Liễu nhìn không ra. Y liền bạo gan, nho nhỏ cất giọng: “Viết sai rồi! Chữ Sở không phải như thế.”

“Ngươi thì biết cái gì?” Sở Lam giáo huấn nói: “Bút pháp của ta đây là do sinh lực bên ngoài cùng thần vận bên trong dung hòa mà thành, kẻ khác có cầu xin ta còn chẳng viết cho ấy chứ! Chữ ‘Sở’ tại cổng chínhnhà chúng ta cũng là do ta đề bút! Nét chữ họ Tề kia còn lâu mới đạt được tới mức độ kỳ thần như vậy…

Kỳ thực thư pháp của Tề Gia Nghĩa cũng rất hảo, chẳng qua Sở Lam muốn tận hết sức lực bôi xấu hình ảnh Tề Gia Nghĩa trước mặt Tiểu Liễu mà thôi.

Tiểu Liễu nghe Sở Lam một phen nói vậy, tâm nghĩ có lẽ là mình sai rồi, sắc mặt nhất thời phiếm hồng. Thế nhưng quả thực chính bản thân y cũng không rõ a. Cái gì mà chấm có cốt cách, phẩy có tinh thần, căn bản từ trước đến nay y đều không biết.

Trình diễn không nghỉ một hồi, lại nhìn tiểu hài nhi cúi đầu không nói, Sở Lam mới thả lỏng cơ thể, lên tiếng: “Được rồi được rồi, ngươi trước tiên viết một vài chữ theo lời ta nói.”

Cũng không ngờ Tiểu Liễu mất dần tin tưởng, đối hắn nháo một hồi, sau đó lại nhất quyết không chịu nói.

Sở Lam đứng ở phía sau, nhìn thấy bộ dáng giận dỗi vô cùng đáng yêu của y, lập tức trong người dậy lên một cỗ tà hỏa, miệng ngụ tại gáy y phun ra luồng nhiệt khí, hướng dần lên đỉnh đầu.

Tiểu Liễu lúc này chẳng lẽ còn không biết cái bộ dạng kia của hắn, tâm liền biến đổi, người nọ quả thực lúc nào cũng chỉ biết đối y làm mấy chuyện đáng xấu hổ, mà bản thân y thì vô dụng, sau này đừng nói đến việc tìm được một nghề có thể nuôi sống bản thân, ngay đến mấy chữ viết ra có khi cũng bị người ta xem thường cười nhạo.

Không hiểu tại sao trước mặt Sở Lam, Tiểu Liễu chung quy luôn muốn phô bày ra hết thảy mọi thứ. Bất quá mỗi lần như vậy, Sở Lam cũng đều trêu ghẹo y đến cùng, y có bao nhiêu điểm xấu thì bị hắn moi ra hết. Vậy mà người nọ lại dường như vô cùng yêu thích thu vào mắt những điểm xấu ấy. Trước mặt hắn, y chẳng có đến nửa điểm bản lĩnh, hơi một chút là đã yếu đuối nhỏ lệ.

Tiểu Liễu nghĩ đến đó, một giọt nước mắt bất giác rơi xuống, đem chữ “Sở” mà Sở Lam viết trên giấy làm nhoè đi.

Sở Lam quýnh lên, ở phía sau gắt gao kéo kéo Tiểu Liễu, dỗ dành nói: “Ta cam đoan sẽ không nháo nữa, chúng ta hảo hảo học thêm một chút a.”

“Ngươi xem ngươi lợi hại như thế kia cơ mà, rơi một giọt lệ mà cũng khiến chữ của ta chuyển mình thành một đóa hoa rồi. Hơn nữa hiện giờ nó so với chữ ‘Liễu’ của ngươi ban nãy trông còn xấu hơn rất nhiều a!” (=)))

Cứ hảo hảo dỗ dành như thế một hồi, Tiểu Liễu mới để hắn nắm tay tiếp tục luyện chữ. Thế nhưng Sở đại thiếu gia kia từ nhỏ đến lớn quả thực không phải là một người kiên nhẫn. Tuy cố gắng chăm chú dạy bảo, thế nhưng không bao lâu sau, trong đầu hắn đã trào lên suy nghĩ muốn đem tiểu hài nhi ngay lập tức bế đến giường. Bất quá, Tiểu Liễu vừa mới rơi lệ, hắn cũng không dám vội vàng gấp gáp.

Kìm nén chịu đựng thật khổ cực, vì vậy đến ngày thứ hai, hắn liền giao phó một lão đầu sáu mươi tuổi chuyên ghi chép sổ sách đến dạy chữ cho Tiểu Liễu.

Lão phu tử kia học vấn tuy không xuất chúng hơn người nhưng dạy lại rất cẩn thận, Tiểu Liễu tiến bộ cũng nhanh, trong lòng thêm kiên định, khuôn mặt cũng thường xuyên lộ vẻ tươi cười hơn.

Ngoài việc học chữ, Sở Lam còn dạy y luyện võ, kỵ mã. Bất quá Tiểu Liễu thân thể nhược, vốn không có nền tảng ban đầu, ngoại trừ có thể ngồi trên ngựa đi từ từ, còn đâu võ nghệ tuyệt không hề tiến triển.

Rốt cuộc, sau một ngày một đêm kiên trì kỵ mã, Tiểu Liễu bị ngã mặt mũi bầm dập, Sở Lam thương tiếc khôn nguôi, cuối cùng đưa ra kết luận : “Ngươi viết chữ cũng không hẳn xấu lắm, việc luyện võ có lẽ nên quên đi vậy. Có ta ở đây, kẻ khác sẽ không thể khi dễ ngươi.”

Thế nhưng nếu ngươi vắng mặt thì sao? Tiểu Liễu tựa đầu vào ngực hắn, rầu rĩ nghĩ.

“Còn bây giờ, làm cơm cho ta a…”

Tiểu Liễu kỳ thực không hiểu, cơm mình nấu chẳng lẽ có thể ngon đến như vậy. Người nọ mỗi ngày đều phái y xuống bếp trong khi đại trù tại biệt uyển vô cùng hảo, đem tài nghệ của y so với người ta thật là mất mặt. Vậy mà chưa đến hai ngày, Sở Lam đã thẳng tay cho trù sư đi nấu cơm cho bọn thị vệ, còn hắn ba bữa cơm mỗi ngày đều là giao phó cho Tiểu Liễu.

Tiểu Liễu bắt đầu trở nên bận rộn. Ngoài việc nấu cơm, học chữ, đọc sách, còn phải làm chuyện đó với người kia nữa, chẳng mấy chốc mà vài tháng đã trôi qua.

Cuộc sống như vậy so với trước đây khi ở cùng Tề Gia Nghĩa kỳ thật khác biệt.

Tiểu Liễu chung quy cũng không muốn suy nghĩ nhiều, không biết mình đang tận hết sức lực hay đó chỉ là bản năng. Y cảm thấy như đang bay trên mây, giữa những vầng sáng dạt dào hạnh phúc như ý, nhưng lại vẫn luôn sợ hãi có một ngày y sẽ bị ném trở về đám bùn lầy dơ bẩn.

Chính là, thời gian qua tựa hồ nằm trên mộng, có phúc phận như vậy thì đâu thể cầu xin thêm cái gì nữa. Trước kia trên hoa thuyền, y có muốn cũng không dám nghĩ tới một ngày như thế này a.

Trên giường, Tiểu Liễu ngượng ngùng khó xử không thôi, nhất là sau khi cảm giác được tâm ý của mình. Mỗi ngày trôi qua, y đều mong đợi sao cho ban ngày dài hơn một chút, để ban đêm đừng tới, vì cứ khi màn đêm phủ xuống là người nọ lại muốn y phải cùng hắn làm cái chuyện xấu xa kia.

Thật may người nọ cũng không làm chuyện xấu hổ muốn chết đó ngay giữa ban ngày, nếu không người khác nhìn thấy thì…

Kỳ thực không phải Sở Lam không muốn làm, chẳng qua vì trong biệt uyển có rất nhiều lão nhân của Sở gia, trước đây luôn hầu hạ mẫu thân hắn, hắn đối với mẫu thân ít nhiều cũng có điểm cố kỵ kiêng dè.

Ngày hôm đó, lão trưởng phòng daỵ chữ cho Tiểu Liễu vui vẻ chạy tới. Thực ra vị lão tiên sinh này rất yêu thích Tiểu Liễu, bởi vì y đem lão từ một tú tài thi rớt trở thành một học vấn gia vô cùng đạo mạo.

“Thiếu đương gia, ta xem nhị công tử có vẻ là ngươi có năng lực quản lý việc sổ sách, ta nên thử dạy y xem sao…”

Sở Lam đang đứng tại đình viện, nhìn Tiểu Liễu trong viện đang mải miết trồng rau, nghe xong lão tiên sinh nói, hắn liền ngẩng đầu nhìn, tâm nghĩ, ngươi hiện mới biết rằng tiểu hài nhi rất hảo ư? Kỳ thực y bản lĩnh rất nhiều.

“Vậy hảo hảo dạy y.”

“Vâng, vâng, ta nhất định sẽ tận tâm tận lực.”

Sau khi lão tiên sinh cáo từ rời đi, Sở Lam tiếp tục nhìn thân ảnh nho nhỏ đang bận bịu ở khoảnh ruộng , thầm nghĩ, mới hai tháng nhưng tiểu hài nhi đã cười nhiều hơn, so với khi ở võ lâm đại hội trước đây quả thật khác xa.

Hắn rất thích cùng y ngây ngốc một chỗ, không chỉ đơn giản nằm trên giường hưởng thụ sự khoái hoạt, mà còn là giờ phút này đây, giữa cảnh xuân ý ấm áp, Sở Lam cảm thấy vô cùng thoải mái dễ chịu, liền nhẹ nhàng kêu lên một tiếng: “Sở Liễu!”

Tiểu Liễu đứng dậy, quay đầu lại nhìn về phía hắn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn bất giác đỏ hồng lên.

“Ta đói bụng.”

Tiểu Liễu lau lau mồ hôi, trong lòng buồn bực, không phải ngươi vừa mới ăn xong sao.

“Ta đói bụng.” Sở Lam nhắc lại.

Tiểu Liễu không thể làm gì khác hơn là đành phải lau đôi bàn tay, đi tới hỏi: “Muốn ăn cái gì?”

Tiểu hài nhi thanh âm rất non nớt, thế nhưng lại rất ít nói chuyện, trên giường luôn luôn gắng kiềm chế, tựa hồ y đã như vậy từ lúc bẩm sinh. Dần dần theo thói quen y trở nên phục tùng hắn, lúc nào cũng ngoan ngoãn vâng lời, nhất là khi tới chỗ biệt uyển đây, Sở Lam càng cảm thấy y ngay cả một chút chống đối cũng không có, trừ khi thực sự mắc cỡ thì việc gì hắn nói y cũng làm theo.

Cái loại ân cần này cũng là do trời sinh sao?

Vì sao động lòng người như thế mà lũ khách nhân trên hoa thuyền vẫn không cảm thấy vui lòng?

Sở Lam trong lòng chợt loé lên điều gì, nhưng lại không nói rõ ra được.

Thấy hắn nhìn chằm chằm mình một hồi lâu không nói, Tiểu Liễu nhịn không được mà kéo kéo tay áo hắn.

“Ta muốn ăn mì xào.” cùng với ngươi.

Bạn đang đọc Sở Sở của Hiên Viên Huyền
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 52

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.