Chương 6
“Bây đâu, mau mời Phạm cô nương đi cùng với ta một chuyến.”
Tuy mang tiếng là mời nhưng hàng chục tên lính với đầy đủ vũ khí sắc nhọn. Đây mà là mời cái gì, đây chẳng khác nào bắt giữ. Nhưng Phạm An cũng chẳng phải dạng vừa khi nhanh chóng hạ gục đám linh yếu ớt ấy của nhà họ Lưu. Đến cả thiếu gia Lưu gia là Lưu Tiền cũng không nằm ngoài kết cục ấy. Hắn ta bị Phạm An thẳng chân đạp văng ra khỏi phòng.
“Đám vô dụng, bắt cô ta lại.”
Đến bây giờ, Lưu Tùng nóng mắt khi từng tên lính bị một cô nương hạ gục một cách dễ dàng như vậy nên ra lệnh toàn bộ lính mà hắn dẫn theo lẫn đám lính canh gác biệt viện xông tới băt giữ Phạm An.
Mặc dù võ nghệ của Phạm An không phải tầm thường cùng với tuyệt kĩ ám khí của mình nhưng trước số lượng đông đảo về người của Lưu gia khiến Phạm An gặp khó khăn để chống đỡ.
Lúc này, Dương Quý cùng Dương Kha mới ra tay trợ giúp Phạm An. Cả ba gần như dùng hết sức bình sinh mới có thể mở được một con đường máu để đột phá khỏi vòng vây của đám lính Lưu gia. Phạm An được Dương Kha yểm trợ rời khỏi biệt viện trước còn Dương Quý thì vẫn tiếp tục cầm chân để cả hai chạy thoát.
“Các ngươi, lục tung cả thành Hoa Lư cũng phải bắt được đám người này cho ta.”
Với ánh mắt tức giận, Lưu Tùng đã nổi trận lôi đình rồi xua quân theo hướng trốn thoát của Phạm An mà truy đuổi. Bản thân Lưu Tùng thì quay lại trong phòng để lục lại một lần nữa hòng tìm kiếm “thứ ấy”.
Về phía đám người Phạm An, nhờ trước đó Dương Quý khống chế được một tên lính của Lưu gia nên cả ba cũng nhanh chóng thoát khỏi sự truy đuổi cả đám người Lưu gia mà trốn vào bên trong khu rừng rậm phía sau Lưu phủ.
“An toàn rồi. Chúng ta dừng ở đây nghỉ một lát đi. Phạm cô nương, cô nương không sao chứ?”
Cả ba dừng lại ở một hòn đá to bên con đường mòn chạy dọc khu rừng rậm, quay đầu lại thì đã không còn thấy ánh lửa từ đuốc của đám người truy đuổi nữa rồi. Dường như cả ba cũng đã thoát khỏi sự truy đuổi.
“Phạm cô nương, bọn chúng muốn gì ở cô vậy?”
“Thứ bọn chúng muốn tìm là thứ đang nằm trong người của ta. Một thứ mà Lưu Tùng đã tìm kiếm bấy lâu nay.”
“Đó là thứ gì? Tên Lưu Tùng ấy chẳng thiếu thứ gì, cần chi món đồ trên người cô nương?”
“Vật trên người ta liên quan đến kho báu của vua Đinh năm xưa. Lưu Tùng muốn một mình nuốt trọn số kho báu đó. Nên mấy năm nay, hắn ta không ngừng tìm kiếm con cháu nhà họ Dương.”
“Vậy chuyện đó thì liên quan gì đến cô nương? Cô nương phải chăng là con cháu nhà họ Dương chăng?”
Sau câu hỏi của Dương Quý, Phạm An có chút rụt rè vì bản thân cô đang nắm giữ một bí mật quan trọng đến mức người như Lưu Tùng phải tìm ra cô cho bằng được hòng cướp lấy bí mật đó.
“Nhưng hai vị là ai? Tại sao lại ta phải trả lời hai vị?”
“Đến lúc này tại hạ cũng không muốn giấu gì cô nương. Tại hạ họ Dương, tên một chữ Quý, lần này trà trộn vào Anh hùng hội để tra rõ thực hư âm mưu của họ Lưu.”
“Nói vậy, hai vị là con cháu của dòng họ Dương?”
“Ta là con trai của Dương đại nhân năm xưa. Còn đây là biểu đệ của tại hạ tên Dương Kha. Mong cô nương nói cho ta biết bí mật mà cô đang nắm giữ.”
“Bái kiến thiếu chủ. Thuộc hạ có mắt không tròng, xin thiếu chủ trừng phạt.”
Phạm An sau nghe thấy thân phận thật sự của Dương Quý liền quỳ gối xuống trước mặt anh và hành lễ trước sự kinh ngạc của hai anh em họ Dương kia. Dương Quý trợn tròn mắt vì không hiểu Phạm An đang làm gì.
“Phạm cô nương, cô nương mau đứng dậy đi. Có chuyện gì xảy ra vậy, thực ra cô là ai?”
Lúc này thân phận thật của Phạm An cũng đã được hé lộ. Thực ra năm xưa, sau khi nhận được mảnh bản đồ từ tay của vua Đinh Tiên Hoàng, Dương đại nhân đã cẩn thận chia mảnh bản đồ mà mình sở hữu và giấu trong hai vật gia truyền của nhà họ Dương.
Một mảnh ông giấu bên trong vỏ của một thanh kiếm tên là “Dương Gia Kiếm” và bí mật đó được Dương đại nhân nói cho Dương Quý biết khi anh còn nhỏ. Thanh kiếm này hiện đang trong tay của Dương Quý nhưng vì bí mật quá lớn đằng sau nên anh phải cất giấu nó cẩn thận ở Sơn Đường.
Mảnh còn lại được giấu bên trong một tấm lệnh bài bằng vàng khắc chữ “Thanh” do Phạm An cất giữ. Bí mật đó chỉ có cha của cô biết, sau khi mất ông truyền lại cho cô để gìn giữ cẩn thận và đưa cho con trai Dương đại nhân lúc cần thiết.
“Hiện tại miếng lệnh bài đó đang ở Phạm phủ, được tại hạ cất ở một nơi quan trọng và vô cùng an toàn. Cha của tại hạ cũng có dặn dò rằng nếu tìm thấy con cháu của nhà họ Dương thì tại hạ phải đi theo hầu hạ hậu duệ của Dương gia.”
Nghe xong, Dương Quý có chút kinh ngạc và khó hiểu về những điều Phạm An nói và sau khi anh hỏi về thân phận thật của Phạm An thì anh càng bất ngờ hơn nữa trước sự chuẩn bị kĩ càng của Dương đại nhân.
Nhiều năm về trước, trước khi vua Đinh giao cho hai nhà Đinh - Lưu hai tấm bản đồ thì nhà họ Dương đã âm thầm thành lập ra một tổ chức tình báo tên là “Thanh Dương Quân” với nhiệm vụ chính là để thu thập thông tin và tiêu diệt tàn dư của “12 sứ quân” năm xưa.
Người đứng đầu “Thanh Dương Quân” lúc đó là Trịnh Khang, một tướng dưới trướng Dương đại nhân trong cuộc chiến dẹp loạn năm xưa. Sau khi vua Đinh kết thúc cuộc chiến loạn, Trịnh trở về dưới trướng Dương đại nhân, kể từ đó âm thầm phục vụ cho nhà họ Dương.
“Thanh Dương Quân” là một tổ chức bí mật, bí mật đến mức chẳng ai biết về sự tồn tại của tổ chức này kể cả người lớn của nhà họ Dương. Và họ cũng chỉ làm việc cho hai người. Thứ nhất là Dương đại nhân, sau đó là hậu duệ chính thống của ông và thứ hai là người nắm giữ lệnh bài chữ “Thanh” - thứ được Trịnh Khang nắm giữ.
Còn về Phạm An, cô là con gái của Trịnh Khang, tên là Trịnh Nguyệt. Từ nhỏ đã theo lão Trịnh học võ học văn nên tinh thông võ nghệ, binh pháp và cả cầm kì thi họa, tất cả với cô đều thuần thục.
Năm Trịnh Khang mất, ông giao lại lệnh bài và “Thanh Dương Quân” cho Trịnh Nguyệt quản lí với lời dặn về bí mật của mảnh bản đồ và đi theo hầu hạ hậu duệ nhà họ Dương.
Trịnh Nguyệt vì để tìm kiếm một chỗ dựa để âm thầm phát triển thế lực cho “Thanh Dương Quân” nên đã giả dạng là thánh nữ của Phạm Kỳ Phái và đổi tên thành Pham An. Suốt những năm tháng qua, Trịnh Nguyệt không ngừng tìm kiếm tung tích nhà họ Dương nay nghe tin tức có liên quan đến nhà họ Dương từ Anh hùng hội nên cô quyết định đi theo để biết đâu đó tìm được con cháu họ Dương.
Trịnh Nguyệt cũng giao lại Dương Quý tấm lệnh bài chữ “Thanh”, từ đây “Thanh Dương Quân” chính thức nằm dưới sự chỉ huy của Dương Quý. Có thêm “Thanh Dương Quân” chắc hẳn Dương Quý cũng sẽ có thêm những đồng minh mạnh mẽ trong thời gian sắp tới.
Vậy là tất cả cũng đã rõ, Trịnh Nguyệt chính là thuộc hạ mà Dương đại nhân chuẩn bị trước cho con trai của mình để tìm ra bí mật đằng sau tấm bản đồ kho báu và thủ phạm thật sự của vụ diệt môn năm xưa.
Nhưng chưa vui mừng được bao lâu thì tiếng bước chân của đám binh lính họ Lưu cũng đã đến rất gần nơi Dương Quý đang nghỉ ngơi. Tiếp theo họ sẽ đối mặt với những khó khăn như thế nào khi mà không những phải trốn thoát mà còn phải trà trộn vào Anh hùng hội thêm một lần nữa vì kế hoạch ban đầu vẫn chưa xong.
…
Đăng bởi | huynhu1007 |
Thời gian |