Những lời này nghe thật êm tai, vết bầm trên mắt Uyển Thụ Bằng cũng đỡ đau hơn, ông ta cười đắc ý: “Con bé Uyển Nguyệt nhà chú đúng là có năng khiếu học hành.”
Chỉ cần đến Giang Khoa ôn thi lại, ký hợp đồng là có thể nhận được năm mươi nghìn đồng. Một năm sau, thi thẳng đại học ở Thượng Hải, vẹn cả đôi đường, tốt biết mấy!
Đương nhiên Uyển Thụ Bằng sẽ không thừa nhận mình ham tiền: “Nếu Uyển Nguyệt có thể học ở Thượng Hải, sau này ở lại đó luôn thì tốt biết mấy, biết đâu sau này sẽ thành đạt như chị cháu!”
Kiếp trước, Uyển Thụ Bằng làm ăn thua lỗ sạch vốn, còn nợ nần cờ bạc, ép Uyển Nguyệt đi ôn thi lại, lấy đi năm mươi nghìn tiền thưởng đó. Hiển nhiên Uyển Nguyệt không chịu, cô ta muốn học đại học, nhưng đáng tiếc trên có chị gái đang học đại học, dưới còn có em gái đang học lớp mười, nhà lấy đâu ra tiền cho cô ta học đại học?
Tối hôm đó, Uyển Nguyệt rủ cô đến sông Lạc Tinh. Uyển Nguyệt khóc, cô cũng khóc theo.
Cả hai đều là người làng Sồi, cùng nhau lớn lên từ nhỏ. Uyển Nguyệt xinh đẹp, học giỏi, mọi mặt đều xuất sắc, ở trường có rất nhiều nam sinh thích cô ấy.
Thẩm Loan chắc đã thích Uyển Nguyệt từ rất sớm, một nàng thơ thời niên thiếu, mới là chấm đỏ khó phai mờ giấu kín trong tim những người dẫu đã đến tuổi trung niên.
Đêm hôm đó, nhìn Uyển Nguyệt khóc lóc đáng thương, Hứa Thanh Lăng quyết tâm, sẽ sớm ra ngoài đi làm.
“Uyển Nguyệt, cậu đi học đi. Mình có thể kiếm tiền nuôi cậu ăn học!”
Uyển Nguyệt nhìn cô với đôi mắt ngấn lệ. Hứa Thanh Lăng tưởng cô ta không tin: “Mình nói thật đấy, mình ăn ở nhà, không tốn mấy đồng. Tiền đều có thể dành dụm lại để đóng học phí cho cậu.”
Lúc đó, cô coi Uyển Nguyệt là người bạn thân nhất thời niên thiếu của mình. Cô thật sự muốn giúp đỡ Uyển Nguyệt.
Vài ngày sau, Uyển Nguyệt đột nhiên đến cửa hàng, nói với cô rằng, có người bằng lòng chi tiền cho cô ta đi học.
Sau này cô mới biết, Uyển Nguyệt đã trở thành bạn gái của Ngụy Đông Lai.
Mặt trời bên ngoài thiêu đốt đến nỗi mặt đường cũng mềm nhũn. Giờ này cũng chẳng có ai đến mua đồ, Hứa Tuấn Văn đang nằm gục ngủ, nước miếng sắp nhỏ xuống mặt kính quầy hàng.
Từ hôm qua đến giờ, Hứa Thanh Lăng vẫn chưa ăn một hạt gạo nào, cô lấy một gói mì ăn liền từ trên kệ hàng, đổ nước sôi vào, ngồi xuống ăn.
Sau trận nổi đóa vừa rồi của cô, Ngô Quế Phân cuối cùng cũng gọi con trai về trông coi cửa hàng. Vậy nên mới nói, làm người không thể quá dễ dãi, nếu không bố mẹ cũng sẽ chỉ biết bào mãi một đứa con.
Kiếp trước cô đã quá ngoan ngoãn. Lúc đó cô giống như một chú chim non nhớ nhà, thương bố mẹ vất vả kiếm tiền nên ở nhà phụ giúp, không lấy một đồng lương nào. Sau khi đi làm ở Viễn Tinh, có lương liền mua sắm đủ thứ cho gia đình.
Mãi đến khi bố cô là Hứa Đức Mậu qua đời, Hứa Thanh Lăng mới như bị vả một phát bừng tỉnh.
Hứa Tuấn Văn mở mắt ra thấy ngón tay chị gái đang được băng bó, ăn mì với tư thế rất khó khăn.
Cậu dụi mắt: “Chị, tay chị làm sao vậy?”
Hứa Thanh Lăng: “Ngã.”
Hứa Tuấn Văn vốn vô tư vô lo, cũng không thấy có gì lạ. Mấy hôm nay cậu toàn chơi bời bên ngoài, nghe nói chị hai vì chuyện học đại học mà cãi nhau với bố mẹ, cậu thuận miệng hỏi: “Chị, chuyện học đại học của chị bố mẹ nói thế nào rồi? Họ đồng ý chưa?”
Hứa Thanh Lăng liếc cậu một cái, giọng lạnh nhạt: “Chị mặc kệ họ có đồng ý hay không! Chị chỉ nói một câu, không cho chị học, thì cả hai đứa đều đừng học! Năm nay không cho chị học, sang năm con trai cưng của họ cũng đừng hòng học!”
Cậu em trai này không phải người xấu, chỉ là giống như tất cả những cậu con trai được bố mẹ bao bọc cả đời, cũng chẳng có tiền đồ gì. Kiếp trước, sau khi tốt nghiệp cấp ba, gia đình bỏ tiền cho cậu học ngành Đạo Diễn Truyền Hình tại trường đại học Phát Thanh và Truyền Hình, ba năm cao đẳng mà ngay cả máy quay cũng không biết dùng, ra trường liền tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình.
Ngô Quế Phân cũng khá hiểu rõ năng lực của con trai, nên đã tìm một cô vợ ở quê mình cho cậu.
Hứa Tuấn Văn thấy chị hai hôm nay lạ lạ, ánh mắt đó nhìn cậu khiến cậu cảm thấy sởn gai ốc.
Cậu rảnh tới ngáo, bật chiếc tivi nhỏ trên quầy hàng lên, chốc chốc lại nhìn.
Đột nhiên, bên kia đường có tiếng ồn ào, một đôi nam nữ đang giằng co trước cửa quán cờ bạc. Hứa Tuấn Văn cũng không xem ti vi nữa, thò đầu ra xem náo nhiệt.
Người phụ nữ trung niên xinh đẹp túm chặt lấy ống quần của người đàn ông, khóc lóc đẹp như hoa lê vùi dập trong mưa bão: “Ông không thể đi! Ông đi rồi, mấy người đòi nợ đến, tôi và con gái phải làm sao!”
Người đàn ông trông có vẻ nho nhã, vết bầm ở khóe mắt khiến ông ta có chút thảm hại. Ông ta giật mạnh chân ra khỏi tay bà ta: “Đã ly hôn rồi, bọn họ đòi nợ cũng không đòi đến đầu bà!”
Đăng bởi | phieuduKhadi._.1 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |