Không dám dùng xẻng nữa, chỉ có thể dùng tay bới, các ngón tay lúc này cũng đã không còn cảm giác đau. Cô dùng hết sức lực bới đống đất trên ngực anh ra, nắm lấy cánh tay kéo anh ra. Quán tính khiến cô ngã phịch xuống đáy hố.
Toàn thân Thẩm An Ngô dính đầy đất vàng, nằm bất động trên mặt đất, không thấy chút hơi thở nào của sự sống.
Tim Hứa Thanh Lăng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cô biết mình đang chạy đua với thời gian, tiến lên gỡ bỏ túi trùm đầu, xé miếng băng dính trên miệng anh, dùng sức vỗ vào mặt anh: “Thẩm An Ngô, anh còn sống không?!”
Tiếng tát giòn tan trong đêm khuya nghe đến rợn người, cô kéo anh sang một bên.
Cuối cùng cũng tìm được một chỗ khô ráo dưới đáy hố, đặt anh nằm xuống, cô lại vỗ vào mặt anh, vừa vỗ vừa sờ mũi anh: “Thẩm An Ngô, anh có nghe được không?”
Trả lời cô là sự im lặng đến chết chóc, yên tĩnh đến mức cô chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập loạn xạ.
Cô không còn quan tâm nữa, xé áo Thẩm An Ngô ra rồi bắt đầu ấn vào ngực anh. Lúc này mới phát hiện mười ngón tay của mình đều bị rách, mùi máu tanh nồng nặc lan tỏa trong màn đêm, máu dính vào chiếc áo sơ mi trắng của anh, một mảng đỏ ghê người.
Không biết đã ấn bao nhiêu lần, Hứa Thanh Lăng cảm nhận được một hơi thở ấm áp phả vào tai. Cô hít sâu vài hơi, bình ổn lại nhịp tim, cúi người áp tai vào ngực anh nghe một lúc.
Tuy rất yếu ớt, nhưng đúng là có nhịp đập, vừa rồi không phải là ảo giác của cô!
Toàn thân Hứa Thanh Lăng bỗng chốc mất hết sức lực, ngã ngồi xuống đất. Thẩm An Ngô vẫn nhắm chặt mắt, nằm bất động.
Cô vỗ vào chân anh, sờ dọc theo bắp chân lên trên, không thấy bất kỳ dấu hiệu nào của việc gãy xương. Xác định chân anh không sao, sự lo lắng trong lòng cô hoàn toàn tan biến.
Hứa Thanh Lăng ngẩng đầu nhìn cái hố, quyết định kéo anh ra ngoài, tìm một chỗ an toàn, rồi gọi điện thoại cho người đến đón anh.
Lúc này cũng không còn quan tâm nhiều nữa, cô lúc thì ôm anh từ phía trước, lúc thì kéo cánh tay anh từ phía sau, vừa kéo vừa lôi, vừa lăn vừa bò.
Khốn kiếp! Hứa Thanh Lăng không nhịn được mà chửi thề, cô đã nhìn nhầm, người này chỉ nhìn gầy thôi, chứ xương cốt nặng chết đi được!
Cô nhớ trước đây bố của một bạn học cùng lớp là người giao gas. Người đó khiêng bình gas đầy leo lên tầng trên giao gas cho nhà cô, giữa mùa đông mà mồ hôi nhễ nhại.
Người đó nói với cô, một bình gas nặng hơn ba mươi kí. Vậy bây giờ cô giống như đang kéo hai bình gas từ dưới hố bò lên.
Cô sống hai đời, chưa bao giờ khiêng vật nặng như vậy!
Nhưng lúc này, cô lại cảm thấy xứng đáng!
Có lẽ là thù hận chất chứa trong lòng đã lấn át tất cả, cuối cùng Hứa Thanh Lăng cũng kéo được mình và Thẩm An Ngô ra khỏi hố.
Kéo anh đến đống đất nơi cô vừa nấp. Trên mặt và người Thẩm An Ngô toàn là máu và đất, máu đó hầu như đều là của cô, mười ngón tay cô đều bị rách, máu chảy đến giờ đã khô lại, cúc áo sơ mi của anh cũng bị cô giật mất mấy cái.
Người đàn ông trước mặt bê bết bụi đất, trông cực kỳ thảm hại, dáng vẻ lạnh lùng tàn nhẫn thường thấy hoàn toàn biến mất.
Cô cúi người xuống, đưa tay luồn vào túi áo trước ngực anh. Cô nhớ anh đã từng nói với cô, bộ vest nam ba mảnh có tổng cộng hơn mười túi, mỗi túi đựng gì đều được chú trọng.
May mà anh chỉ mặc áo sơ mi và quần tây. Túi áo trước ngực không có, túi quần trước cũng không có, túi quần sau cũng không có.
Hứa Thanh Lăng lục soát toàn thân anh, một mẩu giấy cũng không tìm thấy, xem ra đã bị bọn chúng lấy sạch rồi.
Cô lấy số tiền chú vừa đưa cho cô ra khỏi túi, cắn răng nhét một trăm tệ vào tay anh: “Tôi chỉ còn lại hơn một trăm tệ, một trăm tệ cho anh. Nếu anh tự tỉnh lại được, thì có thể bắt taxi về. Lát nữa tôi ra ngoài kia tìm bốt điện thoại gọi người đến đón anh. Anh không cần cảm ơn tôi, tôi không phải đến cứu anh, tôi là đến cứu chính mình…”
Đôi giày thể thao dưới chân không biết từ lúc nào đã rớt mất một chiếc, chiếc còn lại đế bị nứt làm đôi, hoàn toàn không thể đi được nữa.
Hứa Thanh Lăng dứt khoát ném luôn đôi giày đi. Lúc này toàn thân cô đã kiệt sức rã rời, nhưng tinh thần lại vô cùng thoải mái.
Mưa đã tạnh, gió đêm mùa hè phả vào người, mát lạnh.
Thẩm An Ngô từ từ mở mắt, nhìn cô gái chân trần bước đi tập tễnh. Gió thổi qua tóc và vạt áo cô, bóng dáng mảnh mai gầy gò đến cùng cực.
Vừa rồi khi được cô ôm vào lòng, anh đã cảm nhận được năng lượng ẩn chứa trong cơ thể mỏng manh đó.
Là ảo giác sao?
Dường như anh nghe thấy cô gọi tên mình, tự nói một mình với giọng nghẹn ngào, khiến anh có cảm giác mơ hồ như vừa trải qua cơn mê mang trong một cơn ác mộng – hình như cô rất quen thuộc với anh.
Đăng bởi | phieuduKhadi._.1 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |